Nhất Thế Thanh Hoan

Nam Ương bế Khinh Hoan lên, chậm rãi đi vào phòng tắm.

Cô ấy đặt cô ngồi trên ghế nhỏ, còn bản thân thì đến cạnh bồn xả đầy nước trước, thò ngón tay dưới vòi nước kiểm tra xem nhiệt độ đã thích hợp chưa. Trong lúc đợi nước xả đầy bồn, cô ấy còn bỏ thêm một ít bọt sữa tắm vào trong.

Khinh Hoan ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhỏ, ôm đầu gối, si ngốc nhìn bóng dáng Nam Ương.

Giấc mộng vừa rồi phảng phất như vẫn còn diễn ra trước mắt, chân thật đến nỗi mỗi một kiếm mà cô chém xuống tựa hồ đều có thể cảm nhận được rõ ràng lực cản do mũi kiếm quẹt qua huyết nhục Nam Ương. Tại sao cô lại mơ một giấc mơ như vậy? Chẳng lẽ bởi vì những vết sẹo trên bụng Nam Ương, phán đoán ra một ít chuyện xưa sao?

Cô đơn giản trực tiếp mở miệng hỏi: "Những vết sẹo trên bụng chị rốt cuộc là tại sao lại bị như vậy?"

Thân người Nam Ương hơi cương.

Sau một lúc lâu, cô ấy khẽ cười một tiếng, nói: "Không sao, đều là báo ứng tôi nên nhận mà thôi."

"Chị.... Có phải chị....." Khinh Hoan có hơi do dự, không biết nên nói thế nào mới thỏa đáng, "Có phải là xã hội đen...."

Khóe môi Nam Ương cong lên, ngắt lời cô: "Không phải."

"Vậy tại sao chị lại bị thương như vậy?" Khinh Hoan nhíu mày, cô rất lo lắng cho cơ thể Nam Ương, "Hiện tại là xã hội pháp trị, không có ai trên người lại có những vết sẹo khủng bố như vậy, rốt cuộc chị đã xảy ra chuyện gì? Tại sao không thể nói cho em biết?"

Sao lại không nói cho cô biết chứ.

Lần trước lúc ăn lẩu không phải đã nói rồi sao.

Là do em làm a.

Nam Ương chỉ cười cười, đóng vòi nước lại, bàn tay còn qua lại mấy lần trong nước nữa, xác nhận nhiệt độ đã vừa phải, bọt sữa tắm cũng nhiều lên rồi. Cô ấy mới thẳng lưng, đầu ngón tay vẫn còn tích nước: "Lại đây tắm đi, nước được rồi."

Khinh Hoan nghe được cô ấy đang nói sang chuyện khác, biết cô ấy không muốn nói nữa. Có lẽ thật sự quá khứ quá kinh khủng không muốn nhớ lại nữa, nếu Nam Ương đã không muốn nhắc lại, vậy cô cần gì phải cứ ép hỏi. Mỗi một người đều có những bí mật không muốn ai nhắc tới, cô không thể bởi vì sự tò mò của bản thân mà cứ mạo phạm người ta, cho dù cô ấy có là vợ cô đi nữa.

Nam Ương tựa vào một bên tường gạch men sứ, rũ mắt nhìn cô: "Thật sự muốn tôi tắm cho em sao?"

Cả khuôn mặt của Khinh Hoan liền trở nên hồng thấu, hồi lâu mới gật gật đầu.

Ngay sau đó, cô lại lập tức lắc lắc đầu.

Cô muốn Nam Ương tắm cho cô, nhưng cô lại sợ bản thân thật sự bại lộ hoàn toàn trong tầm mắt Nam Ương. Cô khát vọng tiến thêm một bước thân mật, nhưng lại khó tránh khỏi ngăn không được thẹn thùng.

Nam Ương coi như đã hiểu tâm tư cô, liền nói: "Tôi ra ngoài trước, em cởi quần áo rồi ngồi trong bồn đi, để bọt che hết người em thì tôi mới vào lại, được không?"

Khinh Hoan gật gật đầu.

Nam Ương ừ một tiếng, xoa xoa tay mình vào khăn lông treo trên lan can, không nhanh không chậm ra khỏi phòng tắm, đóng cửa lại.

