Hạ quyết tâm? Mạnh Kỳ cau mày, cái gì thế nhỉ? Nhưng nếu Giang Chỉ Vi đã nói kết thúc nhiệm vụ xong sẽ kể, không hề né tránh việc ấy thì thôi vậy.
- Được, nếu có khó khăn, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.
Mạnh Kỳ gật đầu, cùng Giang Chỉ Vi trở về Lưu thủ phủ.
Đêm hôm sau, Mạnh Kỳ và Nguyễn Ngọc Thư đi tuần tra.
Phủ đệ của Tả Hàn Phong rất lớn, có rất nhiều chỗ ngoặt, góc khuất.
Nguyễn Ngọc Thư nghiến nghiến hàm, hình như lại đang nhai cái gì đấy.
- Dạo này có thấy Chỉ Vi có vẻ rất nhiều tâm sự hay không?
Mạnh Kỳ hỏi.
Nguyễn Ngọc Thư ngừng nhai, nuốt luôn:
- Cô ấy không nói, ta cũng không có hỏi.
Quan điểm của cô là luôn tôn trọng ý muốn của người khác, dù bây giờ đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều, thì cũng vẫn là như thế, nếu muốn nói tự nhiên sẽ nói.
- Cô ấy nói sau khi nhiệm vụ kết thúc sẽ nói cho chúng ta nghe, chắc cũng không có gì quá mức.
Mạnh Kỳ tự an ủi bản thân:
- Cô ấy đã sắp thiên nhân hợp nhất, hay là rối rắm với việc chọn con đường cho bản thân mình?
- Cũng có thể là chuyện riêng của Tẩy Kiếm Các, ví dụ như bỏ hết mọi quyền lợi thế tục, chỉ chuyên tâm luyện kiếm.
Nguyễn Ngọc Thư không nói gì, nghiêng đầu nhìn Mạnh Kỳ, ngũ quan rất bình thường, chỉ có đôi mắt kia vừa đen vừa sáng, thanh lãnh sâu thẳm, câu hồn đoạt phách.
Nhìn tới mức Mạnh Kỳ nhột nhạt, cô mới thản nhiên:
- Đều có khả năng.
- Thôi, đoán cho lắm cũng chẳng làm được gì.
Mạnh Kỳ nhìn ra được ý của Nguyễn Ngọc Thư, thở dài.
Một tiếng đàn từ đâu vọng tới, đau khổ triền miên, sầu hoài không dứt.
Mạnh Kỳ theo tiếng nhìn lại, thấy tiếng đàn phát ra từ trong một lầu nhỏ ba tầng giữa vườn ngô đồng, ở trong nội phủ.
- Ha, xem ra Tả đại tiểu thư có tâm sự.
Có Nguyễn Ngọc Thư ở đây, Mạnh Kỳ không dám nói mấy lời như ‘phát xuân, động tình’ gì đó.
Nguyễn Ngọc Thư dừng bước, nghiêng tai lắng nghe một lúc sau mới nói:
- Tiếng đàn rất chân thành tha thiết, phát ra từ trong nội tâm, không giống giả bộ.
- Ách, cô ta thực sự có người thầm mến trong lòng?
Mạnh Kỳ chỉ là nói đại, ai dè lại thành thật.
Nguyễn Ngọc Thư nhìn xuống hồ sen, suy tư:
- Tiếng đàn vừa ngọt ngào vừa ưu sầu, lại có cả bồi hồi và giãy dụa, có lẽ là đã thích phải người không nên thích!
- Cái này mà cũng nghe ra được?
Mạnh Kỳ ngạc nhiên.
- Nói ra bằng miệng nhiều khi còn nói dối, nhưng nếu đã trút vào trong âm luật thì không thể dối lòng được.
Nguyễn Ngọc Thư lạnh lùng.
- Như vậy à!
