Diễn võ trường gió thổi ầm ầm, mây và gió tạo thành những con rồng trắng dài ngoằn giương nanh múa vuốt, vắt ngang thương không.
Dị tượng như thế, động tĩnh như thế, khiến tất cả các đệ tử thế gia ở đây đều biết Kha Trường Cát là nửa bước Ngoại cảnh!
- Sao hắn lại là nửa bước ngoại cảnh!
Có tiểu thư nào đó khiếp sợ thì thào.
Liễu Sấu Ngọc bên cạnh cô ta khẽ cười:
- Năm năm trước, Tam Lang Kha gia đã cửu khiếu tề khai, năm ngoái đã nghe nói hắn tu luyện mi tâm tổ khiếu có thành, khả năng đã là thiên nhân giao cảm, nay xem ra, chính là thiên nhân giao cảm sau đó bế quan đột phá tới nửa bước Ngoại cảnh.
- Thì ra như vậy!
Các đệ tử thế gia gật gù.
Tô Tử Duyệt vừa tức vừa giận, chỉ Kha Trường Cát:
- Ngươi, ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!
Cô biết nhị ca bị thương khá nặng, chỉ trong một ngày không thể nào khỏi hẳn, nhưng lời còn chưa nói xong, Mạnh Kỳ đã dấn lên, chặn trước người cô.
- Nếu đệ tử Kha gia đều giống như ngươi, bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, quả thật khó mà chống đỡ gia nghiệp.
Hắn nói rất thẳng thắn thản nhiên, không giận, không sợ, cũng không có ý trào phúng.
- Ngươi!
Kha Trường Cát vừa sợ vừa giận, rõ ràng mình đã triển lộ tu vi nửa bước Ngoại cảnh, hắn còn dám nói như vậy?
Cuồng Đao không khỏi quá mức mạnh miệng và cuồng vọng tự đại đi! Các đệ tử thế gia đều nghĩ thế, chỉ có Liễu Sấu Ngọc khẽ gật đầu.
Mạnh Kỳ chắp tay sau lưng, đứng vững như núi:
- Mới thiên nhân giao cảm chưa lâu đã vội vàng đột phá lên nửa bước Ngoại cảnh, trưởng bối trong nhà không dạy cho ngươi ‘huyền quan không hối’ là cái gì hay sao? Không nói thiên nhân hợp nhất, dù kiểu gì cũng phải củng cố ma luyện một đoạn thời gian mới nên bế quan.
Hắn nói rất bình thảnh, như đang chỉ điểm hậu bối.
- Huyền quan, huyền quan không hối!
Kha Trường Cát lắp bắp, gia gia đương nhiên có nói, nhưng y hoàn toàn xem như gió bên tai, mình làm từng bước tấn chức là được rồi, cần gì phiền toái như thế!
Y đã thấy bao nhiêu thiên nhân giao cảm tấn chức nửa bước Ngoại cảnh cuối cùng cũng có thể trong ngoài giao hội, từng bước bước lên cảnh giới cao hơn, nhưng không có ai đi nhanh như y!
Vì trong hư vô mờ mịt, cơ bản chẳng nhìn ra được con đường dành cho bản thân mình là ở đâu, chỉ mỗi bước thiên nhân hợp nhất đã khiến bao nhiêu người đau đầu, không biết bao nhiêu người tốn cả nửa đời cũng không bước ra được một bước này!
Bình thường mà nói, với công pháp tốt, tư chất cũng không tính kém, cửu khiếu tề khai lại tương đối sớm, khí huyết chưa suy, người luyện võ chủ thế giới chỉ cần làm từng bước tu luyện mi tâm tổ khiếu, rèn luyện đủ thời gian, chung quy đều có thể đạt thiên nhân giao cảm, hơn hẳn những người không có công pháp tu luyện mi tâm tổ khiếu ở các thế giới luân hồi, nhưng thiên nhân hợp nhất là hoàn toàn dựa vào tâm tính và cảm ngộ thiên địa của bản thân, số người như thế ở trên Nhân Bảng mỗi lần đều không vượt quá mười ngón tay.
Kha Trường Cát tuyệt không thừa nhận mình là đột phá sớm, y chỉ muốn làm cho đệ tử thế gia của Thần Đô nể sợ.
Lúc này, trong mắt các đệ tử thế gia, Mạnh Kỳ khí thế như cầu vồng, nói năng hệt như bậc tiền bối, còn Kha Trường Cát sợ hãi rụt rè, nửa điểm cũng không có phong thái của một đối thủ đồng cấp.
- Liễu tỷ tỷ, cái gì là huyền quan không hối?
Một vị tiểu thư hỏi.
Ở đây không ít người tuổi rất trẻ, tu vi cũng thấp, nhiều lắm chỉ mới mở thị khiếu, nhĩ khiếu, còn cách huyền quan không hối rất xa, nên trưởng bối trong nhà đương nhiên không hề nhắc tới.
Liễu Sấu Ngọc cười ấm như gió xuân:
- Sau khi mở mi tâm tổ khiếu, phá vỡ sinh tử huyền quan, trong ngoài thiên địa hô ứng, bước đầu định hình, thì sẽ không thể điều chỉnh lại được nữa, nên những người có chí đặt mục tiêu cao đều tích cực củng cố sau khi đạt thiên nhân giao cảm, tìm hiểu tìm ra con đường riêng cho mình, điều chỉnh xong xuôi hết mới đột phá để tương lai sau này không hối hận, nên mới được gọi là ‘huyền quan không hối’.
Cô không giải thích thẳng ý muốn nói của Mạnh Kỳ, nhưng sau khi giải thích cái gì gọi là huyền quan không hối, các đệ tử thế gia ở đây đều hiểu Tô nhị lang là đang bảo Kha Trường Cát chỉ vì cái trước mắt, căn cơ không ổn, tương lai khó lên.
Kha Trường Cát thẹn quá thành giận, thở mạnh:
- Bao nhiêu tiền bối tấn chức từ thiên nhân giao cảm? Hừ, đấu võ miệng chỉ là vô dụng, dùng thực tài phân hạ đi! Trường Khánh, ngươi khiêu chiến Cuồng Đao thiếu hiệp.
Y định để đệ đệ thăm dò trước, xem thương thế của Cuồng Đao thế nào.
Kha Trường Khánh và Kha Trường Cát là huynh đệ cùng mẹ cùng cha, dung mạo có mấy phần tương tự, nhưng năm nay đã gần ba mươi tuổi mà nhìn vẫn không thấy đủ thành thục.
Mạnh Kỳ chạm vào chuôi đao, mỉm cười:
- Mỗ vốn định bảo ba người các ngươi cùng lên, chứ không muốn chiếm tiện nghi các ngươi, nhưng không sao, mỗi người lên cũng được.
Nửa câu đầu của hắn thực làm đám người ở đây choáng váng, trọng thương mà còn đòi một chọi ba, quả thật không thẹn cái danh cuồng ngạo!
Nhưng nghĩ kĩ thì thấy cũng đúng, nghe nói Cuồng Đao thiện nhất là quần chiến!
Kha Trường Khánh hưng phấn và thấp thỏm, không biết mình có thể chống đỡ mấy chiêu, chống đỡ càng lâu, thanh danh sẽ càng tốt!
Y bước ra, vừa mới bày thức mở đầu, Cuồng Đao đã hừ một cái.
Tiếng hừ kia vọng vào tai hắn ầm ầm như tiếng sấm, làm nguyên thần của hắn chấn động.
Đầu óc mông lung, tầm mắt tối sầm, bước chân cũng trở nên loạng choạng hụt hẫng, dẫm trên đất mà tưởng bước trên mây.
Tử điện chợt lóe, người y nặng xuống, ngã nhào xuống đất, không còn biết gì nữa.
Tô Tử Duyệt và các đệ tử thế gia nhìn mà ngơ ngác, sao Tô Mạnh chỉ hừ một tiếng, Kha Trường Khánh đã sợ tới mức hôn mê bất tỉnh, cái này xem như một chiêu, hay là nửa chiêu?
- Cùng loại với công pháp Sư Tử Hống của Thiếu Lâm, nhưng có thể thúc từng âm công kích, không nhiễu sang người khác, còn tạo ra lôi kích điện sinh ứng, đã tiếp cận phẩm giai Ngoại cảnh!
Liễu Sấu Ngọc sóng mắt lưu chuyển, giải thích cho mọi người.
Tô Tử Duyệt đã quay về bên cạnh Liễu Sấu Ngọc, nhìn cô ta đầy sùng bái:
- Liễu tỷ tỷ thực là người nghe nhiều biết rộng, ánh mắt xuất chúng, nhị ca ta sư thừa Thiếu Lâm, biết Sư Tử Hống cũng không có gì kỳ quái.
Liễu Sấu Ngọc lắc đầu, nhìn Mạnh Kỳ:
- Không phải Sư Tử hống, mà giống với Lôi Điện Chân Ngôn của Đạo môn hơn.
Mạnh Kỳ chắp tay sau lưng nhìn Kha Trường Cát thở hổn hển lôi bào đệ về, không thể không thầm thừa nhận Liễu Sấu Ngọc này quả là người có mắt, không thể đánh đồng với Lục khiếu bình thường.
Người thường không sao nhìn ra được, Lôi Ngôn của hắn nhờ Dịch Cân Kinh đã tăng gần sát phẩm giai Ngoại cảnh, nếu không có ánh mắt xuất chúng, tuyệt không thể nhìn ra.
- Kế tiếp.
Hắn bình thản, như sư trưởng đang kiểm tra hậu bối.
Kha Trường Cát nhìn đường đệ, sắc mặt âm trầm:
- Trường Nhạc, bế nhĩ khiếu trước.
Tuy làm vậy không hẳn có thể phòng được Lôi Điện Chân Ngôn của đối phương, nhưng tốt xấu cũng giảm được tối đa hiệu lực công kích, không đến nỗi còn chưa ra tay đã suy sụp ngã nhào xuống đất, mất hết mặt mũi Kha gia!
Kha Trường Nhạc thở một hơi dài, cẩn thận đi ra, chắp tay hành lễ xong mới nhảy lên, triển khai thân pháp, vòng ra sau lưng Mạnh Kỳ, tay co thành trảo, chộp vào hai tai Mạnh Kỳ.
Y biết Cuồng Đao có Kim Chung Tráo hộ thể, nên mới nhắm vào tráo môn!
Mạnh Kỳ bất động không hề nhúc nhích, cứ như không phản ứng kịp.
Kha Trường Nhạc trong lòng vui vẻ.
Đột nhiên, hai làn khí kình quen thuộc đánh vào lưng Kha Trường Nhạc, đánh vỡ hộ thể cương khí của y, làm y ngã nhào về trước.
Hắn còn chưa động thủ đã thắng Kha Trường Nhạc? Tô Tử Duyệt và các đệ tử thế gia đều trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ biết Cuồng Đao rất mạnh, nhưng chưa bao giờ nghĩ lại mạnh tới mức này, Kha Trường Khánh và Kha Trường Nhạc tốt xấu cũng là Cửu khiếu, vậy mà ở trước mặt hắn lại yếu ớt như một đứa trẻ Súc Khí Kỳ mà thôi!
- Đây là một loại pháp thức mượn lực cực cao thâm, kết hợp với một loại công pháp cùng loại với Vô Tướng Kiếp Chỉ, nên Kha cửu lang mới không cảm nhận được, bị đánh trúng.
Liễu Sấu Ngọc phát biểu.
Mạnh Kỳ khẽ nhíu mày, mắt cô nàng này sắc quá đó.
Lấy sơ nhập Ngoại cảnh Bất Tử Ấn Pháp, dù hắn chưa viên mãn, hóa giải kình lực của Kha Trường Nhạc cũng không khó, còn có thể dùng cương khí hộ thể để phản kích, song như vậy dấu vết quá mức rõ ràng, không tạo được hiệu quả chỉ một chiêu thành công, nên mới kết hợp kỹ xảo phát lực của Vô Tướng Thiện Đao, những kẻ đầu đường xó chợ không thể nào nhìn ra được!
Chẳng lẽ cô gái này quả thực có thiên phú dị bẩm!
Mạnh Kỳ không nghĩ nhiều, nhìn Kha Trường Cát đối diện, nhẹ nhàng bước ra một bước, thanh âm vững vàng:
- Thừa dịp mỗ thụ thương, mới dám tới khiêu chiến, ngươi ngay cả bản thân cũng không tin tưởng như vậy sao?
- Lại còn kéo theo hai đệ đệ, để họ thử thương thế của mỗ, rồi mới có dũng khí để ra tay?
- Ý chí võ đạo của ngươi ở đâu? Niềm tin chiến đấu của ngươi ở đâu?
Mỗi câu hỏi đều chọc trúng tiếng lòng của Kha Trường Cát, làm mặt y nóng bừng, không dám nhìn ai, tay chân luống cuống!
Trong mắt mấy người Tô Tử Duyệt, hình ảnh Mạnh Kỳ đã trở nên vô cùng to lớn, đường đường chính chính, đỉnh thiên lập địa, còn thân hình Kha Trường Cát lại thu nhỏ lại, không dám nhìn thẳng vào đối phương.
- Ý chí võ đạo của ngươi ở đâu?
- Niềm tin chiến đấu của ngươi ở đâu?
Khí thế áp chế xong, Mạnh Kỳ rút đao.
Kha Trường Cát thẹn quá thành giận, đưa tay ra, gió lại nổi lên cuồn cuộn, trường long trắng xóa bay xuống, hóa thành long trảo.
Bên ngoài hai bàn tay rực ánh sáng vàng, thì ra là đeo một đôi bao tay rất mỏng, kình khí kích phát, đất đá bay lên, cùng ùa tới công kích Mạnh Kỳ.
Một kích này cũng có được mấy phần uy thế của Ngoại cảnh!
- Bảo binh!
Tô Tử Duyệt nghiến răng, trưởng bối Kha gia thật không biết xấu hổ! Dám đưa cho Kha Trường Cát bảo binh để đi khiêu chiến!
Thế gia ở Thần Đô không thể so với võ đạo đại tông hay các đại tộc như Nguyễn gia, khi đưa bảo binh cho đệ tử nửa bước Ngoại cảnh thường chỉ muốn quan sát tiềm lực, thấy có hi vọng thành Ngoại cảnh sau mới thật sự ban cho, mà Kha Trường Cát vừa đột phá chưa lâu.
Mạnh Kỳ như trở về ngày trước, lúc Tưởng Hoành Xuyên xuất một kích Ngoại cảnh chém mình, nhưng lúc đó Tưởng Hoành Xuyên bị khống chế, khó tạo biến hóa, mới bị hắn dùng cảnh giới thiên nhân hợp nhất thoát khỏi tập trung, đánh thọc sườn, đỡ được.
Ánh đao sáng lên, Mạnh Kỳ như hóa thành khí, quấn vào, không thể phân biệt ra được đâu là hắn, đâu là trường long màu trắng, đâu là đất đá từ dưới đất bay lên.
Trường đao hết sức nhu hòa, nhẹ nhàng lách theo cuồng phong mà đi, dễ dàng tránh được những điểm tập trung.
Đột nhiên, trường đao khẽ nhích lên một cách huyền diệu, quỷ dị thoát khỏi trói buộc, nhất phi trùng thiên, hoàn toàn thoát ra khỏi công kích của Kha Trường Cát!
Kha Trường Cát bị đoạt khí thế, tâm linh thất thủ, nên thẹn quá thành giận, vừa động thủ đã thôi phát bảo binh, thi triển tuyệt chiêu, cơ bản xuất tuyệt chiêu chưa đúng lúc, nên đương nhiên bị Mạnh Kỳ dễ dàng tránh thoát.
Trường đao hết thế quay lại, ánh đao u ám, như dục vọng nằm sâu dưới đáy lòng con người.
Kha Trường Cát vung cả hai tay lên đỡ, từ từ chiếm lại thế thượng phong, một hồi khổ chiến, rốt cuộc nửa chiêu thắng hiểm Cuồng Đao.
Đám đệ tử thế gia đều ngớ người, vẻ mặt đầy kính nể và sùng bái, Liễu Sấu Ngọc hoa dung thất sắc, chớp mắt liên hồi, mặt ửng hồng.
- Ha ha.
Kha Trường Cát khoái trá cười vang.
- Liễu tỷ tỷ, sao đao kề trên cổ hắn, mà hắn còn cười?
Tô Tử Duyệt khó hiểu hỏi.
Kha Trường Cát giật mình bừng tỉnh, thấy Mạnh Kỳ thu đao trở vào bao, mặt không chút thay đổi quay người đi, những người xung quanh đều nhìn y thương cảm.
Y đỏ bừng mặt, quay đầu bỏ đi ngay.
Vừa rồi mình cười như thế, chắc chắn là nhìn rất ngốc!
- Hắn trúng A Nan Phá Giới đao pháp, chính xác là thức thứ hai Lạc Hồng Trần!
Liễu Sấu Ngọc giải thích.
Mạnh Kỳ đi tới, mỉm cười:
- Liễu cô nương có vẻ hiểu rất rõ võ công của mỗ?
Liễu Sấu Ngọc cười dịu dàng:
- Không dám giấu diếm thế huynh, ta có một người bạn thân, nhiều năm du lịch giang hồ, rất tôn sùng huynh, thường có viết trong thư khi gởi cho ta.
- Không biết là vị cô nương nào ưu ái thế?
Mạnh Kỳ thuận miệng hỏi.
Liễu Sấu Ngọc mỉm cười:
- Là Nam Châu Ngọc gia đích nữ, tên là Lung Tử.
"Ngọc Lung Tử! ” Mạnh Kỳ chớp mắt, chưa từng nghe thấy người này.