Kỳ Dật đi ở phía trước, Minh Vãn Trừng đi theo phía sau cô ấy. Kỳ Dật đi vào một cửa hàng bán quần áo, Minh Vãn Trừng liền ngoan ngoãn ngồi trên sô pha trong cửa tiệm chờ cô ấy thử đồ. Kỳ Dật vào cửa hàng điện thoại, Minh Vãn Trừng liền cùng nhân viên bán hàng xem cùng với cô ấy. Kỳ Dật vào cổng vòm vàng, Minh Vãn Trừng đứng phía cuối hàng, mắt trong mong nhìn cô ấy mua hai ly coca lạnh.
Kỳ Dật bưng hai ly coca đến, đưa cho Minh vãn Trừng một ly.
"Mùa đông tôi thích uống đá, em có thể uống không?"
Minh Vãn Trừng không thể uống. Từ ba ngàn năm trước sau khi cô sử dụng cấm thuật ngũ tạng của cô đã phi thường yếu ớt, ăn Haidilao một lần có thể đau bụng nửa tuần. Bình thường nếu không phải thật sự háu ăn, cô đối với loại đồ ăn có tính kích thích này có thể tránh thì sẽ tránh.
Nhưng là thứ Kỳ Dật đưa cho, cô có thể không nhận sao?
Minh Vãn Trừng cười hì hì nhận lấy, nói: "Đương nhiên có thể, chị có thể uống thì em cũng có thể uống." Nói xong, cô liền ngậm ống hút uống một hớp lớn, cách cái nắp plastic nửa trong suốt có thể thấy đá phía trên đã giảm xuống một khoảng lớn.
Kỳ Dật thấy cô sau khi uống xong nhe răng trợn mắt, nhịn không được cười cười: "A Trừng, kỳ thật lúc bình thường em cũng rất đáng yêu. Sau này đừng xuất khẩu cuồng ngôn nữa, tiểu cô nương gia thì phải chăm chỉ học tập mới là đúng nhất."
Minh Vãn Trừng mím môi, khuôn mặt nhỏ nhăn lại nói: "Em rất là nghiêm túc, chị."
Kỳ Dật đẩy đẩy mắt kính tơ vàng trên mũi, bất đắc dĩ dùng ngữ khí như hống trẻ con nói: "A Trừng, em còn nhỏ, có biết cái gì gọi là bao dưỡng không?"
Kỳ Dật nói cô nhỏ, nhưng cô thật sự đã biết leo cột rồi: "Tuy tuổi của em còn nhỏ nhưng cái gì em cũng hiểu."
"... Tôi không có nhiều tiền để bao dưỡng minh tinh, tôi cũng không có nhân mạch trong giới, không có biện pháp mưu cầu tài nguyên gì tốt cho em, cái gì tôi cũng không thể cho em được."
Minh Vãn Trừng vội nói: "Em biết, em không cần chị tìm tài nguyên cho em. Em... Em rất dễ nuôi, chỉ cần chị cho em cơm ăn, cho em giường ngủ là được."
Kỳ Dật cảm thấy có hơi buồn cười, "Vậy đó không gọi là 'bao nuôi' nữa, đây đơn thuần là 'nuôi' mà thôi."
"Vậy chị nuôi em đi." Minh Vãn Trừng mặt dày mày dạn đáp.
Kỳ Dật khó hiểu: "Tại sao em lại cố chấp với tôi như vậy? Trước kia chúng ta chưa từng gặp nhau, Chúc Chúc nói em đã sớm cảm thấy hứng thú với tôi. Tôi và Chúc Chúc không giống nhau, tôi không phải đại minh tinh, sao em biết tôi được, còn cảm thấy hứng thú với tôi nữa?"
Minh Vãn Trừng ngẩn ra, lông mi rũ xuống, nhỏ giọng nói lắp: "Này, kỳ thật.... đã từng gặp nhau."
Trước khi cô tiến tổ xác thật đã từng gặp Kỳ Dật vài lần.
