Đồ đằng của bộ lạc Hải Lạp Tô là một con diều hâu hoàng kim, đôi mắt nó vô cùng sắc bén, khí thế oai hùng bất phàm, theo Tát Mãn thúc dục, nó tỏa ra ánh sáng rực rỡ, không thua gì mặt trời.
Mạnh Kỳ cảm giác được sự uy nghiêm và một sức mạnh kì quái tỏa ra từ nó.
Hắn không dám coi thường chút nào, vì hắn thấy mình như đang lơ lửng trong một không gian u ám, xung quanh là những đường cong hư ảo không thể nào chạm tới, chỉ có một sợi duy nhất chạm được, chính là sợi đang nối với hắn kia.
- Cam tâm tình nguyện, nhận lời thề này?
Mạnh Kỳ hỏi khẽ, dùng ngôn ngữ của thảo nguyên.
Tát Mãn này chỉ là một Tát Mãn bình thường, tuy cảm thấy có gì đó kì kì, nhưng chỉ nghĩ chắc là do đối phương cẩn thận mà thôi, nên đáp:
- Dưới Trường Sinh Thiên và ánh mắt của Hoàng Kim Ưng, đương nhiên không giả dối.
Trường Sinh Giáo đưa tất cả đồ đằng thần linh của thảo nguyên vào trong quyền uy quản lý của Trường Sinh Thiên.
Nghe vậy, Mạnh Kỳ cúi đầu, vẻ rất thành kính, nguyên thần vận chuyển bí thuật, trong hư ảo khẽ đẩy một cái, nhân quả chi tuyến lập tức đổi hướng, bay tới dính vào người Tát Mãn.
Trường Sinh Thiên và Hoàng Kim ưng đương nhiên sẽ không thật sự “nhìn chăm chú” cái việc nhỏ này, chỉ là mượn sức mạnh của chúng nó để chứng kiến lời thề thôi mà, nên chúng không hề phản ứng với chút biến hóa của hai bên khi lập lời thề.
Tát Mãn bỗng thấy người mình nặng hẳn, nhưng chỉ trong tích tắc, sau đó khôi phục bình thường, y tưởng vừa rồi mình tiêu hao sức lực hơi bị nhiều, lại thêm tính kiêu ngạo, nên nhanh chóng bỏ qua, nhận lấy bảo thạch và hoàng kim A Cổ Lạp cung kính dâng lên, ngẩng cao đầu rời khỏi lều.
- Đã lập lời thề, chính là huynh đệ.
A Cổ Lạp hoàn toàn thay đổi thái độ, trở nên vô cùng thân thiết, khiến Mạnh Kỳ âm thầm sinh nghi, không phải chỉ vì có thêm một trợ thủ mạnh đấy chứ, Sát Lang Hội có thêm một cao thủ để chống Lang Vương, đương nhiên là vui vì khả năng báo thù như vậy sẽ có thêm hi vọng, nhưng nhiệt tình như thế này thì hình như hơi quá, trừ phi Sát Lang Hội có ý nghĩa với A Cổ Lạp hơn cả việc báo thù.
Mạnh Kỳ đạm mạc gật đầu, vẫn bày dáng đao khách lạnh lùng.
A Cổ Lạp như cũng nhận ra thái độ của mình có vấn đề, không cười nữa:
- Có thêm một phần sức mạnh là có thêm một phần hy vọng báo thù.
Cứ nghĩ tới A Nhĩ Tư Lăng khi chết không chịu nhắm mắt, không lần nào ta khống chế được cảm xúc của mình.
- Huynh đệ gia nhập đúng lúc lắm, hai ngày nữa, người liên lạc của phía nam sẽ về đây, tập họp thành viên, thông báo tin tức của Lang Vương, cũng vừa lúc chứng kiến huynh đệ nhập hội.
Người liên lạc phía nam...!Mạnh Kỳ gật đầu, Sát Lang Hội này cũng khá là nghiêm cẩn nhỉ, đã hoàn toàn vượt hơn hẳn kiểu làm liên minh, báo tin tức rời rạc cho nhau.
Ra khỏi lều, lão Ô Ân cười nhạo:
- A Cổ Lạp còn bốn con trai ba con gái, nhưng không có đứa nào xuất sắc được như A Nhĩ Tư Lăng.
