Ầm!
Trong lòng Công tử Vũ kinh lôi nổ vang, trong đầu chỉ có hai chữ vang vọng:
Lý Đam! Lý Đam! Lý Đam!
Trong thời đại chư tử tràn ra, ở đất Chu Lạc Ấp, trong nhà thủ tàng sử, gặp được một người gọi là Lý Đam, công tử Vũ làm sao lại không nghĩ nhiều!
Đây… đây là Thái Thượng hóa thân?
Đây là Lão Tử truyền lại năm ngàn lời đạo đức?
Thế giới Phong Thần nhưng không giống địa cầu, Thái Thượng lão quân Đạo Đức Thiên Tôn là bậc đại năng danh xứng với thực, mấy trăm năm trước vẫn còn sống ở trên đời, tham dự vào đại chiến, thiếu chút nữa hủy diệt cả cái thế giới này, thần thông quảng đại, không gì không làm được, hắn muốn bóp chết mình không khác gì giết một con kiến!
Gã muốn thay cho thế thân Thái Thượng, khai mở ra đại đạo cho thế giới này, hưởng thụ hồi báo sâu dày.
Má ơi, không ngờ lại gặp phải Lý Đam, cái này có khác gì Lý Quỷ gặp phải Lý Quỳ.
Công tử Vũ thật sự là chột dạ vô cùng, vừa kinh vừa sợ, mồ hôi lạnh ứa ra, hai chân không tự chủ được như nhũn ra, nếu không phải còn có võ công khá khẩm, e là đã tiểu ra quần.
Mặt của gã như tiệm tạp hóa, không ngừng biến đổi, làm Lý Dung và Lý Kiêm Gia hai mặt nhìn nhau, truyền âm với nhau:
“Phụ thân, công tử Vũ làm sao thế?”
“Chẳng lẽ gã trúng tà? Nếu không sao thất thố thế?”
Phản ứng của Công tử Vũ quá mức khoa trương, làm sao qua mắt được Nguyên Tâm ấn của Mạnh Kỳ, hắn thầm nghĩ: “Sao mới nghe tới tên ta lại trở thành như vậy? Lý Đam, Lý Đam, chẳng lẽ gã biết Lý Đam là ai?”
“Trong Phong Thần thế giới này hẳn là không có ai biết được Lý Đam là ai, trừ phi là người biết được tương lai!”
“Luân hồi giả? [Đạo Đức kinh] trong chủ thế giới truyền thừa từ Thái Cổ, qua nhiều tầng kiếp số mới truyền lưu tới ngày hôm nay, không liên quan gì tới Lý Đam.
Nếu gã là luân hồi giả, vậy nhất định không phải là người của chủ thế giới.
Gã là tới từ thế giới Xuân Thu Chiến Quốc cùng loại với địa cầu?”
Mạnh Kỳ cẩn thận ngắm nghía công tử Vũ, Lý Dung bèn hỏi: “Công tử, ngươi không khỏe?”
Công tử Vũ rùng mình, đờ đẫn lắc đầu: “Không, không có.”
Gã nhìn Lý Đam, người này mặt mày phong sương, dáng vẻ chưa già đã yếu, không khớp với hình dạng ông lão, tóc mày bạc trắng trong truyền thuyết.
Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Không phải là Thái Thượng hóa thân?
Thiên hạ rộng lớn, người có tên Lý Đam sợ là không chỉ có một!
Công tử Vũ tự an ủi bản thân, cố gắng trở lại bình thường.
“Vậy vừa rồi?” Lý Dung hỏi thêm.
Công tử Vũ nhanh trí thở dài: “Vừa rồi nghĩ đến thế đạo hỗn loạn, nhân tâm giả trá, cảm thấy trong lòng vô lực, bi thống đến cực điểm, khiến nhất thời thất thố, mong thủ tàng sử đừng trách.”
“Ai, đúng vậy, lão phu cũng thường có cảm giác như vậy.” Lý Dung thở dài, sai Mạnh Kỳ dẫn công tử Vũ đi thủ tàng thất xem.
Công tử Vũ nơm nớp lo sợ đi theo Mạnh Kỳ, trong lòng nhớ tới một chuyện.
Thường gia phó sau khi nhập phủ thì đều đổi cả họ tên, Lý Đam này có lẽ cũng vậy, đây không phải là tên gọi thật của hắn!
Công tử Vũ tăng tốc lên, đi sóng vai với Mạnh Kỳ, sang sảng cười: “Lý huynh, mong được chiếu cố.”
“Thủ tàng sử phân phó, không dám chậm trễ.” Mạnh Kỳ đáp trả.
Công tử Vũ cười: “Xem tướng mạo cử chỉ khẩu âm của ngươi, hình như không phải là người Lạc Ấp?”
“Vốn là lưu dân, may được thủ tàng sử thu lưu.” Mạnh Kỳ “Thành thật” trả lời.
Công tử Vũ vui vẻ: “Cái tên Lý Đam này cũng là nhập phủ mới sửa?”
“Phải.” Mạnh Kỳ đầy thâm ý đáp, quả nhiên người này biết Lý Đam!
Ha ha, đúng như ta đoán! Bản công tử quả là thông minh! Công tử Vũ cười, chân bước nhẹ hẳn đi: “Không biết Lý Đam huynh trước khi vào phủ có tên là gì?”
“Họ Lão, tên Đam.” Mạnh bình thản trả lời.
“Lão Đam? Tên rất hay… a......!Lão Đam? Lão Đam!” Công tử Vũ chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã nhào, răng cắn vào lưỡi.
Đi một vòng, lại là Thái Thượng hóa thân!
Gã cố gắng đứng vững, hôm nay thật là đau tim.
Gã trầm mặc rời khỏi Lý phủ, cùng Mạnh Kỳ đi về phía thủ tàng thất, chỗ đó cách không xa, không cần phải đi xe.
“Lý huynh là tùy tùng của thủ tàng sử, nhất định là đọc rất nhiều sách.” Công tử Vũ thăm dò.
Mạnh Kỳ chất phác nói: “Cũng đọc được sơ mấy bản.”
Chỉ đọc sơ mấy bản? Lại càng không giống Thái Thượng hóa thân!
Từ lúc xuyên qua đến giờ, gã rất bỏ thời gian chịu khó đọc sách, trong khi Mạnh Kỳ lại chẳng hề quan tâm, không giấu giếm mình là người nửa mù chữ, nên sau một lúc trao đổi, công tử Vũ càng thêm chắc Lý Đam này không có khả năng trở thành Lão Tử!
Lỗ tai y khẽ động, nghe thấy tiếng vó ngựa, hình như có người đang giục ngựa đuổi theo.
Trong lòng vừa động, công tử Vũ sải bước lên phía trước mấy bước, giành đi phía trước Mạnh Kỳ.
Đây là chỗ góc đường, nếu người đuổi theo kia kĩ thuật không cao, sẽ rất dễ đụng vào hai người.
Là cơ hội thử thân thủ “Lý Đam” một chút!
Tiếng vó ngựa tới gần, mà Lý Đam cứ như vẫn còn chưa nghe, công tử Vũ càng thêm thoải mái, cho rằng mình nghĩ không sai.
“Công tử, coi chừng đi nhầm đường!” Đột nhiên, Lý Đam lên tiếng nhắc, rồi tăng tốc, vượt qua mặt gã, mà gã không kịp phản ứng.
Rầm!
Lưng bị một lực đẩy tới cực mạnh, công tử Vũ bay về phía trước, đập đầu xuống đất, mặt mũi bầm dập.
“Công tử, công tử.
Ngươi không sao chứ?” Tiếng Lý Kiêm Gia áy náy kinh hoảng vọng tới.
Công tử Vũ lắc đầu, lau máu mũi, cười gượng: “Không sao, sao ngươi lại đuổi theo?”
Lý Đam không ngờ lại tránh thoát, mà mình không tránh thoát….
Lý Kiêm Gia xuống ngựa, nói: “Công tử du lịch chư quốc, kiến thức rộng rãi, ta rất là hâm mộ và bội phục, muốn đi nghe ngươi nói một chút hiểu biết.”
Công tử Vũ được khen, nhất thời nhiệt huyết dâng trào, quên mất luôn ‘đại sự’, mỉm cười: “Thiên địa rộng lớn, muôn màu muôn vẻ, không phải nhất thời mà nói hết được.”
“Lại nói, mất nước đối với tại hạ là họa cũng là phúc, nếu không có mất nước, tại hạ có lẽ vĩnh viễn là ếch ngồi đáy giếng, không nhìn thấy được sự đẹp đẽ của thế giới ở bên ngoài giếng, tự tại đi du lịch......”
“Ếch ngồi đáy giếng......!Công tử hình dung thật là chuẩn xác.” Lý Kiêm Gia vô cùng kính nể.
Công tử Vũ đứng lên, dáng đứng thẳng tắp, cười: “Đây chính là lợi thế của sự tự do.
Ta có một bài thơ ngắn tặng cho Kiêm Gia cô nương, ‘sinh mệnh là đáng quý, tình yêu giá càng cao, nếu vì tự do cố, cả hai đều cho qua’.”
Vừa dứt lời, gã nghe thấy tiếng nôn khan, quay đầu qua, thấy “Lý Đam” đang gập người nôn mửa.
“Lý huynh?” Gã giật mình hồi thần.
Thiếu chút nữa là bị máu chó văng trúng đầy người, kinh dị quá......! Mạnh Kỳ đã thầm đoán ra thân phận của công tử Vũ, nói đại: “Bị chút phong hàn ho khan.”
Đồng hương Địa cầu?
Nếu là đồng hương địa cầu, vậy thì không phải là người của đám Lục Đạo hay đại năng kia.
Đây là đến làm bia đỡ đạn cho ta, hay thật sự chỉ là cơ duyên xảo hợp?
Lý Kiêm Gia nhíu mày, không biết nên nói gì, nếu nói thật lòng, lại e làm công tử Vũ bị tổn thương.
Thiếu nữ do dự, nhắc nhở: “Công tử, hiện giờ thiên hạ hỗn loạn, chúng ta chỉ nói trị thế, chỉ nói chư quốc, không nói tới thi ca.”
Công tử Vũ vỗ tay cười: “Đúng vậy, hay cho một đấng tu mi cân quắc.”
Gã lập tức đổi đề tài.
Mạnh Kỳ dẫn đường, Lý Kiêm Gia dắt tảo hồng mã, cùng công tử Vũ đi tới ngã tư nối thẳng tới thủ tàng thất.
“Đoán chữ! Đoán chữ đây!” Bên đường xuất hiện một người mặc đồ đạo sĩ, ôm rương gỗ.
Lý Kiêm Gia hứng trí bừng bừng: “Đoán như thế nào?”
Người kia cười: “Từ trong rương gỗ tùy ý rút hai chữ, tạo thành từ, dùng nó để đoán cát hung, biết tương lai, minh nhân duyên.”
Công tử Vũ giật mình, hừ, mình có công phu thần tính, dùng cơ hội này kiểm tra Lý Đam kia!
Vì thế, trước khi Lý Kiêm Gia kịp mở miệng, gã đã cười vang: “Thú vị, Kiêm Gia cô nương, Lý huynh, không bằng chúng ta thử xem?”
Lý Kiêm Gia nhất định sẽ đồng ý, mà cô đã đồng ý, Lý Đam không thể không đồng ý theo.
“Được!” Quả nhiên, Lý Kiêm Gia không chút do dự tán đồng, Lý Đam cũng gật đầu.
Công tử Vũ cười: “Tại hạ cũng có chút bí kĩ, có thể thông qua rút chữ kiểm ra được cát hung, không bằng để tại hạ thử trước, xem đạo trưởng bình luận thế nào?”
“Cũng được, cũng được.” Đạo sĩ không hề phản đối.
Công tử Vũ nhận rương gỗ, đi đến trước người Mạnh Kỳ: “Lý huynh thử trước.”
Mạnh Kỳ thò tay vào, rút ra một chữ đưa cho công tử Vũ.
Công tử Vũ cầm xem, là chữ ‘địa, năm ngón tay khẽ động, bắt đầu thôi diễn.
Mạnh Kỳ lại rút một chữ nữa, lần này không đưa cho công tử Vũ, mà tự lật ra luôn.
“Cầu, tổ hợp thành từ là......” Giọng Công tử Vũ ngưng bặt, năm ngón tay đang bấm tính cứng đầu, ngẩng đầu nhìn Mạnh Kỳ.
Tổ hợp thành từ là “Địa cầu”!
Ngay cả lai lịch của mình hắn cũng biết?
Hắn nhất định là Thái Thượng hóa thân!
Công tử Vũ kinh hãi, hai chân nhũn ra, quỳ phịch xuống.