Nhất Thế Thanh Hoan

Ở gara đợi mười phút, Minh Vãn Trừng cũng vội vàng đi đến, mở cửa sau xe ngồi vào trong.

"Sư phu, lão tổ."

Sau khi biết Khinh Hoan đã tiếp nhận chuyện "Lão tổ chỉ là biệt danh của Nam Ương", Minh Vãn Trừng liền bắt đầu thoải mái gọi Nam Ương là lão tổ. Bằng không cứ mỗi lần kêu thẳng tên cô ấy quay đầu lại muốn răn dạy cô dĩ hạ phạm thượng.

Khinh Hoan từ kính chiếu hậu nhìn Minh Vãn Trừng, hôm nay Minh Vãn Trừng ăn mặc rất thú vị, áo lông tơ màu vàng kết hợp với quần jean màu lam, mái tóc nâu dài mềm mại khoác trên vai, khiến cô thoạt nhìn hệt một tiểu hoàng dạng người bản tóc dài. Bất quá, thiếu nữ tuổi mười tám thì nên như vậy, thanh xuân xinh đẹp hệt như thái dương buổi sớm mai.

Cơ thể của Minh Vãn Trừng là mười tám tuổi, chứng minh thư hiện tại cô sử dụng cũng thống nhất với bề ngoài bây giờ của cô, cũng là mười tám tuổi. Ở cổ đại mười tám tuổi đã có thể kết hôn, nhưng hiện đại mười tám tuổi vẫn chỉ là thiếu nữ mới bước nửa bước ra khỏi cổng trường cao trung, bất luận cô có sống đến mấy ngàn năm đi nữa thì gương mặt kia vẫn không thoát khỏi bộ dáng non nớt, gương mặt vẫn còn nét dễ thương trẻ con.

Mà cô xác thật lớn lên cũng rất đáng yêu.

Nam Ương ít nhiều gì cũng có chút nhan khống. Cô ấy vốn là đoan trang rụt rè, là người tu đạo thanh tâm quả dục, cuối cũng vẫn bị khuôn mặt vũ mị kia của Khinh Hoan câu dẫn lăn giương hết lần này đến lần khác. Những đệ tử Bắc Phạt khác không chiếm được phân thiên vị của cô ấy, cố tình Minh Vãn Trừng lại có thể, trừ bỏ là đệ tử trên danh nghĩa của Khinh Hoan ra, nguyên nhân còn lại rất lớn chính là ---- Dung mạo của Minh Vãn Trừng phi thường đáng yêu.

Cặp mắt của A Trừng vừa tròn vừa to, lông mi dài mà cong vút, hệt như một chú nai con đang ngắm suối, bên trong trong trẻo lộ ra vẻ linh động liêu nhân. Lúc hai mắt cô chớp động, sẽ khiến cho người hận không thể mua hết đường trong thiên hạ đến đây, từng viên từng viên đút cho cô.

Nhưng những lúc cô xấu tính, Nam Ương cũng thật sự suy xét đến việc có nên đem mấy viên thuốc đó nhét vào miệng cô không.

Khinh Hoan khởi động xe, cô kẹp điện thoại lên giá, mở bản đồ đến địa điểm sân bay đã hẹn trước với Kỳ Dật. Nam Ương rốt cuộc cũng chơi xong ván game kia, cổ vì cúi lâu đến đau nhức, cho nên mới buông không chơi nữa.

"Sư phụ, Kỳ lão sư tới rồi sao?" Minh Vãn Trừng nghiêng người về trước cười hì hì hỏi.

"Ừm, cậu ấy mới xuống máy bay."

"À....." Minh Vãn Trừng mắt to xoay chuyển, "Hôm nay là mùng một tết, sao Kỳ lão sư lại đến thăm ban ạ? Chị ấy không cần ăn tết với người trong nhà sao?"

Khinh Hoan cười cười, "Cha mẹ Tiểu Dật rất bận, ngày thường trên cơ bản là không có thời gian ở cùng cậu ấy. Chị nghe cậu ấy nói, mấy ngày trước cha mẹ cậu ấy lại xuất ngoại rồi, làm nghiên cứu học thuật gì đó, chị cũng không hiểu lắm. Giao thừa hôm qua cũng chỉ có một mình Tiểu Dật."