Mạnh Kỳ rất tin chuyên gia âm nhạc này, bụng nghĩ chẳng biết những lúc ngươi một mình thì đánh ra tiếng đàn như thế nào.
Hắn bắt đầu phát huy tư duy siêu tưởng:
- Hay là thích phải một thư sinh nghèo? Một tên lính quèn? Nên bị Lưu thủ phủ không cho? Muốn bỏ trốn với người ta, nhưng lại sợ thời buổi đang loạn lạc?
!
- Hay là thích trúng kẻ thù? Vừa yêu vừa hận?
Cám ơn đời trước coi nhiều phim truyền hình quá sức, nên trong đầu cũng vô cùng phong phú mấy cái thứ tình yêu đau khổ máu chó, bây giờ có cơ hội thoải mái mà phát huy, Nguyễn Ngọc Thư nghe mà mắt giần giật.
- Kẻ thù!
Mạnh Kỳ bỗng ngẩn ra, lầm bầm lặp lại, quay sang nhìn Nguyễn Ngọc Thư.
- Không phải Đỗ Hoài Thương đấy chứ?
Giọng Mạnh Kỳ vô thức hạ xuống thì thào.
Nguyễn Ngọc Thư “ờ” một tiếng, hình như cũng nghĩ tới khả năng này.
- Bị phong thành lớn như vậy, ngay cả địa đầu xà địa phương cũng không tìm được, trong khi vừa bị trọng thương còn vừa bị vu cổ chi thuật ảnh hưởng, Đỗ Hoài Thương này chắc chắn không tầm thường, gần mực thì đen, he he, hay là Đỗ Hoài Thương kia cũng giống chúng ta, đang trốn ở trong Lưu thủ phủ!
Mạnh Kỳ càng nghĩ càng thấy suy nghĩ của mình có lý.
- Nhưng đó là kẻ thù giết cha!
Là con gái nhà thế gia đại tộc, Nguyễn Ngọc Thư lại chưa bao giờ yêu, nên không thể nào giải thích được cái kiểu tình cảm như thế, mặt ngơ ra.
Mạnh Kỳ đăm chiêu:
- Có lẽ lúc cô ta thích hắn thì chưa biết thân phận thật của hắn, với lại hồi đó là phụ thân cô ta chủ động công kích Hồng Y Quân, lúc ấy Đỗ Hoài Thương không có ở đây, nên cũng không phải là hắn ta chỉ huy và động thủ!
- Ta phải đi xem xét một chút.
Mạnh Kỳ là người thuộc phái hành động, lập tức quyết định lẻn vào cái lầu nhỏ kia.
Nguyễn Ngọc Thư gật đầu:
- Ta sẽ ở bên ngoài tiếp ứng ngươi.
Mạnh Kỳ đạp lên lá sen, vượt hồ băng sông, lặng lẽ nhảy qua tường viện.
- Đêm hôm khuya khoắt, vào khuê phòng cô nương nhà người ta!
Nguyễn Ngọc Thư lầm bầm, tự nhiên nghĩ tới một cái ‘nghề’ đặc biệt.
Mạnh Kỳ bám theo tiếng đàn, không bao lâu sau đã tới dưới lầu nhỏ.
Hắn biết bên cạnh Tả Y Thiến chắc chắn có cao thủ ma đạo theo bảo vệ, nếu gây tiếng động sẽ khiến Tả Hàn Phong nhận ra, nên thật cẩn thận vòng qua một góc vắng, như con thằn lằn, bám theo tường bò lên.
Cả lầu nhỏ chìm trong bóng tối, chỉ có một gian phòng là có ánh đèn hắt ra, cũng là gian phòng vọng ra tiếng đàn.
Mạnh Kỳ dừng bên cửa sổ, dùng tâm thức để quan sát bên trong.
Tả Y Thiến ngồi sau bàn, đầu óc bay bổng, tay nhẹ nhàng lướt trên đàn, vẻ mặt giống hệt Nguyễn Ngọc Thư đã nói, vừa ngọt ngào vừa ưu sầu.