Khó trách lúc nào y cũng canh cánh trong lòng, dù có khả năng bị Lang Vương trả thù cũng muốn gia nhập Sát Lang Hội.
- Nếu ta là y, ta cũng sẽ lựa chọn như thế, tuy ta không biết khi nào mới trả được thù, nhưng đương nhiên ta luôn muốn mối thù được trả.
Mạnh Kỳ thấy xung quanh không ai, lập tức chuyển ngay sang ngôn ngữ Trung Nguyên, nói một tràng.
***
Hai ngày sau, Mạnh Kỳ và Ba Đồ đi theo A Cổ Lạp đi vào một cái lều trông rất bình thường.
- Hắn là...
Võ giả Cửu khiếu giữ cửa nhìn Mạnh Kỳ, không chịu tránh ra nhường đường.
A Cổ Lạp và Ba Đồ thì y biết, nhưng tên trẻ tuổi đeo đao này là ai?
- Đây là người mới nhập hội, Triết Biệt.
A Cổ Lạp hạ giọng:
- Đã lập lời thề trước sự chứng kiến của Tát Mãn.
- Nhập hội?
Võ giả giữ cửa càng thêm nhìn kĩ Mạnh Kỳ.
Hừ, đâu phải tùy tiện ai thề một cái là cũng được nhập hội!
Mạnh Kỳ nhìn lại y, cái nhìn rất lạnh lùng, cổ họng y lạnh buốt, cứ như có một cây đao vô hình đang kề ngay vào cổ!
Y rịn mồ hôi lạnh, theo bản năng lùi lại mấy bước, tránh đường.
A Cổ Lạp gật đầu, vô cùng vừa lòng với sự lựa chọn và quyết định của mình.
Trong lều ấm áp như xuân, có mấy cái lô đồng đang đỏ lửa, dưới đất trải thảm lông, xung quanh cũng phủ lông, bố trí xa hoa mà không quê mùa, khác hẳn với dáng vẻ bên ngoài.
Bên trong có một lão giải đang khoanh chân ngồi, mắt hơi nheo, hút khói của một loại lá đặc sản của thảo nguyên, vẻ đầy hưởng thụ.
- Đặc Mộc Nhĩ, thảo nguyên bị tuyết phủ kín mít, mà ngươi tới được sớm vậy?
A Cổ Lạp tùy tiện hỏi.
Đặc Mộc Nhĩ bỏ cái lá cuốn xuống, phun ra một hơi khói:
- Chính là vì tuyết lớn phủ kín thảo nguyên, nên mới khởi hành sớm, hắn là?
- Triết Biệt, ta giới thiệu một thành viên mới đây, một cường giả đã giữ được mạng dưới tay Lang Vương.
A Cổ Lạp quay đầu, chỉ vào Mạnh Kỳ giới thiệu:
- Đặc Mộc Nhĩ, Triết Lý Mộc là võ giả nổi danh, đệ tử đắc ý nhất chết trong tay Lang Vương.
Không cần A Cổ Lạp nói, tự Mạnh Kỳ cũng nhìn ra được thực lực của Đặc Mộc Nhĩ, tuy không thể ra được phán đoán chính xác, nhưng ít nhất cũng đã vượt qua Cửu khiếu bình thường.
- Già rồi, nếu ta đơn độc gặp phải Lang Vương, e là không giữ được mạng.
Đặc Mộc Nhĩ đầy thâm ý nhìn Mạnh Kỳ.
A Cổ Lạp khoanh chân ngồi xuống, thuận miệng hỏi:
- Bọn họ đâu?
- Thật sự là không thoát thân ra được, lúc đó ta vất vả vừa chạy vừa thuật lại tình huống cho bọn họ.
Đặc Mộc Nhĩ đáp thong thả:
- Dạo này nghe nói lão già Triết Lý Mộc kia rất có hứng thú với hàng hóa miền nam, ngươi phải chú ý một chút.
A Cổ Lạp gật đầu, nói chuyện với Đặc Mộc Nhĩ, toàn những chuyện không có chút gì liên quan tới Lang Vương, chỉ là những chuyện bí ẩn của Cát Căn Cao Nhạc và Triết Lý Mộc, chuyện chia sẻ hàng hóa miền nam, con đường phân tán tang vật.