"Kỳ lão sư đáng thương như vậy a." Minh Vãn Trừng có chút đau lòng.

"Cũng ổn, em cũng biết, cậu ấy là giáo viên cao trung. Học sinh của cậu ấy rất thích cậu ấy, tối hôm qua hẳn là đã gửi rất nhiều lời chúc đến."

"Nhưng vẫn không có người bên cạnh chị ấy a." Minh Vãn Trừng nhẹ cọ cằm vào lưng ghế, "Nếu sang năm chị ấy vẫn ăn tết một mình, em sẽ đến ở cùng chị ấy."

Khinh Hoan nhịn không được cười: "Nghĩ xa quá rồi. Em còn nhỏ, Tiểu Dật khả năng là sẽ không muốn phát triển sâu với em."

Khuôn mặt vô biểu tình của Nam Ương nhẹ nhướng mày.

Còn nhỏ?

Một lão đông tây sống hơn ba ngàn tuổi mà còn nhỏ sao?

Các cô hàn huyên một hồi, điện thoại kẹp trên giá dùng để chỉ đường phía trước bỗng nhiên hiện lên giao diện cuộc gọi video.

Khinh Hoan liếc mắt một cái, thuận tay ấn nhận.

"Ba, mẹ, chúc mừng năm mới." Cô ôn nhu cười cười với màn hình.

Trong màn hình nho nhỏ, Chúc Quân và Phượng Lệ hai người trung niên ngồi cạnh nhau, mặc một chiếc áo khoác hồng toàn bộ, nhìn dáng vẻ dường như đang ngồi trên bàn ăn sủi cảo. Bọn họ mỉm cười rạng rỡ, cả hai đều muốn tiến vào khung hình cho nên đều tiến gần về trước. Chúc Quân gắp một cái sủi cảo, làm bộ muốn nhét vào ống kính: "Con gái, năm mới vui vẻ! Tới ăn sủi cảo nè!"

"Sáng nay con vừa ăn rồi," Thanh âm Khinh Hoan mềm mại, hơi chút làm nũng, "Cha mẹ ăn nhiều một chút."

"Ba con có chuẩn bị tiền mừng tuổi cho con, năm nay con lại bận rộn công việc, cũng chưa về," Phượng Lệ còn làm bộ hừ một tiếng, "Ba mẹ còn đặt dưới gối đầu trong phòng ngủ của con, lần sau về nhớ lấy đó."

"Con cũng kết hôn rồi, còn muốn tiền mừng tuổi làm gì chứ." Khinh Hoan bất đắc dĩ lắc đầu, "Hơn nữa, có người đã cho con rồi."

Chúc Quân ê ẩm nói: "Yo, vợ con cho con à?"

Khinh Hoan nhìn Nam Ương vẫn bảo trì trầm mặc bên cạnh, ý cười nơi đáy mắt cũng sắp tràn ra tới, "Vâng, là chị ấy cho con."

"Con nhìn cái biểu cảm trên mặt con kìa, cười đến sắp nở hoa rồi." Chúc Quân chậc chậc hai tiếng, "Vậy mà, lúc đầu con cứ muốn sống muốn chết cãi nhau với ba, nói cái gì mà không muốn gả cho Nam Ương. Hiện tại biết rồi? Lão ba của con không hại con đúng không?"

"Trước đó chưa từng gặp chị ấy. Vạn nhất chị ấy đối xử với con không tốt, không phải là ba hại con rồi sao?"

"Hắc, nhãi ranh nhà con! Bây giờ nói mấy câu đã biết tranh luận với ba, chắc ba phải nói lại với bà chủ Nam, để cô ấy quản con lại chút, bắt đầu không biết tôn kính trưởng bối rồi, không hiểu được con rốt cuộc muốn làm gì?"

Nam Ương hơi nhướng mày.

Xác thật, trước nay em ấy cũng không biết tôn kính trưởng bối.