Cô đã cho ma ma theo hầu đi nghỉ để được ở một mình, cửa phòng mở rộng.
Mạnh Kỳ không ra tay, vì cảm ứng được trên người Tả Y Thiến có một món bí bảo uy lực mạnh mẽ.
Hắn kiên nhẫn chờ đợi, chờ Tả Y Thiến có một hành động dị thường nào đó.
Đánh một hồi, Tả Y Thiến thở dài đứng dậy, gọi nha hoàn vào hầu cô ta cởi áo.
Mạnh Kỳ vội thu cảm ứng về, phi lễ không được nhìn mà! Lại đợi thêm một lúc, phát hiện Tả Y Thiến đã đi ngủ, hai nha hoàn ngủ ở gian ngoài, hắn lặng lẽ trượt xuống, theo đường cũ trở về.
- Không có gì dị thường!
Hắn khẽ nhíu mày, nói với Nguyễn Ngọc Thư.
- Cảm xúc cô ta như thế nào?
Nguyễn Ngọc Thư hỏi thẳng vào trọng điểm.
Mạnh Kỳ mô tả rất kĩ:
- Chắc chắn cô ta có nỗi lòng, nhưng nếu chúng ta bám theo cô ta, cuối cùng lại phát hiện ra chỉ là chuyện yêu đương vớ vẩn, chẳng liên quan gì tới Đỗ Hoài Thương thì thật phí thời gian!
- Nhưng trước mắt cũng chỉ có một manh mối này.
Nguyễn Ngọc Thư nói.
- Cũng phải.
Mạnh Kỳ gật đầu.
Vốn đám Mạnh Kỳ là đang tìm cơ hội ám sát Tả Hàn Phong, nhưng tên kia luôn ở trong nội viện, không biết đang làm cái gì, chỉ có Doãn Lãnh Huy là tiếp cận được, ngay cả Tưởng Thịnh Hồng cũng phải bẩm báo từ xa phòng ngoài, nên đám Mạnh Kỳ không thể có được cơ hội quang minh chính đại đi vào trong nội viện.
Lại qua một ngày, Mạnh Kỳ đang cùng Triệu Hằng tuần tra ngoại phủ, bỗng nhìn thấy Tưởng Thịnh Hồng vội vàng đi ngang qua, mặt mày âm trầm, vẻ mặt phẫn nộ.
- Thống lĩnh đại nhân, xảy ra chuyện gì?
Mạnh Kỳ “thân thiết” tới đón.
Tưởng Thịnh Hồng phun ra một tràng:
- Doãn Lãnh Huy dẫn Giáo chủ của hắn vào trong phủ, Lưu thủ đại nhân rất vui, đi ra ngoài đón.
Dị nhân càng ngày càng được tín trọng, hết người này tới người khác tới đây, khiến y cảm nhận được nguy cơ đang tới.
- Giáo chủ?
Mạnh Kỳ giả vờ giật mình.
Là cái tên Giáo chủ luôn nhắm mắt kia?
Hừ, số lượng cao thủ càng tăng, kế hoạch của đám người mình càng thêm khó!
Doãn Lãnh Huy là cao thủ trong hàng ngũ nửa bước Ngoại cảnh, cho dù không bằng Tây Vương Mẫu, nhưng nếu một chọi một cũng thắng được Giang Chỉ Vi, lại có thêm vu cổ chi thuật quỷ dị, ít nhất cũng có thể một mình giữ chân hai người mình, tên Giáo chủ nhắm mắt kia có thực lực cũng tương tự, lại còn là luân hồi giả, nói không chừng trong người có giấu bí bảo, chỉ đối phó hai người họ và Lam Điệp, đội ngũ mình đã phải cố hết sức, chưa kể tới còn có cường giả tiêu chuẩn Ngoại cảnh Tả Hàn Phong.
Cho dù điệu hổ ly sơn, cũng chỉ dụ được một người trong bọn họ đi ra mà thôi.
- Ừ, không ngờ Giáo chủ của Doãn Lãnh Huy cũng ở Đại Ninh, đồ ra vẻ thần thần bí bí, lén la lén lút!
Tưởng Thịnh Hồng nghiến răng nghiến lợi.
Mạnh Kỳ dữ tợn nói:
- Những giáo môn này chắc chắn bụng dạ khó lường, có mưu đồ khác, chúng ta không thể để Lưu thủ đại nhân chịu thiệt, phải làm rõ bọn chúng muốn làm cái gì.
- Đúng vậy.
Tưởng Thịnh Hồng âm trầm gật đầu, ngầm đồng ý cho Mạnh Kỳ đi ngầm điều tra đám người Doãn Lãnh Huy.
Đợi Tưởng Thịnh Hồng rời đi, Mạnh Kỳ khoanh tay, truyền âm nhập mật:
- Không thể đợi thêm nữa, càng đợi, biến số chỗ Tả Hàn Phong càng lớn.
- Hai người chia ra điệu hổ ly sơn, ba người ám sát Tả Hàn Phong?
Triệu Hằng vô cùng trầm ổn.
- Ra tay với Tả Y Thiến, ép cô ta một tí, xem có thể tìm thấy Đỗ Hoài Thương hay không, tên này ít nhiều cũng là Ngoại cảnh, chỉ cần nghĩ cách chữa khỏi cho hắn, mọi việc sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Mạnh Kỳ rất tỉnh táo.
- Ép như thế nào?
Mạnh Kỳ trầm ngâm:
- Đợi lúc Tả Y Thiến ra khỏi phủ đi chơi!
Chiều muộn hôm sau, Tả Y Thiến cùng ma ma và nha hoàn ra phủ.
Mạnh Kỳ nói với Tề Chính Ngôn:
- Tề sư huynh, làm phiền huynh tới trốn trong cái tú lâu giờ đang trống không kia, kiểm tra xem có lối đi ngầm nào không, sau đó đợi Tả Y Thiến trở về, xem cô ta có hành động gì không.
- Ừ.
Tề Chính Ngôn gật đầu.
Mạnh Kỳ nhìn cái mặt đầy nghiêm trang không chút xúc cảm của y, phì cười:
- Khuê phòng con gái nhà người ta không phải cứ bảo vào là vào, Tề sư huynh, huynh phải cố gắng giữ mình nha!
Mắt Tề Chính Ngôn giật giật, quay người bỏ đi.
Mạnh Kỳ cười tủm tỉm xoay người, đến chỗ tối, nhanh chóng lẻn ra khỏi phủ, cải trang, che dấu sẹo trên mặt.
Tả Y Thiến chỉ đi dạo lang thang, không có mục đích, đám nha hoàn cũng biết trong lòng tiểu thư không vui, không dám nói gì, chỉ cắm đầu đi theo.
Đột nhiên, Tả Y Thiến nhìn thấy một nam tử trung niên mặt dán cao từ đâu bỗng xuất hiện ngay trước mặt mình, cầm một cây trúc, treo một dải vải trắng, viết hai bên:
"Tính sinh tính tử không tính mình, thiết khẩu thẳng đoạn.
”
“Trắc nhân trắc duyên bất trắc tâm, nhất ngữ thành sấm.
”
Tả Y Thiến đang định bảo ma ma đuổi tên thầy bà này đi, thì đối phương đã nhìn cô ta, không ngừng lắc đầu:
- Đáng thương, đáng thương, thất khiếu linh lung tâm, yêu người không nên yêu.
Tả Y Thiến như bị sét đánh, đứng ngẩn người ra, đến khi tỉnh táo lại, đã thấy nam tử kia quay người định rời đi.
- Tiên sinh, tiên sinh, khoan đã!
Cô vội kêu.