Bên trong thư phòng, Kim An Thành trịnh trọng bái lạy tượng ngọc, miệng thì lầm rầm khấn vái.
Một lúc sau, hắn mở mắt ra.
Trong lòng hắn đang thấp thỏm lo sợ.
Có một việc cho đến giờ vẫn luôn làm cho hắn cảm thấy bất an.
"Hi vọng ông trời phù hộ..." Hắn thở ra một hơi.
"Đúng đấy, hi vọng lão thiên có thể phù hộ ngươi." Đột nhiên, một thanh âm khan khan chói tai vang lên trong căn phòng.
Kim An Thành trong lòng như thắt lại.
Hắn không chần chừ suy nghĩ mà lập tức đẩy ngã tượng ngọc.
Rầm…ầm..ầm.
Tiếng vỡ vụn vang lên tựa tiếng chương báo tử.
Hắn trượt dài rồi mượn lực xoay phắt người lại, đồng thời, tuyệt kỹ 'Diêm La Truy Hồn' cũng được phóng ra ngay tức thì.
Nhưng, hai tay hắn lúc này đột nhiên trống rỗng giống như hắn chưa từng cầm thứ gì trên tay.
Cho tới lúc này, Kim An Thành mới nhìn về phía bàn học.
Một người vô cùng thần bí đang được những người mặc hắc y vây quanh.
Lúc này, trên mặt hắn là một tấm mặt nạ mà bọn tiểu hài thường chơi.
Bên trên tấm mặt nạ là hình vẽ một cái đầu khỉ đang cười rất vui vẻ.
Hắn vào lúc nào? Còn hộ vệ, bọn chúng đâu cả rồi? Trước cái nhìn của người thần bí, Kim An Thành cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.
Hắn quyết định một cách chớp nhoáng rồi dùng hết tốc lực nhào ra của sổ.
Bỗng, hắn thấy hoa mắt rồi bất thình lình người thần bí lần thứ hai xuất hiện trước mắt hắn.
“Nếu ngươi còn chạy lần nữa, ta sẽ chém đứt cẳng chó của ngươi.” Một thanh âm khàn khàn khó nghe truyền vào tai Kim An Thành.
Thân pháp kinh thế hãi tục trấn trụ Kim An Thành ngay lập tức, hơn nữa, đối phương lại không hề trực tiếp động thủ.
Dù hắn có liều cái mạng tàn cũng không làm được gì a.
Trán hắn lúc này đã lấm tấm mồ hôi: “Người là Thân Hầu tiên sinh trong Thập Nhị Tương Thần ?
Nếu như có thể đánh thắng thì mọi sự đều có thể qua.
Còn giả như động thủ mà thua thì chỉ tổ làm cho đối phương tức giận, nói không chừng còn bị phong bế huyệt đạo thì cơ hội chạy trốn chỉ còn là một giấc mộng đẹp.
“Nếu ngươi nhận thức được ta thì hãy từ bỏ ảo tưởng mà thành thành thật thật trả lời vấn đề của ta.
“ Mạnh Kỳ khàn khàn cất giọng.
Tay Kim An Thành che giấu chiêu thức, mặt hắn nở nụ cười, nói: “Không biết Thân Hầu tiên sinh muốn hỏi gì?”
“Ta muốn biết Đoạn Minh Thành đã làm gì trước khi mất tích?” Mạnh Kỳ đi thẳng vào vấn đề.
Kim An Thành hơi nhướng mày: “Thân Hầu tiên sinh, việc này cũng không có gì để nói nhiều, ta cũng đã báo cáo với Phí tổng bộ đầu rồi.
Đêm đó, Đoạn công tử mở tiệc chiêu đãi Thiếu thành chủ và Phí tổng bộ đầu, bọn họ không cho gọi thanh quan nhi* mà cho binh lính lui hết.
Đại khái chừng nửa canh giờ, Thiếu thành chủ cùng Phí tổng bộ đầu đều lần lượt ly khai.
Sau đó, Đoạn công tử cũng đi ra tính tiền rồi ly khai.
Tuy có trêu ghẹo Dạ Nguyệt vài câu nhưng không ngủ lại mà trực tiếp rời đi.
*gái bán nghệ
“ Hắn trước sau không nói với ta quá ba câu nhưng hoàn toàn là nói về tiệc rượu”.
“Có lẻ hắn mất tích trên đường trở về nhưng ven đường lại không có dấu vết giao đấu.”
“Thật sao? Nhưng ta tin tức mà ta chiếm được lại không đúng như vậy.” Mạnh Kỳ bắt đầu đánh lừa Kim An Thành.
Kim An Thành sắc mặt không thay đổi: “Thân Hầu tiên sinh có lẽ đã bị lời đồn đãi mê hoặc, bởi vì những lời ta vừa nói chính là sự thật.
Mạnh Kỳ lặng im đánh giá Kim An Thành.
Bầu không khí nựng nề phối hợp với cái đầu khi đang cười hì hì kia dường như làm cho người ta cảm thấy ngột ngạt hơn.
Kim An Thành hơi không dược tự nhiên nói: “Thân Hầu tiên sinh, ngươi không tin tưởng ta? “
“Ngươi nói xem?“ Mạnh Kỳ thuận miệng hỏi ngược lại.
Một tiếng nói nặng nề phát ra: “Ngươi hình như có ba trai hai gái, vẫn chưa được ôm tôn tử đúng không?”
“Ngươi có ý gì ?” Kim An Thành ánh mắt trở nên sắc bén, sắc mặt lại cực kỳ khó coi.
Mạnh Kỳ thản nhiên nói: “Nếu ngươi không nói sự thật ta sẽ giết từng người, từng người một trước mặt ngươi, để xem ngươi chịu đựng được bao lâu nhé.
À, ta nghe nói ngươi sủng ái nhất tiểu nhi tử đúng không, vậy thì bắt đầu từ nó đi.”
Hắn biết rằng mình không làm được chuyện đó, chỉ đơn giản là dọa Kim An Thành.
Bất quá, Thập Nhị Tương Thần lòng dạ ác độc, nhiệm vụ gì đều nhận và sẽ hoàn thành bằng bất cứ thủ đoạn nào.
Chỉ dựa vào sự nổi tiếng này, hắn không tin mình không moi được tin tức từ Kim An Thành.
Có lúc, danh tiếng xấu cũng có chỗ tốt a.
Sắc mặt Kim An Thành càng lúc càng khó coi: “Thân Hầu tiên sinh, những chuyện ta nói mỗi câu đều là sự thật, ngài đừng ép ta.”
“Ngươi cảm thấy cái gì ta cũng không biết đúng không?” Mạnh Kỳ hừ một tiếng.
Đoạn, hắn nghiêng người ra bên ngoài : “Tiểu nhi tử của ngươi hình như đang ở Tây viện nhỉ? “
Kim An Thành lửa giận bừng bừng nhung không vì vậy mà đánh mất lý trí.
Hai tay phân biệt chụp vào yết hầu của Mạnh Kỳ và tay phải của hắn để hắn buông yết hầu của mình ra rồi nhanh chóng la lên nhằm báo động cho hộ vệ.
Hắn không mong bọn chúng sẽ cứu được hắn mà chỉ hi vọng động tĩnh lớn hơn.
Đây là Thiên Định Thành, Thập Nhị Thú cũng chỉ dám làm việc một cách bí mật!
Mạnh Kỳ nghiêng người ra bên ngoài chỉ là hư chiêu.
Tuy nhiên, hắn không tiến mà lại thụt lùi một cách quỷ mị tránh thoát khỏi tay Kim An Thành rồi va mạnh vào trong lòng đối phương.
Kim An Thành thấy thân pháp Thân Hầu quái dị kỳ lạ, hai tay không thể không rút ra khỏi túi áo, đánh vào sau lưng Mạnh Kỳ, tạm thời chặn đứng tiếng hô còn ở yết hầu.
Mạnh Kỳ không tránh không né mà mạnh mẽ ngạnh kháng, đồng thời, hắn nâng giới đao lên đâm thẳng vào yết hầu Kim An Thành.
Kim An Thành bắt lấy lưng Mạnh Kỳ.
Mười ngón tay đồng thời phát lực công kích nhưng chỉ đánh trúng tảng đá làm cho tầng tầng lớp lớp đá vụn văng tung tóe.
Mười đầu ngón tay hắn cũng xuất hiện từng cơn đau nhức.
Hắn chỉ vừa thốt lên một tiếng không xong thì giới đao đã gác lên cổ.
Tả thủ Mạnh Kỳ nhanh chóng điểm lên đại huyệt của Kim An Thành.
Xong xuôi hắn cất tiếng cười khằng khặc: “Kim lâu chủ, chúng ta đều là người văn minh, hà tất phải động tay động chân, đánh đánh giết giết.“
Mạnh Kỳ cố gắng chọc giận Kim An Thành để tìm sơ hở rốt cuộc cũng đã tóm được hắn.
Những lúc bình thường, Mạnh Kỳ căn bản không cần phải bắt giữ đối phương, nhưng hiện tại là đêm khuya thanh vắng, nếu không chặn họng hắn lại thì chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, thế nào cũng kinh động đến Tổng bộ đầu Thiên Định Thành , rồi Thiếu thành chủ, thậm chí thành chủ biết đâu cũng sẽ xuất hiện a.
“Ngươi muốn như thế nào?“.
Tuy rằng thất thủ bị bắt nhưng Kim An Thành là một cao thủ, hắn vẫn có khí phách và phong phạm của một cao thủ
Mạnh Kỳ trầm giọng nói: “Ta muốn nghe lời nói thật.”
“Ta đã nói với ngươi rồi.
Những lời ta nói đều là sự thật.” Ánh mắt Kim An Thành mập mờ nhìn giới đao đang nằm ngang cổ họng mình.
Mạnh Kỳ cười khàn khàn nói: “Tốt nhất ngươi nên thành thật một chút, Thập Nhi Tương Thần chúng ta luôn đề cao tín dự*, nếu nói giết cả nhà ngươi có nghĩa là huyết tẩy toàn gia, chó gà không tha.”
* lòng tín nghĩa và danh dự
Cái chiêu bài Thập Nhị Tương Thần này đôi lúc cũng khá hữu dụng a.
May mắn chính là Kim An Thành đã lớn tuổi nên đối với hắn gia quyến chính là điểm yếu.
Kim An Thành thở dài nói: “Không phải ta không muốn nói nhưng thật sự là không thể nói.”
“Nếu ngươi nói thì ngươi sẽ có cơ hội mang theo gia quyến cùng gia tài thoát thân, còn nếu không, chờ đợi ngươi chính là toàn gia diệt vong.” Lúc này, tâm tình Mạnh Kỳ không tệ nên cũng không lừa dối Kim An Thành nữa.
Kim An Thành cũng cảm nhận được Mạnh Kỳ đang nói thật.
Nếu lúc này, Đoạn Hướng Phi đứng trước mặt hắn lấy thân phận là một tông sư đại hiệp đường chính nói ra những lời hù dọa này, hắn tuyệt đối không tin.
Nhưng, Thập Nhị Tương Thần đã khai mở kim khẩu thì hắn chắc chắn bọn họ sẽ huyết tẩy toàn gia.
Cũng khó trách Đoạn Hướng Phi lại tìm Thập Nhị Tương Thần điều tra vụ việc.
Kim An Thành thoáng trầm ngâm rồi nói: “Ngày ấy, Đoạn công tử tiễn Thiếu thành chủ cùng Tổng bộ đầu về thì không lập tức rời đi mà sau khi trêu ghẹo Dạ Nguyệt vài câu rồi rẽ vào một hậu viện yên tĩnh.
Ở đó, hắn đã đặt trước một bàn tiệc rượu để chiêu đãi khách nhân khác.”
“Vị khách nhân kia khoác trường bào đen.
Vì hắn che mặt nên không nhìn rõ dung mạo, tuổi tác nhưng ắt hẳn đó là một nam tử.
Người đó cao cỡ Thân Hầu tiên sinh và có vóc người hơi gầy.“
“Đoàn công tử sau khi tiền vào hậu viên liền cho ta lui ra.
Ta thấy sự tình có chút quỷ dị, lo lắng bọn họ sẽ gây bất lợi cho Thiếu thành chủ và Tổng bộ đầu nên đã vòng ra một mặt khác, trốn dưới góc tường để nghe lén.
Tuy nhiên, bọn họ nói với thanh âm rất nhỏ, ta chỉ nghe loáng thoáng được vài chữ Tuyết Thần Cung.”
“Tuyết Thần Cung ư…..” Mạnh Kỳ nhẹ giọng lập lại.Từ khi đến cái thế giới này, không biết tại sao những sự việc mà hắn dính líu đều có quan hệ tới Tuyết Thần Cung.
Kim An Thành nhìn cái người mang mặt nạ đầu khỉ kia một lúc rồi tiếp tục nói:
“Những việc có quan hệ tới Tuyết Thần Cung, ta không dám khinh thường.
Tuy nghe không rõ nhưng ta vẫn cố gắng để nghe.
Thanh âm trong viện dần dần không truyền ra nữa, ta kinh ngạc rồi bất chấp tất cả chạy ngược về cửa chính, nhưng lại phát hiện, bên trong hoàn toàn trống rỗng chỉ còn lại một ít rượu thịt.”
“Từ đó Đoạn công tử không còn thấy xuất hiện nữa.”
“Bên trong đó có dấu vết tranh đấu gì không?“ Mạnh Kỳ tỉ mỉ hỏi dò.
Kim An Thành lắc lắc đầu: “Không chỉ không có vết tích đánh nhau mà trên bàn còn lưu lại một nén bạc.
Rất có khả năng Đoạn công tử tự nguyện theo đối phương rời đi hoặc là võ công hắn quá thấp kém nên dễ dàng bị người ta tóm.”
“Nén bạc có gì khác thường không? Trong rượu và thức ăn có mê dược hoặc độc vật gì không? \“ Mạnh Kỳ vắt óc suy nghĩ.
Dựa vào những tình tiết trong tiểu thuyết hắn muốn thủ dò ra manh mối.
Kim An Thành lần nữa lắc đầu: “Bạc hẳn nhiên là của Đoạn công tử vì phía trên có lưu ấn kí của nhà hắn.
Rượu và thức ăn cũng không có vấn đề gì, hiện trường cũng không có mảnh y phục nào xót lại.”
“Thân Hầu tiên sinh, những gì ta biết đều đã nói cho ngài nghe rồi.”
Tấm mặt nạ đầu khỉ khẽ run lên làm cho Kim An Thành cảm thấy bất an.
Rồi sau đó, một thanh âm khàn khàn tựa tiếu phi tiếu vang lên:
“Ngươi đã nói rất rõ ràng, nhưng vẫn còn một vấn đề, một tin tức không đáng tiền như vậy ngươi lại giấu diếm.
“
Tin tức này dù có công bố cũng chả có bất kì vấn đề gì.
Vậy tại sao lại giấu diếm?
Sắc mặt Kim An Thành nhất thời trắng bệch.
Một lúc lâu hắn mới ngập ngừng nói:
“Là…là Phí tổng bộ đầu yêu cầu ta giấu diếm nếu không ta làm sao dám làm vậy.”
“Phí Chính Thanh?“ Mạnh Kỳ liếc nhìn Kim An Thành.
Kim An Thành gật gật đầu:
“Là, sau khi Đoạn công tử mất tích, người đầu tiên đến điều tra là Phí tổng bộ đầu.
Hắn nắm được nhược điểm của ta , võ công lại cao hơn ta, ta không thể không nghe.
Về phần tại sao hắn ẩn giấu thì ta xác thực không biết.”
“Đúng vậy Kim chủ lâu! Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Thật đáng tiếc nha! Ta không thể huyết tẩy toàn gia ngươi rồi.
Ha…ha..” Mạnh Kỳ a a cười nói.
Thân hình lay động một cách quỷ dị đã vọt ra bên ngoài thư phòng, trong hai , ba nhịp thở đã hoàn toàn tan biến như không khí trước mắt Kim An Thành.
Huyệt đạo của Kim An Thành đã bị phong bế nên hắn không có cách nào để ngăn cản cũng như truy đuổi.
Hắn thở hổn hà hổn hển rồi hét lớn.
Rất nhanh sau đó, một đám hộ vệ chạy vào, mặt mày tái mét lo lắng giúp hắn giải khai huyệt đạo.
Qua hơn nửa canh giờ hắn mới chậm rãi đứng lên.
Thoáng nhìn hộ vệ bên ngoài rồi thừ dịp bọn họ không chú ý, hẳn đẩy nhẹ cửa sổ, lẩn vào màn đêm tăm tối.
Sau đó, hắn rẽ vào hậu viện rồi nhắm một hướng khác chạy đi.
“Hừ…mặc dù người gian trá nhưng cũng không thể bằng ta “ Kiến thức rộng rãi” a…….” Từ trên cao, Mạnh Kỳ ngồi xếp bằng trên mái hiên trong bóng tối lặng lẽ nhìn Kim An Thành lần mò ra sân.
Hắn đã xem qua rất nhiều tiểu thuyết nên biết rằng những tình huống tương tự thế nào cũng phát sinh một ít biến cố.
Tỷ như có người đến Kim An Thành sẽ giết người diệt khấu hoặc là hắn sẽ không nói toàn bộ sự thật mà đợi mình đi liền bẩm báo với người giật dây….Nhiều loại tình huống mà các tiểu thuyết gia nói có lẽ không đúng lắm nhưng Mạnh Kỳ vẫn quyết định tiếp tục ẩn núp ở bên ngoài , quan sát động tĩnh cho tới khi hừng đông.
Hắn nhảy lên rồi lặng im không một tiếng động theo dấu Kim An Thành..