Mạnh Kỳ ngồi cạnh, không nói lời nào, nghe mà khiếp sợ, tin tức luôn mang tới ý nghĩa cơ hội, A Cổ Lạp và Đặc Mộc Nhĩ chia sẻ cho nhau toàn là những tin cực kì có lợi, hơn nữa, với thân phận của A Cổ Lạp, thực lực của Đặc Mộc Nhĩ, không phải đơn giản chỉ là một cộng một.
Thành viên của Sát Lang Hội e là rất nhiều người như thế này, nếu chỉ có một mình họ, thế đơn lực bạc đương nhiên không đáng coi trọng, nhưng nếu họ liên hợp với nhau, rải khắp thảo nguyên nam bắc, liên hệ tin tức, hỗ trợ cho nhau, vậy chính là một lực lượng không thể nào coi thường được...!Mạnh Kỳ đăm chiêu, dù có giết chết Lang Vương, thì e là với những ích lợi lấy được, chắc chắn họ cũng sẽ không giải tán Sát Lang Hội.
Ngoài lều vang lên tiếng cười sang sảng:
- Nghe nói có một vị hảo hán nhập hội?
Không cần quay đầu, diện mạo người tới đã hiện ra trong đầu Mạnh Kỳ, mày rậm mắt to, khoác áo da cừu, quần áo hoa lệ, eo đeo một thanh đao bằng vàng, tuổi không lớn, chỉ chừng ba mươi.
- Đạt Nhật A Xích, người liên lạc của Sát Lang Hội chúng ta ở phía nam, võ giả có danh của thảo nguyên, em trai ruột bị Lang Vương giết chết...
A Cổ Lạp giới thiệu.
Đạt Nhật A Xích giơ tay nhấc chân gian đều có một chút hơi hướm hòa hợp với trời đất chi lực, Mạnh Kỳ khẳng định người này đã mở ra mi tâm tổ khiếu, cộng với tuổi trẻ lực tráng, thực lực hẳn là cao hơn Đặc Mộc Nhĩ.
Đạt Nhật A Xích cởi áo khoác da cừu, không chút khách khí ngồi xuống, thở sâu:
- Mắt của A Cổ Lạp ta luôn tin tưởng, Triết Biệt huynh đệ thực lực khẳng định không kém Lang Vương quá nhiều.
Quả thực là một nguồn hỗ trợ tốt cho Sát Lang Hội chúng ta, đợi tới khi chuyện ở đây chấm dứt, tuyết dứt băng tan, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp hội trưởng.
Nhắc tới hội trưởng, Đặc Mộc Nhĩ và A Cổ Lạp đều có vẻ kính sợ, song không ai nói một lời, hội trưởng này có vẻ hơi thần bí.
Đạt Nhật A Xích chuyển đề tài:
- Huynh đệ trong nhà không cần phải nói vòng vo.
Triết Biệt huynh đệ, ta nói luôn cho ngươi biết tin tức con sói Thiết Thăng.
- Được.
Chính là cái Mạnh Kỳ đang đợi.
- Những chuyện khác không nói, tin là Triết Biệt huynh đệ ngươi cũng biết, ta nói thẳng vào những chuyện Sát Lang Hội chúng ta phát hiện ra.
Đạt Nhật A Xích nghiêm nghị:
- Tuy con sói Thiết Thăng này giết người nhìn có vẻ tùy tiện, nhưng chúng ta phát hiện, những đối tượng y giết có thực lực tăng dần lên...
Đạt Nhật A Xích nói rất rõ ràng.
Bọn họ phân tích quy luật giết người của Lang Vương, cứ qua một đoạn thời gian, Lang Vương lại chọn một đối tượng có thực lực tăng vọt, sau đó bình bình giữ nguyên, sau một thời gian, lại tăng vọt lên, cứ thế lặp đi lặp lại.
Những ai y một chiêu không giết được, sau đó nhất định y sẽ quay lại.
- Chúng ta cho rằng giai đoạn tăng vọt đó chính là những lúc Thiết Thăng sắp đột phá, muốn dùng mạo hiểm giết người có thực lực cao hơn mình để ép bản thân phá vỡ quan ải.
A Cổ Lạp nói.
Mạnh Kỳ nhớ lại những tin tức mình đọc được, gật đầu.
Tính thời gian, Lang Vương hẳn đã khỏi thương thế, với cảnh giới lúc đó của y, hẳn cũng đã tới lúc đi tìm đột phá.
