Nửa thân trên Tả Hàn Phong hoàn toàn trần trụi, làn da căng lên, phủ đầy hoa văn, lóe ra những làn u quang, không giống phi long, mà giống như tà ma.
Sâu trong đôi mắt xanh có một tia sáng đỏ máu, lạnh như băng, coi rẻ sinh mạng con người.
Khí tức của y không ngừng tăng lên, mấy dặm quanh đó đều trở nên u ám, khí đen tràn ngập, làm Mạnh Kỳ lại thấy đám người mình như đang ở trong mảnh vỡ Ma giới, cơ thể hắn theo phản xạ ánh lên màu ám kim, để chống đỡ hắc khí ăn mòn.
Cây cối xung quanh héo chết, gạch xanh hóa phấn, đất đai rạn nứt, rắn trùng chuột kiến thi nhau đùn lên rồi chết, người thường ngã nhào mất mạng, làn da khô quắt, như bị hút hết nước trong người.
Tả Hàn Phong bình thảnh đưa tay ra, nắm lại thành quyền, đánh ra một đấm.
Đầu quyền dày màu u lam thâm trầm, vừa băng hàn vừa tà dị.
Cơ thể Tả Hàn Phong mọc ra những cái vảy màu u lam phủ kín toàn thân, giống như y đang kích hoạt huyết mạch rồng của mình!
Đùng!
Quyền đánh trúng hai bàn tay đỏ rực nóng rẫy như mặt trời của Đỗ Hoài Thương, lửa đỏ tầng tầng bị đông lại.
Đỗ Hoài Thương bay ngược ra ngoài, kéo theo một cái đuôi lửa dài, cơ thể y, một nửa bị phủ tầng băng u lam, nửa còn lại bị phủ trong hắc khí.
Ai nấy đều kinh ngạc, sao có thể như vậy? Tả Hàn Phong đã mạnh tới mức nào?
Đây đâu còn là địa giai cửu phẩm!!
Y đã dùng tới cái gì?
Trên trán Tả Hàn Phong hiện lên hai cục u muốn lồi ra nhưng chưa được, y nhìn nắm tay của mình, mỉm cười:
- Không tệ, tuy phải đổi bằng tra tấn do nguyên thần cực hạn, nhưng pháp môn của Doãn tiên sinh quả thật không sai.
Y nheo mắt:
- Trong vòng ba chiêu, lấy mạng ngươi!
Rõ ràng không phải là giọng điệu dành cho người cùng giai, mà coi Đỗ Hoài Thương chẳng khác gì con kiến.
Y giậm chân một cái, bay về phía Đỗ Hoài Thương, song quyền đưa ra, một màu u lam, một màu đen kịt, phong tỏa hư không, uy lực khủng bố.
Đỗ Hoài Thương thở dài, từ trong người không ngừng tỏa ra lớp lớp kim quang, khiến cơ thể như biến thành một mặt trời cỡ nhỏ, đẩy lùi khí đen, hòa tan u lam, hai tay kết ấn.
Một luồng dương quang chiếu qua u ám, dừng lên người Đỗ Hoài Thương, sau lưng y xuất hiện vòng mặt trời óng ánh, bên trong mơ hồ có một con chim ba chân!
Pháp tướng chi lực!
Sau khi phá vỡ huyền quan, nội cảnh ngoại hiển, câu động thiên địa, ngưng kết ra được Pháp tướng hư ảo tương ứng, thần thông quảng đại, uy lực khủng bố, giống như Huyền Bi “Địa Tàng Bồ Tát Tướng”, Tử Vi Tinh Chủ “Chu Thiên Tinh Đấu Tướng”, Tô Vô Danh “Thái Thượng Kiếm Thể”, Hà Cửu có "Vô Tướng Kiếm Khí”, Vương Tư Viễn “Độn Nhất Chi Tướng”, nếu tu luyện Như Lai Thần Chưởng, mỗi một thức đều có thể ngưng kết ra một tượng Phật Đà chi tướng, cuối cùng cửu cửu hợp nhất, chứng được Như Lai Kim Thân.
Khác đường tu luyện, Pháp tướng tuy cùng loại nhưng khi ngưng kết cũng sẽ xuất hiện chi tiết khác nhau, càng về sau, sự khác biệt sẽ càng lớn, càng rõ.
Người có huyết mạch thần ma, sau khi đột phá được cực hạn của huyết mạch, cũng sẽ ngưng kết ra được thần ma chi tướng tương ứng với huyết mạch của mình.
Nay đã đến lúc nguy cấp, Đỗ Hoài Thương cũng mặc kệ tất cả, thi triển ấn pháp, thúc dục huyết mạch, làm xuất hiện hình ảnh “Đại Nhật Kim Ô Tướng".
- Phá!
Y hét lớn, song chưởng đẩy ra, Kim Ô giương cánh, đại nhật gia thân, nhất thời quang mang vạn trượng, chiếu vỡ hôn ám, hòa tan băng tầng, tiêu diệt hắc khí.
- Hay lắm!
Tả Hàn Phong không hề đổi chiêu, vẫn cứ như cũ mà đón đỡ.
Ầm!
Tiếng nổ vang rền, một đám bụi mây như cây nấm bừng lên, một bóng người thẳng tắp rơi xuống, phịch một tiếng, chính là Đỗ Hoài Thương.
Đỗ Hoài Thương phun máu, máu của y phun ra đều có màu đen, sau đó chuyển sang màu u lam, ngưng kết thành băng.
Y đã dùng toàn lực, song vẫn bị Tả Hàn Phong đánh bại!
Dư âm tản ra xung quanh, tạo nên cuồng phong ào ạt, quanh người Tả Hàn Phong có một lớp lửa vàng óng ánh, nhưng chỉ đủ làm cháy xém lớp vảy u lam của y mà thôi.
Giang Chỉ Vi nhún chân bay lên, trường kiếm đâm ra!
Kiếm quang sáng lên, trời đất lại tối sầm, quang mang ngưng tụ lại, đẹp không sao tả xiết, vô ngã vô bi, chỉ tiến không lùi.
Cả trời đất chỉ còn có một đường kiếm quang này.
Kiếm khí dâng lên, làm kiếm vạch ngang trời, xé toạc bóng tối.
Mặt đất xuất hiện những vết kiếm, do cảm khí mà sinh.
Tả Hàn Phong vừa đánh gục Đỗ Hoài Thương, còn chưa kịp bài trừ Viêm Dương chân hỏa, đã cảm giác được nguyên thần bị nhiếp, kiếm quang đánh tới, không thể tránh né, mà y cũng không hề có ý né.
Bây giờ đã khác trước, ngay cả bản thân y cũng phải sợ thực lực y đang có, sát chiêu của một con kiến nhỏ không đủ làm y buồn phản ứng.
Y hừ một cái, na di nửa tấc, mũi kiếm vừa vặn điểm trúng lòng bàn tay.
Xoẹt! Bàn tay y xuất hiện một lỗ thủng, một giọt máu lam chảy ra, Giang Chỉ Vi bay ngược xuống, cánh tay run rẩy, miệng mũi đều chảy máu, cơ thể bị phủ một tầng hàn băng, chỉ một chiêu giao thủ, cô đã bị thương không nhẹ.
Mạnh Kỳ vội đỡ lấy Giang Chỉ Vi, giúp cô tiêu giải hàn ý, hắn phóng tinh thần ra, phá cấm chế của Âm Dương Kính phỏng chế phẩm!
Tả Hàn Phong nắm bàn tay lại, chỉ một vết thương nhẹ, y định trừ khử chân hỏa, rồi hạ xuống, không ngờ lại nhìn thấy Đỗ Hoài Thương lại nhào lên.
Quả là muốn tìm đường chết! Y cười khẩy, không chút hoang mang, bàn tay vừa nắm vào lại mở ra, định giải quyết luôn Đỗ Hoài Thương.
Nếu không phải Doãn Lãnh Huy và Chu Vĩnh nhiều lần cường điệu không thể giết Đỗ Hoài Thương, cùng với bản thân y cũng cảm nhận được sự khủng bố của “Lão tổ” Thần ma, thì đâu có phiền phức thế này!
Vừa rồi đã có thể bắt lấy cơ hội, giết chết tên này!
Doãn Lãnh Huy thấy Tả Lưu thủ uy phong lẫm lẫm, trong lòng mừng thầm, pháp môn của lão tổ quả nhiên hữu hiệu, dù chưa đại công cáo thành, cũng vẫn đủ khiến Tả Hàn Phong thực lực đại tăng, thoải mái đánh bại Đỗ Hoài Thương.
Tuy một phần nguyên do cũng vì Đỗ Hoài Thương chỉ mới khôi phục được sáu bảy thành thực lực, nhưng nguyên nhân chủ yếu chắc chắn vẫn là như vậy!
Chu Vĩnh chết, y chẳng chút bận tâm, Giáo chủ chết, có phải y sẽ lên thay làm Giáo chủ, có thể liên lạc với lão tổ hay không?
Thật sự phải cảm ơn mấy kẻ này, tí nữa cho bọn nó chết thoải mái một tí mới được!
Y rất vui vẻ, khí thế tăng lên, áp chế Tề Chính Ngôn và Triệu Hằng.
Bỗng y nghe thấy một đàn, thanh lãnh như ánh trăng đêm, u tĩnh như mặt hồ, trong người y bỗng thấy lạnh toát, cả nguyên thần cũng lạnh, muốn đông lại!
Quảng Hàn Chú!
Suy nghĩ của Doãn Lãnh Huy chậm hẳn, ơ, cái cô nàng đánh đàn kia không lo đối phó Tả Hàn Phong, lại chạy tới đối phó mình!
Cái này có chỗ không đúng a !
Mục tiêu của Nguyễn Ngọc Thư đã chuyển thành Doãn Lãnh Huy!
Vì thực lực của Tả Hàn Phong đã vượt qua tưởng tượng, buộc tất cả mọi người phải tập trung hết vào, nên phải tiêu diệt Doãn Lãnh Huy trước!
Vì Mạnh Kỳ đang cố gắng khống chế bí bảo, không thể để Doãn Lãnh Huy quấy nhiễu hắn, đây chính là niềm hy vọng chiến thắng cho mọi người!
Dù sao Tả Hàn Phong cũng đã có Đỗ Hoài Thương chống đỡ, có Chỉ Vi tỷ tỷ quấy rối, mình phải hỗ trợ cho họ!
Hàn ý nhập thần, tâm linh thanh lãnh, trong khoảng thời gian ngắn, Doãn Lãnh Huy từ hành động đến tư duy đều trở nên chậm chạp.
Bình thường, chút chậm chạp ấy không ảnh hưởng cái gì, nhưng y lại đang bị hai đại cao thủ giáp công.
Thừa dịp hắn bệnh, lấy mạng hắn ! Triệu Hằng cảm nhận được cánh tay trái nứt toác ra đau đớn, kiếm vung lên, như hóa thành một con rồng lửa, xông thẳng lên trời, tiêu diệt tất cả cổ trùng, hắc khí quanh người Doãn Lãnh Huy.
Tề Chính Ngôn mặt không chút thay đổi, song mắt chợt lóe, cũng chém mạnh một kiếm, Tinh Hà mãn không, hoa tuyết tung hoa, mỗi bông hoa tuyết là một thanh kiếm sắc, phập phập phập cắm vào người Doãn Lãnh Huy, khiến cả cơ thể y đẫm máu.
Thân thể Doãn Lãnh Huy sụp xuống, hóa thành vũng nước, phía xa hắc quang lóe sáng, nguyên thần hiện lên, lấy ma khí ngưng tụ lại thân thể.
Vu cổ chi thuật, quả là quỷ dị!
Bỗng cả người Doãn Lãnh Huy cứng đờ, không sao tin được, hắc quang tiêu tán mà y không chặn lại được, nguyên thần cũng đông lại thành băng.
Không thể nào, một kiếm vừa rồi không thể nào có được hiệu quả này! Không thể nào làm ma khí chủ động thối lui!
U lam lóe lên, nguyên thần rớt xuống đất, vỡ tan thành những vụn băng nhỏ.
Doãn Lãnh Huy chết không nhắm mắt.
Triệu Hằng, Tề Chính Ngôn và Nguyễn Ngọc Thư thấy đã đắc thủ, lập tức đổi mục tiêu, thẳng chỉ Tả Hàn Phong.
Chiến đấu xảy ra cực nhanh, Tưởng Thịnh Hồng và Lam Điệp ở ngoài xa cảnh giới vừa nhìn ra tình hình chiến đấu, đã phát hiện Chu Vĩnh mất mạng, vừa mới xoay chân chạy vào viện trợ, thì tới lượt Doãn Lãnh Huy cũng mất mạng.
Lam Điệp run rẩy, không thể tin được Chu Vĩnh lại chết đi đơn giản nhanh chóng như vậy, cô ta biến sắc, xoay người, bỏ chạy.
Cô ta biết Chu Vĩnh có Âm Dương Kính, Tả Hàn Phong không chắc sẽ thắng được, nên quyết định không xông vào nữa, mà bỏ trốn!
Tưởng Thịnh Hồng thấy Lam Điệp bỏ chạy, Tả Hàn Phong lại như biến thành tà ma thì khựng người đứng lại, không biết phải làm sao, không biết nên tin vào thực lực của Lưu thủ đại nhân hay là xông vào hỗ trợ.
Choang, Mạnh Kỳ đã nghe thấy tiếng cấm chế bị phá vỡ, ôi, âm thanh này thực là tuyệt vời !