Trăng treo trên cao, ánh trăng sáng mát, Tả Y Thiến hạ quyết định, đứng dậy, bước nhanh tới mật đạo, định xuống nói cho Đỗ Hoài Thương biết thân phận của cô, bảo y lập lời thề thần ma không được làm tổn thương người thân của cô, nếu không sẽ cắt đứt tình duyên này, kích phát vật phẩm hộ thân, báo cho gia gia biết.
Cô đi xuống cầu thang gỗ, đi xuống nền đất, chung quanh vẫn yên tĩnh im lìm.
Cô giật mình, khẽ gọi:
- Đỗ đại ca? Đỗ đại ca?
Chỉ có tiếng của cô vọng lại, mặt Tả Y Thiến tái nhợt, chạy vào trong mật thất, đã không còn nhìn thấy Đỗ Hoài Thương.
Cô lảo đảo, cười đau đớn:
- Quả nhiên chỉ còn một hai ngày với nhau!
- Quả nhiên là một câu thành sấm, nói đâu trúng đó!
***
Hai ngày sau, một thủ hạ của Văn Thành đang đi lòng vòng, hỏi han chỗ ở của Đỗ Hoài Thương và những người đi cùng.
- Ngươi nói mũi sụp, miệng rộng, mày chổi sể, mặt đen thui?
Chị bán hàng rong thoáng ngẩn người, hỏi lại.
Mật thám vui vẻ, tinh thần rung lên:
- Ngươi đã thấy qua?
- Vừa nãy lúc ta đi qua cái ngõ nhỏ kia, va phải một người giống y như vậy, y cúi đầu thấp lắm, vẻ rất vội vàng, rẽ vào một nhà buôn bán.
Chị bán hàng rong đáp.
Mật thám cố kềm kích động, giả bộ không có gì khác thường, đi về phía cái ngõ nhỏ kia.
Ngày hôm nay, y đã hóa trang thành mấy người khác nhau, lúc làm tửu quỷ, lúc làm người buôn bán nhỏ, lúc làm người buôn bán, cùng mấy người nữa thay nhau tới cái ngõ này, để giám thị người ra vào ngõ.
Trời sập tối, y xách thịt heo và hai bình rượu nghêu ngao lại đi vào ngõ nhỏ.
Đi một lúc, y thấy đối diện đi tới một thiếu nữ mặc váy trắng, vô cùng xinh đẹp.
- Là cô ta! Đã đổi váy xanh thành váy trắng!
Mật thám rung lên, cố kềm chế kích động, vẫn hát nghêu ngao, đi lướt qua thiếu nữ.
Y giả bộ háo sắc, đi tới góc thì quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy cô gái đi vào một ngôi nhà, chính là một cái nhà buôn bán mà chị bán hàng rong đã từng mô tả.
- Công lớn a.
Công lớn tới rồi!
Y mừng như điên.
***
Trong mật thất, nghe xong Tưởng Thịnh Hồng và Văn Thành bẩm báo, Tả Hàn Phong im lặng, nhìn Doãn Lãnh Huy và Giáo chủ Chu Vĩnh.
Doãn Lãnh Huy hừ một tiếng:
- Đỗ Hoài Thương vừa chém đứt vu cổ chi thuật của ta, khôi phục thương thế, chúng đã bại lộ hành tung, thế gian này làm gì có chuyện nào trùng hợp như vậy được!?
- Doãn tiên sinh, ý của ngươi là!
Văn Thành kinh hãi, Tưởng Thịnh Hồng không biết chuyện vu cổ chi thuật, ngớ ra.
- Đương nhiên là bẫy.
Chu Vĩnh mắt vẫn nhắm, lạnh nhạt trả lời.
Doãn Lãnh Huy giảng giải:
- Hai hôm trước, Đỗ Hoài Thương đã diệt sạch vu cổ chi thuật ta để lại trên người hắn, khôi phục lại sức lực, tới hôm nay ít nhất cũng khôi phục được bảy tám thành, mà ngay lúc này, người tới cứu hắn lại bị lộ hành tung, chuyện như vậy sao không làm cảnh giác và nghi ngờ?
- Xem ra kẻ tới cứu Đỗ Hoài Thương đã giúp hắn trừ bỏ vu cổ chi thuật của Doãn tiên sinh, chờ hắn khôi phục được hơn một nửa sẽ tự làm lộ hành tung, dụ chúng ta tới bắt, sau đó quật ngược lại, lợi dụng Lưu thủ đại nhân không tới đó bắt người, sẽ tiêu diệt Doãn tiên sinh hoặc Chu tiên sinh, khiến Lưu thủ đại nhân mất đi cánh tay đắc lực, không còn cản được hắn chạy ra khỏi Đại Ninh.
Tưởng Thịnh Hồng tỉnh táo suy diễn.
Nếu chỉ có mấy người thiếu nữ áo xanh kia, bên mình chắc chắn sẽ chỉ xuất Doãn Lãnh Huy, Chu Vĩnh và mình đi bắt, mà không làm phiền tới Tả Hàn Phong.
Doãn Lãnh Huy cười:
- Kế hoạch rất đơn giản, nhưng đôi khi, càng đơn giản lại càng hữu hiệu, đáng tiếc đã bị bổn tọa nhìn thấu.
- Vậy nên làm thế nào? Cũng không thể trơ mắt để chúng chạy thoát!
Văn Thành vất vả biết bao nhiêu mới tóm được đuôi đối phương, nếu không lợi dụng, thì rất không cam lòng.
Chu Vĩnh thở dài:
- Nếu chờ được thêm một hai ngày nữa, Lưu thủ đại công cáo thành, dù chúng có âm mưu quỷ kế gì thì cũng thất bại, hay là chúng ta giả vờ không phát hiện ra, kéo dài thêm hai ngày nữa.
Lưu thủ đại nhân đang làm gì thế? Tưởng Thịnh Hồng và Văn Thành vừa chấn động vừa kinh ngạc, thấy khó chịu vì mình bị giấu diếm, xem ra mình không còn là người Lưu thủ đại nhân tin cậy.
- Không được!
Tả Hàn Phong đột ngột xen vào, không tán thành ý của Chu Vĩnh:
- Nếu đó là bẫy, Đỗ cẩu tặc chắc chắn đã biết chúng ta đã phát hiện ra, nếu chúng ta kéo dài thời gian, không ra tay, chúng sẽ nhìn ra có điều không đúng, sẽ hiểu ngay chúng ta đang kéo dài thời gian để đợi cái gì đó mà không tiện hành động, như thế chúng sẽ lợi dụng ngay cơ hội, lập tức chạy ra khỏi Đại Ninh, bỏ trốn.
- Vậy theo ý ngài?
Chu Vĩnh nhíu mày.
- Không sao, dù chưa viên mãn, nhưng cũng kém không bao nhiêu, chỉ cần không có địa giai nào khác, thu thập chúng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tả Hàn Phong tin tưởng mười phần.
Chu Vĩnh nhướn mày, không tiện nói đối phương là luân hồi giả, trong người rất có thể có giấu bí bảo Ngoại cảnh, nhưng mà cũng không sao, vì trong người y cũng có một món!
- Được, vậy chúng ta tương kế tựu kế, đạp tan cái bẫy của chúng.
Doãn Lãnh Huy cười lạnh:
- Vấn đề lớn nhất của chúng là cứ tưởng chúng đắc thắng, coi thường chúng ta, tưởng chúng ta không thể nghĩ ra trò mèo của chúng.
- Chúng không ngờ Lưu thủ đại nhân đã tăng thực lực!
Chu Vĩnh cười nhạt.
Tưởng Thịnh Hồng cao giọng:
- Ty chức lập tức triệu tập cao thủ, cùng đại nhân vây bắt Đỗ cẩu tặc!
- Không cần, người quá nhiều ngược lại sẽ làm chúng kinh động, ẩn trốn trước khi chúng ta kịp tới nơi.
Tả Hàn Phong phẩy tay:
- Hành động lần này sẽ do bản quan và hai vị tiên sinh ra tay, ngươi với Lam Điệp bảo vệ bên ngoài, dự phòng cá lọt lưới.
Y không điều động Kỷ Đào và Văn Thành, phòng ngừa đối phương dương đông kích tây, đột tập Lưu thủ phủ, bắt lấy gia quyến làm con tin, chỉ cần có cao thủ ở lại canh giữ, thì mọi việc cũng yên tâm.
- Vâng, đại nhân!
Tưởng Thịnh Hồng và Văn Thành chắp tay.
Về phần mật thám ở quanh đó, đương nhiên cũng sẽ không báo cho họ sơ tán, vì như thế cũng chẳng khác gì báo tin cho đối phương, dù sao đến lúc đó, Lưu thủ đại nhân và Đỗ Hoài Thương đều sẽ cố gắng tập trung uy lực vào trong phạm vi giới hạn, nếu đủ vận may sẽ vẫn trốn thoát được, còn nếu bất hạnh bỏ mình, chỉ có thể trách số mệnh đã định như thế, không trách được người khác.
***
Trong sân, Mạnh Kỳ đã bỏ thân phận Kỷ Đào, cùng Đỗ Hoài Thương, Giang Chỉ Vi chờ đợi.
- Bọn họ thực nhìn ra được đây là bẫy?
Đỗ Hoài Thương thả tay buông thõng bên sườn, tinh khí thần ý nội liễm, không chút sợ hãi.
Mạnh Kỳ mỉm cười:
- Chỉ cần Doãn Lãnh Huy không bị cổ trùng ăn luôn não, là sẽ nhìn ra được.
- Mục đích thật của chúng ta là dụ Tả Hàn Phong, Doãn Lãnh Huy và Chu Vĩnh ra khỏi Lưu thủ phủ, không còn lợi dụng được trận pháp hỗ trợ ở đó, loại bỏ nhân tố địa lợi của chúng.
- Nếu bọn chúng không nhìn ra, vậy thì còn tốt hơn nữa! Nếu Tả Hàn Phong không tới, chúng ta có thể thong dong thu thập Doãn Lãnh Huy, Chu Vĩnh và Tưởng Thịnh Hồng, vặt sạch cánh của Tả Hàn Phong.
Đây là Mạnh Kỳ học trò lập bố cục của Tính Tẫn Thương Sinh và Văn Khúc Tinh Quân, chỉ cần che giấu được mục đích chính, thì dù đối phương chọn cách giải quyết như thế nào cũng đều như nhau, chỉ là độ khó khác nhau mà thôi.
- Vấn đề lớn nhất của chúng là không biết thực lực chỉnh thể của chúng ta.
Triệu Hằng cười:
- Tới lúc đó, ta với Ân muội muội cuốn lấy Doãn Lãnh Huy và Chu Vĩnh, bốn người các ngươi thêm bí bảo, nhanh chóng giải quyết Tả Hàn Phong.
Ân Đào là tên của người mà Nguyễn Ngọc Thư đang giả danh.
Đỗ Hoài Thương là địa giai cửu phẩm, tương đương với tiêu chuẩn ngoại cảnh, có y hỗ trợ, cộng với Khốn Tiên Thằng, Mạnh Kỳ, Giang Chỉ Vi và Tề Chính Ngôn hỗ trợ, Tả Hàn Phong sống được là không có khả năng, giống như đám người Mạnh Kỳ gặp phải Huyết ma ngoại cảnh trong Ma giới, nên theo Triệu Hằng thấy khả năng thành công là rất lớn, y với Nguyễn Ngọc Thư không cần phải chống đỡ quá lâu.
Mạnh Kỳ nhíu mày:
- Có hai vấn đề chưa ổn.
- Vấn đề gì?
Đỗ Hoài Thương quay qua nhìn hắn.
- Chu Vĩnh lai lịch thần bí, có khả năng trong người cũng có bí bảo, nếu không dự phòng chuyện này, sợ là chúng ta sẽ thua nặng.
Chuyện này mấy người Mạnh Kỳ đã bàn bạc, có một khả năng rất lớn sẽ xảy ra, là Tả Hàn Phong và Đỗ Hoài Thương song đấu với nhau, còn năm người mình phải đánh với Doãn Lãnh Huy và Chu Vĩnh.
Hai người đó đều là nửa bước Ngoại cảnh, có vu cổ chi thuật, thắng bại khó liệu.
Nếu trong khoảng thời gian ngắn không thể đánh bại họ thì tới khi Tả Hàn Phong thoát khốn, sự tình sẽ rất phiền toái.
- Chuyện thứ hai, là dạo này Tả Hàn Phong rất bí hiểm, không biết đang làm cái gì, không thể không phòng.
Mạnh Kỳ nói nốt.
Đây cũng là lý do khiến hắn quyết định ra tay sớm, vì nếu chờ thêm nữa, thời gian càng lâu sẽ càng thêm nguy hiểm.
- Ngoài Chu Vĩnh và Doãn Lãnh Huy, không ai biết Tả Hàn Phong đang làm cái gì, thời gian lại không đợi người, không kịp điều tra chi tiết.
Giang Chỉ Vi cầm kiếm, nét mặt bình thản.
Đỗ Hoài Thương khoanh tay trước ngực:
- Có cách gì không?
Y không giỏi về mưu kế.
Kỳ thật Mạnh Kỳ cũng chẳng hơn y là mấy, nhưng hắn biết học hỏi từ người khác, hắn cười:
- Chúng ta có thể giải quyết cả hai chuyện này cùng một lần, chuyển mục tiêu từ Tả Hàn Phong thành Chu Vĩnh, dù Tả Hàn Phong có giở trò gì, có tiếng đàn của Ân Đào hỗ trợ, cộng với Đỗ Thiên vương xuất kích, giữ chân hắn một lúc là chuyện không khó, sau đó lão Ngũ và biểu ca liên thủ cuốn lấy Doãn Lãnh Huy, ta dùng bí bảo, cùng sư tỷ diệt sát Chu Vĩnh, khiến hắn không kịp tế ra bí bảo!
Dùng Khốn Tiên Thằng chuyên trị ngoại cảnh để dùng đối phó Chu Vĩnh, tuyệt đối là đại tài tiểu dụng, nên khẳng định là giải quyết xong nhanh chóng, nếu xử lý tốt, còn lấy được bí bảo của tên kia, đem đi đối phó Tả Hàn Phong, dù Chu Vĩnh không có bí bảo, thì cũng coi như xử lý cánh tay mặt của Tả Hàn Phong, dù sau này đánh Tả Hàn Phong không lại, cũng vẫn có thể chạy thoát.
Có Chu Vĩnh và đồ của y, không còn sợ bị trừ điểm thiện công, lại còn cứu được Đỗ Hoài Thương, nhiệm vụ coi như cũng hoàn thành một nửa!
Viễn cảnh như vậy, ai cũng thấy nhẹ nhõm, Giang Chỉ Vi khẽ cười:
- Lão Vương, ngươi quả không hổ là lão Vương!
Ý cô là chọc Mạnh Kỳ đã bắt đầu giống với lão Vương Vương Tư Viễn.
Đỗ Hoài Thương nghĩ nghĩ, thấy không có vấn đề, gật đầu:
- Được, vậy chúng ta chờ họ đến đây!
Sắc trời tối dần, người đi đường đã giảm, thế giới bắt đầu chìm vào yên tĩnh an bình, nhưng thực tế mạch nước ngầm bây giờ mới bắt đầu chảy xiết.
Tả Hàn Phong, Doãn Lãnh Huy và Chu Vĩnh đã lặng lẽ tới ngõ nhỏ.