Nếu thật sự là vậy, chưa hẳn không có cơ hội, vấn đề ở chỗ, trên thảo nguyên đối tượng để chọn khá là nhiều, khó mà xác định được ai sẽ là mục tiêu của Lang Vương.
- Từ lúc trở về từ Trung Nguyên, Thiết Thăng rất ít ra tay, có lẽ đã tới giai đoạn sắp đột phá, nhưng ngoài người của Kim trướng và Trường Sinh Giáo đích hệ, kẻ có thể thỏa mãn cho y đột phá ở thảo nguyên khá là nhiều, chúng ta phải tìm chọn ra những người trọng điểm.
- Nhưng mà thường chọn được đối tượng ra tay một cách chính xác, ta nghĩ Thiết Thăng không phải hoạt động chỉ có một mình, hơn nữa, trước khi y xuôi nam, còn ra tay giết năm người, hai người trong đó là thành viên của chúng ta, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?
- Nên các ngươi là điều tra từ hướng đó?
Mạnh Kỳ lên tiếng.
Hắn rất vất vả mới hiểu được đại khái những gì Đạt Nhật A Xích vừa mới bắn một tràng kia.
Đạt Nhật A Xích gật đầu:
- Chúng ta cố ý tiết lộ chút tin tức, sau đó dõi theo, phát hiện có ba người đáng ngờ, một người trong đó đang ở Cát Căn Cao Nhạc này, đây là một trong những mục đích ta tới đây.
- Ai?
A Cổ Lạp và Đặc Mộc Nhĩ mở to mắt, mím môi.
- Na Nhật Tô.
Đạt Nhật A Xích phun ra một cái tên.
- Hắn?
A Cổ Lạp và Đặc Mộc Nhĩ đều cau mày nghiêm mặt.
- Na Nhật Tô?
Mạnh Kỳ không biết người này.
Đạt Nhật A Xích giải thích:
- Y từng là mã phỉ, đến khi đạt nửa bước Ngoại cảnh, chuyển giao đội cho phó thủ, bản thân tới Cát Căn Cao Nhạc, vùi đầu tu luyện, hi vọng được đến Trường Sinh Thiên chiếu cố, trong ngoài thiên địa giao hội.
Nếu trở thành Ngoại cảnh, y sẽ trở thành võ giả thủ hộ một bộ tộc cỡ trung hoặc gia nhập vào bộ tộc cỡ lớn, to mạnh hơn mã phỉ cả trăm lần, dưới sự thống trị của Kim trướng Đại Hãn thống trị, mấy mã phỉ làm loạn nho nhỏ không thành vấn đề, nhưng nếu thành khí, trở nên quy mô, tất sẽ bị tiêu diệt.
- Chúng ta sẽ lại thả ra chút tin tức bất lợi cho Lang Vương, hi vọng Đặc Mộc Nhĩ lão huynh và Triết Biệt huynh đệ giám thị Na Nhật Tô và người của y, theo dõi chúng để tìm Lang Vương!
Giọng Đạt Nhật A Xích lạnh lùng.
Mạnh Kỳ vuốt chuôi đao, thản nhiên:
- Hi vọng tin tức của ngươi chính xác.
Nói xong, hắn đứng dậy, rời khỏi lều.
Thấy Triết Biệt như vậy, Đạt Nhật A Xích nheo mắt, nói nhỏ:
- Cũng hi vọng ngươi không để chúng ta thất vọng.
***
Trời tối, hoa tuyết vẫn không ngừng bay xuống.
Mạnh Kỳ và Đặc Mộc Nhĩ núp trên nóc lều, để mặc cho hoa tuyết phủ lên người, không nhúc nhích.
Có người lén lút đi vào trại của Na Nhật Tô, báo tin cho y.
Sau khi người này rời đi, suốt cả đêm đó, Na Nhật Tô đều không làm gì cả.
Nhưng Mạnh Kỳ và Đặc Mộc Nhĩ đều rất có kiên nhẫn, nằm im chờ đợi suốt một đêm trong giá lạnh thấu xương.
Đến trời sáng, rất nhiều thủ hạ đi vào trong lều Na Nhật Tô, sau đó lần lượt rời đi, khó mà xác định được ai mới là người đi thông tin tức.