Khinh Hoan cũng bắt đầu cởi quần áo, mỗi lần cởi một món mặt lại đỏ thêm một ít. Sau khi cô cởi xong liền cẩn thận đi vào bồn tắm, để phần dưới vai của mình hoàn toàn chìm trong bọt trắng.

Cô chăm chú nhìn bọt trắng trước ngực mình một hồi.

Bỗng nhiên, cô nâng tay lên, bát bát bọt nơi đó xa ra.

"Em xong rồi!" Cô nhỏ giọng kêu bên ngoài cửa, mặt và cổ đều nóng lên.

Nam Ương vặn cửa đi vào, kéo ghế nhỏ Khinh Hoan vừa mới ngồi qua, ngồi xuống bên cạnh bồn tắm. Cô ấy vãn mái tóc đen dài đến eo ra sau tai, cởi bỏ cúc áo cổ tay, vén tay áo đến khuỷu tay.

Trên cơ bản cả người Khinh Hoan đều giấu bên dưới bọt trắng, chỉ có chút đầu vai và mặt là lộ ra bên ngoài, cũng không dẫn ra quá nhiều mơ màng. Huống hồ ba ngàn năm trước Nam Ương cũng từng tắm cho cô rất nhiều lần, bắt đầu từ lúc cô bảy tuổi, đến sau khi cô chậm rãi lớn lên.

Mặc kệ là khi nào, Khinh Hoan đều thích cô ấy tắm gội cho cô như vậy. Cô ấy vẫn còn nhớ rõ năm Khinh Hoan bảy tuổi để mông trần ôm bộ đồ mới đến xin cô ấy tắm cho cô, khi đó Nam Ương bận rộn xử lý chuyện của Bắc Phạt, thế là nói Khinh Hoan chờ một chút. Kết quả là công việc quá nhiều, cô ấy xử lý đến mê mẩn, dần dần cũng quên mất chuyện này. Khinh Hoan cứ như vậy mông trần đợi cô ấy suốt hai canh giờ. Đêm đó nhưng thật ra cô ấy vẫn tắm cho cô, lạnh cũng chịu đựng, ngày hôm sau Khinh Hoan liền sốt cao cả ngày.

Nam Ương nhớ lại những chuyện này, nhịn không được cong cong khóe môi.

Khinh Hoan thấy cô ấy cười, đỏ mặt hỏi: "Chị cười cái gì?"

Nam Ương lấy bông tắm, lại cho thêm ít sữa tắm lên trên, xoa đều bông, cầm bông tắm đã xoa đầy bọt nhẹ nhàng chà lau đầu vai Khinh Hoan: "Không có gì, cảm thấy em đáng yêu."

Đáng yêu?

Khinh Hoan nhíu mày.

Cô lại nhìn thoáng qua trước ngực bị mình cố tình tản bọt đi xa.

Đáng yêu? Chẳng lẽ không phải là gợi cảm sao?

Nam Ương nâng trường tóc quăn rũ trên vai cô lên, bát chúng về trước, để toàn bộ chúng đều rũ hết xuống ngực cô. Một chút mơ hồ duy nhất có thể lộ ra cuối cùng cũng bị che đến kín mít.

Bông tắm mềm mại nhẹ nhàng từng chút từng chút xoa đều phần lưng mảnh khảnh của cô. Lực độ thuần khiết như vậy, không hề mang theo một chút tư tình nào, thật sự chỉ vì cô mà cẩn thận lau rửa thật sạch thôi.

Dường như chỉ có mình cô là nghĩ nhiều.

Nam Ương thật sự rất cẩn thận, cũng thật sự rất ôn nhu, theo từng động tác nhỏ nhặt của cô ấy, Khinh Hoan dần dần lại bắt đầu cảm thất mệt rã rời. Vừa rồi cô vốn cũng không ngủ bao lâu, còn mơ một giấc mơ đáng sợ như vậy, men say còn chưa tản hết, còn ngâm mình trong bồn nước ấm, càng khiến cô buồn ngủ hơn.

Hơn nữa sau lưng cứ ngưa ngứa, vô cùng thoải mái.

Ngủ đi.

Chị ấy sẽ chăm sóc mình thật tốt.

Ngay lúc cô nhắm mắt ngủ, Nam Ương liền vương tay đỡ được cằm cô, không để cô ngã vào nước bị sặc.

Nhẹ nhàng thở dài.

Em ấy đã 24 tuổi rồi, sao vẫn giống đứa nhỏ thế này.

Nam Ương thả bông tắm vào trong nước, hai tay dò xuống, ôm lấy chân và lưng Khinh Hoan, nâng cô rời khỏi bồn. Thời điểm nâng lên, bọt nước bắn lên lộng ướt một thân quần áo của Nam Ương, nhưng cô ấy cũng không hề để ý, thậm chí ánh mắt cũng không dám dừng lại lâu trên người nữ nhân trần trụi trong ngực này. Mắt cô ấy nhìn thẳng phía trước, bế Khinh Hoan trở về phòng ngủ, đặt ở trên giường, lấy khăn đến lau khô người cho cô.

Thời điểm lau người giúp Khinh Hoan, mặc cho việc cô ấy cật lực duy trì tác phong quân tử của mình ra sao, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được ở địa phương nào đó phá lệ lưu luyến hơn. Ngay lúc cô ấy ý thức được mình đã dừng ở bộ vị đó ba phút, từ mặt đến cổ liền từng chút đỏ lên, lập tức đình chỉ ý niệm của mình, nhắm mắt lại, chờ dục niệm biến mất mới tiếp tục.

Sau khi lau khô, cô ấy lại bế cô lên, đặt cô bên sườn giường không ướt bên cạnh, dùng chăn bọc cô đến kín mít.

Nam Ương trở lại phòng tắm tắt đèn, lau sơ những vệt nước tràn trên mặt đất. Cô ấy lại tắt đèn phòng ngủ, đóng cửa cho kỹ trở lại trên giường, ngủ ở bên ẩm ướt còn lại.

Trong bóng đêm, cô ấy xuất thần nhìn gương mặt đang ngủ say trước mặt, ngón tay nhẹ nâng, muốn chạm vào giữa mày cô.

Nhưng chung quy vẫn không chạm vào.

Đầu ngón tay vừa chuyển, vòng sau lưng ôm lấy Khinh Hoan. Cô ấy tiến về trước, cách một cái chăn gắt gao ôm chặt lấy cô, vùi mặt vào đuôi tóc cô.

Đã qua 0 giờ, ngoài cửa sổ tiếng pháo hoa rộn ràng, tháp chuông nơi xa cũng hạ xuống hồi chuông mười hai to lớn vang dội. Đêm giao thừa, mọi người đều không ngủ, có nơi tụ tập bên nhau đánh mạt chược, có người lại thành đôi ôm nhau ngắm pháo hoa, còn có người ăn cơm tất niên đến trễ, hiện tại vẫn còn ngồi trên bàn rượu, lại có nhiều người cùng gia đình xem xuân vãn theo chân MC trong TV đếm ngược giây phút giao thời. Chỉ sợ có rất ít người giống như các cô sớm như vậy đã đi vào mộng đẹp.

Nam Ương nhẹ cọ chóp mũi vào mái tóc quăn của Khinh Hoan, ở bên tai cô nhẹ giọng lẩm bẩm:

"Năm mới vui vẻ."

Cô ấy dừng lại, thanh âm càng nhẹ rồi nói tiếp:

"Năm mới, phải yêu tôi thật nhiều.

Cô ấy hôn hôn tóc cô, nhắm hai mắt lại.

Ngày hôm sau, sáng sớm mùng một đầu năm.

Khinh Hoan mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cô hoảng hốt mất một lúc mới phát giác cô không mặc quần áo gì bị khóa chặt trong chăn. Đầu hơi hơi vừa chuyển liền nhìn thấy khuôn mặt say ngủ của Nam Ương gần trong gang tấc.

Nam Ương không đắp chăn, cô ấy chỉ cách chăn gắt gao ôm chặt cô, mặt chôn ở tóc cô. Thời điểm cô ấy ngủ lông mi trông đặc biệt dài, lông mi không cong vênh mà mượt mà nằm dưới mí mắt, xinh đẹp hệt như được họa nên.

Cô ấy rất đẹp. Bất luận là nhìn bao nhiêu lần, gương mặt này đều nhìn đến không chán.

Khinh Hoan nhìn mất một lúc, rốt cuộc nhịn không được nữa, tiến lại hôn hôn hàng lông mi mảnh dài kia.

Chỉ hôn lông mi thôi thì làm sao mà đủ.

Cô tự nhiên như vậy cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi Nam Ương, răng ôn nhu cắn cắn môi dưới cô ấy, rồi sau đó lại dò đầu lưỡi ra, liếm liếm nơi vừa cắn qua.

Hôn Nam Ương dường như rất ngọt. Không biết có phải do ngày thường cô ấy ăn quá nhiều đồ ngọt hay không, cho nên làn da cũng thấm lâu hương vị ngọt ngào đó.

Ngay lúc đang cẩn thận hôn, Nam Ương đột nhiên lại phát ra một tiếng buồn khụ.

Khinh Hoan bị dọa cho nhảy dựng, lui người về sau trốn, ngơ ngác nhìn nữ nhân thanh lãnh bỗng nhiên nhíu mày trước mặt.

Ngay sau đó, cô ấy lại ho khan vài tiếng nữa, hai mắt từ từ mở ra, đáy mắt có màu đỏ dấu hiệu bị bệnh.

"Chào buổi sáng." Nam Ương lên tiếng, thanh âm nặng nề khàn khàn.

"Chị, chị bị bệnh sao?" Khinh Hoan lập tức phát hiện ra vấn đề, ánh sáng trong phòng không sáng lắm, vừa rồi cô cũng không chú ý môi Nam Ương có hơi tái nhợt, "Bị cảm rồi à?"

"Không sao." Nam Ương rất rõ ràng chính là bị cảm, giọng nói khàn đến không nghe được.

"Sao chị không đắp chăn?" Khinh Hoan có hơi tức giận, "Quấn cho em thì kín mít như vậy, còn bản thân thì ngay cả cái chăn cũng không đắp." Nói xong, cô liền xốc chăn lên, đắp lên người Nam Ương.

Nam Ương lại một phen đè lại tay cô.

"Đừng," Nam Ương híp mắt lắc lắc đầu, "Em không có mặc quần áo."

Khinh Hoan sửng sốt, chân ở trong chăn giật mình, cảm nhận được làn da mình nhẹ nhàng cọ xát với vải chăn, mặt lại bắt đầu đỏ lên.

"Tôi vào phòng vệ sinh trước, em mặc quần áo vào đi, một lát nữa tôi trở lại."

Nam Ương buông tay Khinh Hoan, động tác xuống giường có vẻ hơi chậm chạp. Tay trái cô ấn huyệt thái dương của mình, bên trong cổ tay trái vẫn là vết sẹo chói mắt đó, ở trong hoàn cảnh tăm tối nhưng vẫn như cũ vô cùng rõ ràng.

Cô ấy rời khỏi phòng ngủ, cũng săn sóc đóng cửa lại.

Khinh Hoan lại phát ngốc thêm một lát mới bò dậy khỏi ổ chăn, cầm lấy quần áo sạch mặc vào.

Thời điểm cô tìm áo lông trên đầu giường, trong lúc vô tình cũng nhấc nhẹ gối đầu mình, ngay sau đó, một cái phong bì lớn màu đỏ thẫm đột nhiên không kịp phòng bị xuất hiện trước mắt cô.

Một phong bao lì xì phi thường phi thường dày, dày hệt như một viên gạch.

Cô kinh ngạc mở to mắt, cầm lấy bao lì xì lên, mở ra xem bên trong.

Bao lì xì này đã bị nhét đến cực hạn, thậm chí miệng bao cũng đã nứt ra, một sấp tiền mặt màu đỏ chói mắt chen chúc nhau xếp hàng bên trong, được sắp xếp rất tỉ mỉ. Ngón tay cô gian nan nhét vào khe hở, lôi từ từ xấp tiền mặt ấy ra, vừa mới kéo được một nửa, một tờ giấy nhỏ từ bên trong rơi ra, rớt xuống mặt chăn.

Khinh Hoan buông bao lì xì, cầm lấy tờ giấy nhỏ kia, mở ra.

Cô nhìn thấy ở mặt trên giấy viết ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, bên môi không khỏi tràn ra một nụ cười sáng lạn.

- --- "Tiền mừng tuổi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui