Tay phải của Lang vương đã chụp vào ngực Mạnh Kỳ, chấn gãy xương sườn, nhìn tưởng đã làm cho hắn trọng thương, nhưng thực ra lại chẳng khác gì chụp vào một củ khoai lang nóng phỏng tay, cơ bắp lõm vào cùng với chân khí hút dính chặt bàn tay y vào đó, không rút ra được.
Nếu là bình thường, chỉ cần Lang vương tăng lực, xuyên qua ngạnh công hộ thân, nghiến nát nội tạng, là Mạnh Kỳ ắt phải chết.
Nhưng thời gian không đợi người, thanh đao kia không cho y cơ hội ấy, trời giáng Ngũ Lôi oanh cũng vậy!
Nguyên thần của Lang vương bị chí dương chí cương lôi ý chấn nhiếp, trong tai vang vọng tiếng nổ, làm người y run run, biết nếu ngạnh kháng, dù không chết cũng sẽ bị thương nặng, không thể đỡ nổi những chiêu công kích tiếp theo.
Không ngờ Tô Mạnh có tuyệt chiêu công kích mạnh như vậy!
Y bất chấp khả năng di chứng sau này, đánh ra tuyệt chiêu ‘Sát kiếm’ và từ khi học thành tới nay mới chỉ dùng có một lần.
Một lần đó, y lấy yếu thắng mạnh, lấy thực lực bốn khiếu giết chết một thủ lĩnh mã phỉ.
Tay trái hóa kiếm, u ám thâm trầm, đón lấy “Thiên chi thương”.
Một kiếm này chém ra, Lang vương như nhỏ lùn lại một khúc, da dẻ trở nên khô quắt, mắt lồi ra, càng thêm dữ tợn.
Trời sinh vạn vật để nuôi người, người lại không lấy gì để báo đáp lại trời, sát sát sát sát sát sát sát!
Sát khí ngập trời, tràn ngập khắp nơi, ngay cả chuột trốn sâu trong đất cũng không thoát khỏi.
Ầm!
Những đường sét to tướng đã tới, đánh lên cơ thể Lang vương.
Rầm rầm rầm......!Ngũ phạt liên tiếp hạ xuống, vạn lôi Tề Minh, mưa to như trút.
Đông đông đông đông đông!“Thiên chi thương” và tay trái của Lang vương va chạm với nhau, phát ra năm tiếng động giòn vang!
Thanh lôi tiêu tán, điện quang văng khắp nơi, Mạnh Kỳ lùi liền mấy bước, mỗi bước đều để lại dấu chân cháy đen hõm xuống nền đá lát.
Mỗi dấu chân đều làm tâm, tỏa ra những vết nứt như mạng nhện, nơi nó lan qua, không còn một ngọn cỏ.
Lang vương bay ngược ra ngoài, trên người điện quang lượn lờ, làn da đen xạm hẳn đi, hai chân rơi xuống đất, tạo thành hai cái hố to.
Nếu không phải hai người tập trung uy lực, chắc cả cái sân bên cạnh cũng không thoát khỏi!
Tay trái Lang vương buông thõng, giữa chừng bị gấp khúc kì quái, rõ ràng đã bị gãy xương, máu tươi trào ra đã bị điện quang thiêu cháy, bốc khói.
Sát kiếm của y không kém, nhưng bị đánh ra trong thế bị động, lại không có bảo binh, thêm thương thế chưa hề khỏi hẳn, nên mới bị thiệt thòi.
Mắt y rực hung quang, đang định tái công kích.
Mạnh Kỳ giơ tay trái, kiếm chưa ra, mi tâm Lang vương đã nhói lên đau đớn, Nguyên Thần bị nhiếp.
Cảm nhận được kiếm ý sắc bén của Mạnh Kỳ, Lang vương rùng mình, không đoán ra được Mạnh Kỳ còn được bao nhiêu thực lực.
Y đã bị trọng thương, nếu Mạnh Kỳ khá hơn y, người chết sẽ là y, động tĩnh ở đây không nhỏ, ngoại cảnh trên Yên Vũ sơn ngoại cảnh không biết có nhận ra không , người khác không cần phải nói, Hà Cửu và Công Dương Hạo chắc chắn sẽ gấp trở về .
Y quyết định cực nhanh, thừa dịp bây giờ hai bên đã giản cách cự ly, Tô Mạnh muốn xuất ngoại cảnh kiếm chiêu phải tới gần y mới có cơ hội!
Lang vương ấn tay xuống, chân khí như co giãn, nén lại rồi bật lên, khiến cơ thể y bắn lên cao, nhào sang sân bên cạnh.
“ Tặc tử, dám trốn!” Mạnh Kỳ hét to.
Hắn tả kiếm hữu đao, cả người đẫm máu, uy phong lẫm liệt đuổi theo.
Nhưng hắn khựng lại, cảnh giác nhìn quanh, quát vang:
“Ai? Đi ra!”
Lang vương trèo tường xuyên viện, nhanh chóng bỏ chạy.
Mạnh Kỳ khẽ thở ra, một kế không thành may mà đã thành công!
Lang vương trọng thương, hắn cũng không dễ chịu, chiêu thức Pháp Thân thêm thôi phát bảo binh, tiêu hao không phải lớn bình thường, tuy vận chuyển Xá Thân quyết, chân khí tinh thần trở lại đầy đủ, thậm chí còn tăng lên, nhưng cái sát chiêu ngoại cảnh này, với tu vi bát khiếu cũng chỉ xuất ra được một lần mà thôi.
Nhưng bây giờ không phải tình huống bình thường, để tạo ra cơ hội, hắn đã chủ động nhận một chưởng, cơ thể đã bị tiêu hao rất lớn.
Nên hắn đâu còn sức mà xuất ra sát chiêu ngoại cảnh nào nữa, tinh thần gần như khô kiệt rồi, đâu còn muốn ngu ngốc đối cứng với Lang vương, so coi ai chống đỡ lâu hơn, ngày xưa lúc luận bàn với Vương Tái có thể làm như vậy, cuối cùng nửa chiêu định thắng bại, nhưng bây giờ không phải tỷ thí, mà là chiến đấu sinh tử, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, không có ai muốn làm như vậy, quỷ mới biết có chuyện gì bất ngờ xảy ra hay không!
May mà “Thiên Ngoại Phi Tiên” của mình đã cực kỳ thuần thục, Bát Cửu huyền công mô phỏng khí thế mười phần giống, dọa được Lang vương.
Mấy chữ “Tặc tử dám trốn” kia ra vẻ sẽ đuổi theo, sau đó giả bộ có địch, để dừng lại tại chỗ.
Lang vương đã đào tẩu, nhưng Mạnh Kỳ không dám lơi lỏng, vẫn tiếp tục duy trì khí thế nhìn quanh, cảnh giác cứ như xung quanh có kẻ địch khác thật.
Hưng Vân trang có ngoại cảnh, Lang vương không có khả năng đứng canh chừng ở bên ngoài trang, lần trước khiêu chiến Hà Cửu là do Hà Cửu ngầm đồng ý, lần này mà dám mò tới, chắc chắn sẽ bị giết!
Y bắt được cơ hội này chỉ có hai giải thích.
Một là y với Mạnh Kỳ có thù khắc cốt, nên trường kỳ loanh quanh ở đây, nay nhìn thấy cơ hội, lập tức nhào vào, tập kích không được sẽ bỏ chạy ngay, cao thủ ngoại cảnh không kịp ra tay.
Hai là y biết hôm nay sẽ có chuyện tập kích thái tử, ngoại cảnh đều sẽ bị hút đi sang bên đó.
Mạnh Kỳ tự thấy hắn và Lang vương không hề có thù hận gì sâu sắc, nên trường hợp thứ nhất bỏ qua, theo trường hợp thứ hai, Lang Vương và “Thần thoại” rõ ràng có cấu kết với nhau, y tập kích hắn chỉ là giận chó đánh mèo trút giận mà thôi, không phải diện cho “Thần thoại”, chỉ là bị Thần thoại lợi dụng.
Trên Nhân bảng, Lang vương thứ năm, mình đứng thứ sáu, xê xích chẳng có bao nhiêu, “Thần thoại” dựa vào đâu đảm bảo “Lang vương” sẽ giết chết được hắn?
Cho nên, “Thần thoại” sẽ tập trung lực lượng làm đại sự, đồng thời cho thành viên dự bị ở ngoài chờ sẵn, chờ hắn và Lang vương lưỡng bại câu thương sẽ xông vào giải quyết gọn ghẽ.
Mạnh Kỳ chính là đang tìm kẻ chờ thời kia.
Hổ chết mà không ngã xuống, vẫn dư sức dọa người!
Mạnh Kỳ hết sức cảm khái, nếu không phải Hà Cửu và Vương Tư Viễn nối chân nhau đăng “Thiên”, khiến mấy người Nghiêm Xung, Lưu Tô bị chấn động, không còn hứng thú luận bàn, thì hiện giờ hẳn hắn đã đang cùng mấy người đó khiêu chiến, dù có xảy ra chuyện, cũng có người giúp đỡ.
Thế sự quả thật là khó liệu, không ngờ Hưng Vân chi yến lại kết thúc như thế này!
Ba, một người bay vọt vào, rơi xuống trước mặt hắn.
Người này mặt tái nhợt, trên người không có ngoại thương, nằm lăn dưới đất, đã mất mạng.
Mạnh Kỳ đã từng nhìn thấy người này, là một người từng xuất chiến trong luận võ Dĩnh thành hôm trước, là một ao thủ mở khiếu có tiếng của Dĩnh thành.
Sao y lại ở đây? Y là người của “Thần thoại”? Là ai làm? Mạnh Kỳ cau mày.
Hắn chợt hoa mắt, lại thêm một người xuất hiện, một nam tử trung niên, thân hình cao lớn, khoác bào đen, tóc mỏng, râu quai nón, mắt trái đeo miếng bịt mắt, hông đeo một thanh mã đao dài hẹp.
Con ngươi Mạnh Kỳ rụt lại, rít qua kẽ răng ba chữ: “Tắc La Cư......!“
“Hãn Hải tà đao” Tắc La Cư! cường giả ngoại cảnh, cao thủ nhất lưu, đồ đệ Khóc lão nhân, từng bị mình phá hang ổ!
Y đã đuổi tới Trung Nguyên?
Đối mặt ngoại cảnh, Mạnh Kỳ suy nghĩ cực nhanh, tìm đường sống.
Kéo dài thời gian, chờ Công Dương Hạo và Hà Cửu trở lại?
Chờ người “Tiên Tích” của Dĩnh thành xuất hiện, tới đây đấu với người của Thần thoại?
“Ngươi rất lợi hại.
“ giọng Tắc La Cư rất trầm, mang âm hưởng quan thoại là lạ, “Vốn dĩ ngươi trốn vào Trung Nguyên, ta cũng không buồn đuổi giết, vì khó mà tìm ra được tung tích, không ngờ ngươi lại xuất chúng quá mức, thực lực đột nhiên tăng mạnh, tiến vào hai mươi hạng đầu Nhân bảng, thanh danh vang tới tận Hãn Hải, ta không thể nào không để tâm, nếu bị ngươi bước vào ngoại cảnh, ta ngay cả ngủ cũng không yên.
“
Tắc La Cư lạnh lùng: “Đừng hy vọng chúng sẽ quay lại kịp, đều là ngoại cảnh, chẳng lẽ ta không biết nắm thời cơ?”
“Ta nói cho ngươi nhiều như vậy, là để ngươi chết mà biết vì sao.
“
“Nếu ngươi hành tung bất định, ta sẽ thấy khó xử, nhân sinh không quen, dù là ngoại cảnh cũng không có cách nào tìm ra ngươi được, đáng tiếc, ngươi lại tham gia Hưng Vân chi yến, nên ta mới tới Dĩnh thành chờ ngươi, lúc đầu ta vốn nghĩ không cần động thủ, chờ họ giết ngươi, thế thì ta cũng không phải sợ con lừa ngốc Huyền Bi ‘Siêu độ’ , không ngờ mấy tên này quá phế vật, vẫn phải để ta tự ra tay.
“
Nếu không phải ra tay, Tắc La Cư đương nhiên rất vui, như thế sẽ không bị Huyền Bi dùng thần thông Thiên Nhãn tìm ra manh mối, nên rất hy vọng Lang vương đắc thủ, như vậy oan có đầu nợ có chủ, y cũng không bị gánh tai hoạ ngầm.
Là một vương giả mã phỉ tung hoành Hãn Hải, là tà ma tả đạo thật sự, Tắc La Cư là người rất quyết đoán, thấy có tai hoạ ngầm là muốn dập tắt ngay.
Mạnh Kỳ híp mắt, chuẩn bị lại vận Xá Thân quyết, chết cũng không để Tắc La Cư chiếm tiện nghi, đầu nghĩ có cái gì có thể làm Tắc La Cư hứng thú, kéo dài thời gian hay không.
“Thôi, dừng ở đây đi.
“ Tắc La Cư tuyên bố, động tĩnh trên Yên Vũ sơn xa xa đã không còn, không biết cao thủ Thần Thoại có thành công hay không, có bị chết mạng nào hay không......
Y đang định xuất đao giết Mạnh Kỳ, đem hồn phách khóa vào tà đao, bỗng cảm giác chung quanh trở nên không linh an tường, từng đóa hoa sen trắng từ trên trời giáng xuống, mùi hương nức mũi.
““Hồng trần như ngục, chúng sinh đều khổ, luân hồi không dừng, gian nan khổ cực không ngớt, để ta thế nhân, hữu thần thiên hàng, Vô Sinh lão mẫu, chân không gia hương......!“
Thiếu nữ váy trắng như tuyết, tinh xảo linh tú, miệng niệm Thánh Ngôn, chân đạp hoa sen, từ trên hư không từng bước đi xuống, thần thánh mà không linh, mãn hàm từ bi.
Đang có dáng vẻ trang nghiêm, cô gái bỗng nhiên bật cười.
“Muốn giết tướng công, phải hỏi qua thiếp thân một câu đã chứ.
“
Má nó! Cố yêu nữ cũng ngoại cảnh? Mạnh Kỳ rung động, hắn chợt nhớ tới một chuyện.
Hèn gì cô nàng nghe được mình với Tề sư huynh truyền âm!
Lúc ấy cô nàng chỉ bảo ngoại cảnh có thể, chưa nói mình không , làm hắn tưởng cô nàng có bí thuật.
Thì ra, thì ra cô nàng đã là ngoại cảnh!
Yêu nữ nói ra lúc nào cũng thật giả lẫn lộn, lừa người chết không đền mạng!