Không chỉ không tôn kính mà thậm chí còn muốn đè "Trưởng bối" trên giường liều mạng khi dễ.

"Con không nói nữa, đang lái xe ạ, tối nay con sẽ trở về." Khinh Hoan liếc mắt nhìn Nam Ương bên cạnh, nhẹ giọng dò hỏi, "Chị có muốn nói tiếng mừng năm mới với ba mẹ em không?"

Chúc Quân hưng phấn lên: "Bà chủ Nam đang bên cạnh con à? Bà chủ Nam, năm mới vui vẻ! Có thời gian thì trở về với Khinh Hoan, tôi sẽ dặn mẹ nó nấu mấy món ngon cho hai đứa."

Còn Phượng Lệ thì cười tủm tỉm hỏi Chúc Quân: "Em nên gọi cô ấy là con rể hay con dâu nhỉ?"

"Con gái của chúng ta gả qua đó, hẳn là gọi con rể."

Phượng Lệ gật đầu, nói với bên trong màn hình: "Con rể, nhớ nào rảnh về nhé, muốn ăn gì thì bảo Chúc Chúc gọi về nói với mẹ, mẹ nấu cho hai đứa ăn."

Nam Ương mím môi, vẫn không muốn xuất hiện trước ống kính, chỉ nhàn nhạt ở bên ngoài màn hình nói câu: "Năm mới vui vẻ."

Chúc Quân và Phượng Lệ cũng nhiệt tình nói thêm mấy câu chúc phúc mới kết thúc cuộc gọi, không quấy rầy Khinh Hoan lái xe nữa.

Nam Ương chống cằm, nhìn những tòa cao ốc lướt qua bên ngoài cửa sổ.

Thật tốt.

Khinh Hoan rốt cuộc cũng có ba mẹ yêu em ấy.

Có ba mẹ hòa ái, có người vợ thủy chung, cả đời này của em ấy sẽ thật sự viên mãn.

Cô ấy trằn trọc ba ngàn năm bất quá cũng vì để cô có được một đời viên mãn. Có thể thấy cô hạnh phúc, cũng chính là hạnh phúc của cô ấy.

Bởi vì nửa đường Khinh Hoan tiếp điện thoại cho nên chạy nhầm một đoạn, kết quả là đi lên một cây cầu vượt đáng lẽ không nên đi, phải mất thêm hai mươi phút nữa mới có thể ra khỏi cầu vượt, đi về đúng đường.

Đến sân bay rồi, ba người đều tự giác mang khẩu trang lên. Ở một góc độ nào đó mà nói, ba người các cô đều tính là nhân vật công chúng, tuy rằng danh khí có lớn có nhỏ nhưng cũng có thể bị một số fan len lỏi bên ngoài nhận ra, mang khẩu trang có lẽ sẽ an toàn hơn một chút.

Bởi vì trì hoãn hơn hai mươi phút, Kỳ Dật cũng đã đến nhà hàng bọn họ đặt trước, gửi Wechat báo Khinh Hoan vị trí ngồi của mình, để các cô có thể nhanh đến.

Minh Vãn Trừng vừa đến sân bay liền bắt đầu xấu hổ, dong dong dài dài, một hai phải đi dạo cửa hàng trang sức. Nói bản thân lần đầu gặp Kỳ Dật mà không chuẩn bị quà gặp mặt thì thật không quá thích hợp.

Nam Ương và Khinh Hoan đều không lay chuyển được cô, chỉ phải theo cô vào tiệm hoàng kim Chu Đại Sinh và Lão Miếu ở tầng một. Nhân viên tiệm vừa thấy cách ăn mặc của ba người liền biết đầy là kẻ có tiền, vội không ngừng chạy tới tiếp đãi. Minh Vãn Trừng cũng rất trực tiếp, vừa vào liền muốn xem nhẫn kim cương.

Khinh Hoan giật giật khóe miệng.

Mặt còn chưa gặp, này đã muốn đưa nhẫn kim cương rồi.

Nam Ương đứng xa xa, ôm cánh tay an tĩnh nhìn Minh Vãn Trừng ghé vào quầy kính chỉ tới chỉ lui. Khinh Hoan thì đứng bên cạnh cô ấy, cũng không nói lời nào, lẳng lặng chờ Minh Vãn Trừng chọn quà gặp mặt.

"Chúng ta kết hôn hình như chưa có nhẫn." Nam Ương bỗng nhiên mở miệng, trong thanh âm nghe không ra cảm xúc gì.

Khinh Hoan có chút sửng sốt, nghĩ nghĩ, hình như xác thật là như thế, "Ừm.... Đúng vậy, chỉ.... Chỉ lãnh chứng thôi."

"Em có muốn không?" Nam Ương quay đầu nhìn cô, "Nếu em muốn thì cũng chọn một cái đi."

Khinh Hoan miễn cưỡng cười: "Quá qua loa rồi."

"Ừm, xác thật." Nam Ương nhìn quét một vòng, nhẫn kim cương ở đây quá đại trà, nếu thật sự muốn đưa cũng nên đưa một chiếc có kiểu dáng không thể mua ở bên ngoài.

Khinh Hoan nhìn quầy kính bên cạnh, bỗng nhiên cong eo, đều ngón tay cách mặt kính sờ sờ.

"Chị xem đôi khuyên tai này đi," Trong giọng nói Khinh Hoan mang theo chút kích động nho nhỏ, "Có phải rất đẹp không?"

Đôi khuyên tai mà cô chỉ là một đôi khuyên tai kim cương, xung quanh được chạm khắc sáu góc nhỏ tinh xảo, thoạt nhìn hệt như một bông tuyết nho nhỏ. Đôi khuyên tai sử dụng công nghệ sáu vòng và một nạm, khuyên được thiết kế đặt một viên đá chính 6 hân và sáu viên đá phụ 16 phân, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời. Bên cạnh là nhãn viết nho nhỏ ghi giá cả của nó: 4919 nhân dân tệ.

"Thích thì mua đi." Nam Ương không nhìn kỹ, trực tiếp nói ra bốn chữ.

Khinh Hoan lại nhìn thêm một lát nữa, lúc giương mắt lên lỗ tai đỏ ửng: "Em muốn mang cùng với chị. Chị mang một chiếc, em mang một chiếc."

"..... Ừm." Nam Ương ứng.

Khinh Hoan nghiêng đầu nhìn cô, lại nhíu mày: "Nhưng mà, hình như chị không xỏ lỗ tai."

Nam Ương là một người cổ đại, cô ấy có một bộ nguyên tắc cố thủ của mình, cho nên đi đến hôm nay trên người cũng không có dấu vết bị văn hóa hiện đại xâm nhiễm gì. Cô ấy không trang điểm cũng không mang trang sức, tự nhiên sẽ không xỏ lỗ tai.

"Thích thì mua đi, không sao."

Nam Ương chỉ nói vậy.

Khinh Hoan gật gật đầu, "Được, vậy mua."

Cô mang một mình cũng được, đôi khuyên tai này đẹp, ánh mắt đầu tiên thấy chúng đã thích.

Bên kia Minh Vãn Trừng cũng đã chọn được một chiếc nhẫn trông như vòng Mobius, nhưng viên kim cương nho nhỏ được nạm xung quanh, kiểu dáng vô cùng xinh đẹp. Loại nhẫn có kim cương lớn đến mức không lộ rõ này được sử dụng phổ biến hơn, dùng làm quà tặng sẽ không khiến người ta bị dọa sợ.

Thời điểm tính tiền, Nam Ương cũng rất tự nhiên đến cạnh máy pos bên kia, thanh toán hai đơn hàng của cô ấy.

Minh Vãn Trừng không khỏi cảm khái: "Có đối tượng dạo phố mua sắm nào tốt hơn chị ấy chứ? Toàn bộ hành trình không nói lời nào, không phàn nàn cũng không chỉ chỉ trỏ trỏ, chỉ lúc tính tiền là động thân mà ra. A..... Nếu không phải trong lòng đã có Kỳ lão sư, em đều muốn gả....."

Khinh Hoan từ từ nhìn cô một cái.

Minh Vãn Trừng lập tức ngậm miệng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui