Vạt áo trắng bay bay, Nguyễn Ngọc Thư đi xuống giữa sân.
Cô ngồi xuống đất, đặt ngang Tê Phượng Cầm lên gối, rất trầm tĩnh, thoải mái, tự nhiên.
Mỗi động tác của cô đều khiến người xem bị hút vào, tự giác trở nên bình tĩnh, yên lặng để đợi nghe tấu.
- Người chuyên nghiệp đúng là khác biệt...
Mạnh Kỳ thầm cảm khái.
Tay trái ấn xuống dây đàn, tay phải khẽ gẩy, một tiếng đàn réo rắt vang lên.
Từ tiếng đàn, một khung cảnh trời thu trong veo mát mẻ hiện ra, mây trôi lờ lững, vô cùng hòa hợp với bầu trời xanh trong vạn dặm hiện thời, trong tiếng đàn có cảnh, trong cảnh có đàn, nhẹ nhàng cao xa, khiến lòng người thư thái.
Tiếng chim hót vang lên đâu đó, như có những con chim đang tung bay giữa chừng không, bay thẳng, bay xéo, bay vòng, lưu luyến đan xen vào nhau, phụ trợ cho phong cảnh đẹp đẽ.
Mạnh Kỳ cảm thấy những cảm giác này rất chân thật, đột nhiên trước mắt hoa lên một cái, có những con chim lạ thật sự từ trong rừng bay ra, xoay quanh trên đầu Nguyễn Ngọc Thư, âm thanh chúng tạo ra giống với tiếng đàn miêu tả như đúc!
Tiếng đàn dần dần trầm xuống, cảnh đẹp lúc cuối thu từ từ thấm vào trong đầu.
Tiếng nước chảy chậm dần, mặt hồ càng thêm trong vắt, phản chiếu trời xanh mấy trắng, chim bay trên cao, trong nước có trời, trong trời có nước, đẹp không sao tả xiết, chỉ một bản nhạc bình thường kết hợp với ý cảnh bản thân, lại có được chút hương vị của thiên nhân tướng hợp!
Khúc nhạc nhỏ dần, những con chim dần hạ xuống, đậu cạnh cây đàn.
Dư âm lượn lờ, vọng hoài không dứng, chim muông lưu luyến không muốn đi.
Tự nhiên chi đạo, tâm cảnh chi hiển, hư không rộng rãi xa xăm, thiên nhân hoá sinh.
Thật lâu sau, hoàng đế mới cất được lời cảm thán:
- Khúc nhạc này chỉ trên trời mới có, phàm trần khó được mấy lần nghe, không hổ là cầm tâm trời sinh!
Vương Tái nheo mắt, như vẫn còn đang đắm chìm trong cảnh thu do khúc nhạc mang lại, thì thào:
- Thanh lãnh xa xôi, cuối thu trong mát, dẫn dụ bách điểu tới múa ca, nước chiếu bóng trời, còn có ai vượt qua được nữa! Hay cho một khúc bình sa lạc nhạn, trời đất có ai làm tri âm!
- Với cô ấy bây giờ, thiên nhân hợp nhất chỉ cần với tay ra là tới, quả nhiên Cầm Tâm trời sinh...
Thứ Mạnh Kỳ chú ý lại hơi khác với Vương Tái.
Một khúc đàn đánh xong, không còn ai dám xuống sân nữa.
- Cầm kỳ thư họa chi đạo, Nguyễn gia Ngọc Thư chấm xếp hạng đầu, chư vị khanh gia có ý kiến gì không?
Hoàng đế nhìn quanh.
Không ai nghi ngờ, không ai phản đối.
Nguyễn Ngọc Thư nhẹ nhàng đoạt hạng nhất đề thi đầu tiên, được thưởng một ly rượu.
Hoàng đế khẽ vuốt tay ghế, nói:
- Đề thi thứ hai, về văn chương.
Chư vị đều là anh tài, ai cũng có cái nhìn riêng của mình về đạo lý thiên nhân và con đường mình phải đi, cũng đều là những kẻ có ngộ tính hơn người.
Trẫm có một món dị bảo, gọi là ‘Vô Tự chi bi’, đưa cho các vị cảm ngộ, xem ai cảm ngộ được nhiều nhất.
“Vô Tự chi bi?” Mọi người chung quanh kinh hãi, ngay cả người của Chính Sự Đường và Thôi Thanh Vũ cũng rung rinh.
Mạnh Kỳ khó hiểu nhìn Vương Tái.
- Vô Tự chi bi là một món dị bảo, nghe đồn là vật của thiên đình thượng cổ, ở mức độ nào đó đã tiếp cận thần binh.
Vương Tái giới thiệu đại khái.
- Thần binh?
Mạnh Kỳ nghẹn lời.
Vương Tái chớp mắt:
- Chỉ là nói về mặt giá trị thôi, không phải nói tới uy lực, vì nó không thể dùng để công kích, còn dễ bị người bình thường làm hư hại, nhưng nếu ai đã tìm ra con đường cho mình, được xem nó mà có cảm ngộ, ắt sẽ giúp võ công càng thêm thông với các đạo lý, hoặc ngộ ra chí lý, viên mãn tâm cảnh, nếu đã tích lũy đủ cảnh giới, còn có khả năng sáng tạo ra thần công.
- Năm đó triều đại phạt Khang, công phá Dĩnh Thành, lấy được Thiên Tử Kiếm, Thái tổ kết hợp nhân đạo công pháp trên kiếm với Kinh Thế Thư của bản thân, sau khi xem Vô Tự chi bi bảy ngày bảy đêm, đã kết hợp được chúng vào thành một thể, từ đó mới có hai loại Kinh Thế Thư bình thường và Kinh Thế Thư nhân đạo, Kinh Thế Bát Kiếm cũng diễn hóa ra một môn hoàng đạo kiếm pháp, ai có chúng sinh chi lực, tốc độ tu luyện nó sẽ tăng nhanh, uy lực tăng mạnh, giảm đi những trở ngại, khiến nó dần trở thành môn công pháp chủ tu của hoàng thất.
- Cũng nhờ đó, hoàng thân cũng xuất hiện được thêm cường giả nửa bước Pháp thân.
Hèn gì Triệu Cảnh Thế bị Ma Sư đánh bại, tâm linh bị thương, vậy mà vẫn khôi phục lại được, trở thành nửa bước Ngoại cảnh...!Mạnh Kỳ giật mình, vui không tả xiết, cảm ngộ a, ta là trâu bò đó! Có ai khác ở đây từng cảm ngộ Như Lai Thần Chưởng như ta không!?
Ách, nhưng mà Huyền Chân đã mở ra mi tâm tổ khiếu, nói không chừng cũng không thua gì mình...!Nhưng không sao, chỉ cần ngộ ra được cái gì, cũng là điều tốt cho tu vi bản thân, không chừng còn đổi được vô số thiện công!
Ai nấy mắt đều nóng rực, rốt ruột muốn thử,“Vô Tự chi bi” là bí bảo của hoàng thất, là vật vô giá, bình thường người ngoài không thể nhìn thấy, hôm nay hoàng thượng ra tay bạo quá, Quỳnh Hoa Yến lần này nhất định sẽ được ghi vào sử sách!
Cảm ngộ được cái gì đó là tốt nhất, thua cũng chẳng sao!
Thấy Mạnh Kỳ vui sướng, Vương Tái cười:
- Tiểu Mạnh, có nắm chắc chưa? Chuẩn bị xuống sân?
Lúc trước luôn mồm Tô hiền đệ Tô hiền đệ, nhập kinh rồi, Vương Tái lại đổi ngay cách xưng hô.
Mạnh Kỳ ưỡn thẳng lưng, ho khan:
- Ai mà chẳng muốn thử, mỗ sẽ khiêm tốn, làm người cuối cùng.
“Nhân vật lớn” luôn là người ra sân sau cùng đó mà!
- Nói cũng có lý.
Vương Tái gật đầu, cũng ngồi chờ theo.
Một tấm bia đá từ trong tay hoàng đế bay ra, đứng dưới đài cao.
Bia làm bằng đá màu xám trắng, trông rất xa xưa, đã có nhiều vết rạn, trên bia chẳng có một chữ nào, ngay cả hoa văn cũng chả có, nhưng lại mang tới cảm giác sâu thăm thẳm như biển lớn, quả thật là dị bảo!
- Cho mỗi người thời gian một chén trà(*).
Hoàng đế vừa dứt lời, một nhóm anh tài đã nhanh chân đi xuống, xếp thành mấy hàng.
(*) Chừng 15 phút.
Người đứng đầu các thế gia vừa vui vừa khó hiểu, không hiểu vì sao hoàng đế lại hào phóng như thế.
***
Ngoài hoàng thành, Đấu Mẫu Nguyên Quân đã đổi dung mạo, mặc một bộ áo xanh.
Bên cạnh cô là một nam tử mặt vàng vọt, nét mặt hung ác, hệt như bọn du côn giang hồ đầu đường, do Thanh Nguyên Diệu Đạo Chân Quân hóa thân.
- Quảng Thành xác nhận Cố Tiểu Tang đang ở trong hoàng cung, đám người La Giáo cũng vậy.
Thanh Nguyên Diệu Đạo Chân Quân dùng bí pháp nói.
Đấu Mẫu Nguyên Quân nhìn chằm chằm vào hoàng cung, hỏi nhỏ:
- Những kẻ nên tham gia Quỳnh Hoa Yến đều đã đi rồi?
- Vâng, chúng ta lẻn vào đó không? Chuyện này càng ngày càng quỷ dị, nói không chừng sẽ gặp phải Độ Thế Pháp Vương, vẫn nên cẩn thận một chút tốt hơn.
Thanh Nguyên Diệu Đạo Chân Quân nhíu mày.
Độ Thế Pháp Vương, giáo chủ La Giáo, đã chứng được Chân Không Pháp Thể.
Đấu Mẫu Nguyên Quân cười khẩy:
- Chúng ta chờ đã, xem xem thế nào, nếu không phải đã từng gặp phải chuyện tương tự, thực đúng là không nhìn ra được chúng đang giở trò...
- Chuyện tương tự?
Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân khó hiểu.
Đấu Mẫu Nguyên Quân gật đầu:
- Mấy năm trước...
***
Mặt trời đã lên cao, sắp tới giờ ngọ, những vị tài tuấn từng người rời khỏi “Vô Tự chi bi” trong thất bại, không ai ngộ ra được cái gì, cũng không ai dẫn động ra được dị tượng gì, thực rất đáng ngờ đây có phải chỉ là một tấm bia đá bình thường, cái gọi là cảm ngộ chỉ để gạt người hay không.
Trọng thần trong triều không nhiều, mỗi người lại chỉ được dắt theo một người đi dự tiệc, nên đến lúc này, số lượng người chưa bước lên cảm ngộ Vô Tự chi bi chỉ còn hơn mười người.
Vương Tái ngồi ngay ngắn trước Vô Tự chi bi, mắt nhắm chặt.
Khí tức của y đã mấy lần dao động, nhưng cuối cùng vẫn chưa tạo ra được biến hóa gì.
Y đứng dậy hành lễ, thở dài quay về chỗ, nói với Mạnh Kỳ:
- Ngu huynh đọc đủ thứ kinh sử tử tập, biết mình có tích lũy dày, hạo nhiên chi khí không kém, nhưng chung quy vẫn còn thiếu một chút, không tự mình lấy được, quả nhiên khó mà cảm ngộ.
Nói thế có nghĩa ít nhất chỉ những ai tự tìm ra con đường cho mình mới cảm ngộ được?
Nguyễn Ngọc Thư cũng đứng dậy, không cảm ngộ được.
Thôi Triệt cũng tương tự.
Vị hòa thượng thiên nhân hợp nhất của Thái tử cũng không hơn gì.
Nghiêm Xung bước xuống, tới trước bia ngồi xuống, hắm mắt, đao hoành ngang gối.
Mạnh Kỳ chăm chú nhìn.
Nghiêm Xung thiên nhân hợp nhất viên mãn đã lâu, thời gian rèn luyện dài hơn xa mình, không biết đã tìm ra con đường cho bản thân hay chưa...
Thời gian trôi qua, dần đã gần hết thời gian quy định, nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì.
Đột nhiên, giữa không trung vang lên tiếng thủy triều vỗ bờ, ầm ầm sục sôi, màu biển xanh thấp thoáng, ùng ùng như sắp bùng nổ, khiến mọi người đều kinh ngạc.
Oanh!
Hải triều bùng nổ, ánh đao phá không, Nghiêm Xung bay lên trời, từ từ hạ xuống, nét mặt nửa cảm khái nửa vui sướng:
- Đa tạ thánh thượng!
- Xem ra y chỉ còn thiếu chút xíu nữa là bắt đầu tìm ra con đường, cảm ngộ lần này đã giúp y rút ngắn thời gian ít nhất một năm, sau này dù không thể một bước lên trời, cũng sẽ không chênh lệch quá xa...
Mạnh Kỳ cảm khái nói.
Hắn rất tôn kính Nghiêm Xung, chỉ xuất thân từ một môn phái nhỏ, mà hôm nay đi được đến mức này, chứng tỏ đã phải bỏ ra cố gắng và tâm huyết gấp rất nhiều lần người khác.
- Nghiêm huynh khổ cực mài luyện nhiều năm, bôn ba cầu đạo, có được cảm ngộ này, cũng là chuyện bình thường.
Vương Tái cũng đầy khâm phục.
Thấy Nghiêm Xung có điều cảm ngộ, Tấn vương Triệu Nghị quyết định xuống sân, y nhờ có chúng sinh chi lực mà đạt được thiên nhân hợp nhất, sau đó mở ra mi tâm huyền quan.
Đáng tiếc, y thất bại.
Triệu Nghị đi ra, Thái tử xuống sân, y đã mở ra huyền quan hơn một năm, sắp trong ngoài giao hội .
Thái tử điềm tĩnh ngồi trước bia, nét mặt tươi tắn an lành, không bao lâu, những đóa sẽn vàng từ dưới đất chui lên, từ từ nở ra, trên bia đá tỏa ra những đợt ánh sáng, mơ hồ như có Phạn văn hiện ra trên bia.
- Ồ, chỉ trong vòng nửa năm nữa, Thái tử tất sẽ tấn chức Ngoại cảnh.
Vương Tái cảm thán.
Mở ra mi tâm huyền quan rồi, cũng có thể điều chỉnh nội thiên địa, bước đầu xác định con đường, chỉ là khả năng lựa chọn đường đi sẽ trở thành vô cùng ít ỏi, cơ bản không thể nào hòa hợp hoàn toàn với bản thân, vì huyền quan là không còn đường hối mà.
Mạnh Kỳ nhìn quanh, thấy ngoài mình, chỉ còn có Triệu Hằng, Tề Chính Ngôn, Phàn Trường Miêu, Huyền Chân và Bạch Thất Cô.