Cô tìm thấy Kỳ Dật đang dạy cao trung, trốn ở góc đường xa xa, muốn tận mắt nhìn thấy tiểu công chúa của cô. Cô ấy đã rất nhiều kiếp chưa chuyển thế thành nhân loại rồi, cô thật sự rất nhớ cô ấy.
Buổi tối Kỳ Dật phải thăm lớp tự học của học sinh, sau khi thăm xong trở về còn phải phê bài, cho nên thường sẽ tan làm rất muộn, lúc rời khỏi trường thông thường đã là 11 giờ tối. Minh Vãn Trừng trốn trong cửa hàng tiện lợi bên góc đường bên cạnh, nhìn Kỳ Dật đạp xe đạp chậm rãi chạy trên lối đi bộ. Kỳ Dật lái xe rất chậm, cô liền đi ở xa xa phía sau, dùng tốc độ đi bộ bình thường cũng có thể đuổi kịp.
Cô không muốn quấy rầy cô ấy, cô chỉ muốn nhìn cô ấy một chút mà thôi.
Hai ngày đầu không có chuyện gì xảy ra, Kỳ Dật đều thuận lợi trở về nhà, Minh Vãn Trừng cũng không có bất luận động tác gì.
Nhưng đến tối ngày thứ ba, trong lúc Kỳ Dật đang đạp xe trên đường, ở một con đường nhỏ bên cạnh đột nhiên có một người đàn ông kỳ quái lao ra. Bóng lưng lù gù, râu ria xồm xàm, hai mắt nhỏ đến đáng kinh. Ông ta gắt gao nhìn chằm chằm vào Kỳ Dật đang đạp xe, như là rốt cuộc cũng tìm được một con mồi ngon. Diện mạo Kỳ Dật tố nhã, vừa nhìn liền biết là nữ sinh ngoan ngoãn dòng dõi thư hương, loại nữ sinh thế này rất dễ dẫn tới nhiều kẻ phạm tội. Càng là nữ sinh ngoan thì càng để ý danh tiết, càng để ý danh tiết sẽ càng không muốn khiến sự tình trở nên lớn hơn, những tên nam nhân chuẩn bị làm chuyện ác đều nghĩ như vậy.
Trong lúc ông ta đang chuẩn bị kéo ghế sau xe đạp lại liền cảm thấy sau cổ trở nên căng thẳng, cả người không hiểu sao đột nhiên bay lên.
Nhìn qua chỉ thấy thiếu nữ mới hơn mười tuổi đầy mặt phẫn nỗ xách nam nhân thành niên này lên, nghiêng đầu kéo ông ta đến hẻm nhỏ âm u gần đó, ngay lúc nam nhân còn chưa kịp phản ứng lại đã bị đánh một quyền làm đầy mặt máu không.
Minh Vãn Trừng hung hăng giáo huấn tôn tử này một đốn, còn kém chút nữa là dùng chưởng pháp sương lạnh tổ truyền của Bắc Phạt, nhưng suy xét đến đây đã là xã hội pháp trị liền cố nén lại, không nháo đến mạng người nữa.
Ngày đó về sau suốt một tuần liền, mỗi đêm cô đều đúng giờ hộ Kỳ Dật tan làm, xa xa đi theo phía sau cô ấy, dùng ánh mắt đưa cô ấy về nhà. Tuy rằng trước sau đều không chủ động đến gần Kỳ Dật, nhưng có thể nhìn bóng dáng cô ấy đạp xe thôi trong lòng cô cũng cảm ấy ấm áp yên ổn. Cho đến khi một cuộc điện thoại của Nam Ương gọi cô đến tổ phim Thần Vũ, cô mới tạm dừng loại bảo hộ lén lút này.
Kỳ thật, Kỳ Dật cũng chú ý tới cô.
Liên tục vài ngày đều có người đi theo phía sau mình, sao cô ấy có thể không phát hiện được? Nhưng cô ấy chỉ vội liếc mắt nhìn một cái, không nhìn rõ mặt, chỉ mơ hồ nhìn thấy đó là thân hình của một cô gái nhỏ. Cô ấy nghĩ chắc chỉ là học sinh không nghe lời muốn gây sự, cho nên cũng không để ý nhiều.
Minh Vãn Trừng ấp úng nói "kỳ thật đã từng gặp mặt", đầu óc cô ấy vừa chuyển liền nhớ tới một thân ảnh nghi hoặc theo dõi mình trước đây không lâu, ngạc nhiên: "Không lẽ em chính là người buổi tối thời gian trước...."
Minh Vãn Trừng vội giải thích: "Kia, đó là bởi vì có người kỳ quái đi theo chị.... Em sợ chị bị...."
Kỳ Dật nhíu mày: "Có người đi theo tôi?"
"Ừm!" Minh Vãn Trừng dùng sức gật đầu, "Một nam nhân rất xấu, thoạt nhiên có ý đồ quấy rối chị."
"Vậy... Em biết hắn ta đi theo tôi, em còn muốn đi theo, em không sợ sao?" Kỳ Dật đánh giá thiếu nữ trước mắt trong đáy mắt vẫn còn vẻ trẻ con chưa tản mất.
Minh Vãn Trừng nghĩ thầm, mình có cái gì mà sợ đâu, chỉ là một đám bình thường mà thôi, cô động động ngón tay một cái là có thể một mình đấu một đám.
Nhưng nếu Kỳ Dật đã hỏi như vậy, cô đương nhiên phải nắm chắc cơ hội bán chút khổ tình: "Đương nhiên là em sợ rồi, chị ơi, nhưng mà em càng sợ chị xảy ra chuyện hơn."
Đáy mắt của Kỳ Dật có ánh sách nhấp nháy, hình như vừa rồi cô ấy đã xuất thần. Cô ấy mím môi, quay đầu đi chỗ khác, uống một ngụm coca lạnh. Qua hồi lâu mới mở miệng nhẹ giọng nói: "Lần sau nếu gặp loại chuyện này thì lập tức báo cảnh sát."
"Em biết rồi, chị." Minh Vãn Trừng thuận theo đáp.
Kỳ Dật nâng cổ tay thoáng nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, cô ấy hơi không biết nên làm cái gì bây giờ. Ánh mắt dạo quanh trung tâm thương mại một vòng, thấy một tấm poster khổng lồ treo trên tầng năm, là poster những bộ phim điện ảnh chiếu trong dịp Lễ Tết âm lịch này. Có một bộ chiến trận cổ đại tên là [ Chiến lôi ], Khinh Hoan cũng diễn vai khách mời nho nhỏ trong đó, cô ấy nhịn không được đoán: Không biết Khinh Hoan có dẫn bà chủ Nam đi xem bộ phim này không.
Nếu không thì cô ấy cũng dẫn A Trừng đến xem đi, nói không chừng trong rạp chiếu phim có thể gặp được bọn họ.
"Chúng ta đi xem phim nhé?" Kỳ Dật chủ động dò hỏi.
Minh Vãn Trừng đương nhiên đáp ứng: "Được a, chị quyết định đi."
"Ừm, tôi xem chỗ ngồi."
Kỳ Dật mở app đặt vé, chọn suất [ Chiến Lôi ] gần nhất, nửa giờ sau sẽ bắt đầu chiếu. Theo lý mà nói mùng một năm mới rạp chiếu phim hẳn là sẽ chật ních, nhưng có thể do vị trí của trung tâm thương mại này tương đối xa, cũng có thể có bộ phim tết nào hot hơn, cho nên bộ [ Chiến lôi ] này không đông đúc lắm, chỉ có vị trí chỗ ngồi trung tâm là bán hết. Kỳ Dật mua vé hàng thứ ba từ dưới lên, tuy hơi xa nhưng hiệu ứng 3D hẳn là vẫn không tồi.
Trong mắt Minh Vãn Trừng lóe lên quang mang mong đợi: "Chị, chị dẫn em đi xem phim có phải là đã đáp ứng bao dưỡng em rồi không?"
Tay đang bấm thanh toán của Kỳ Dật dừng ở không trung.
"Không xem nữa."
Dứt lời, cô ấy liền thu hồi điện thoại đi về phía thang máy.
Minh Vãn Trừng vội chạy tới, hệt như bắn pháo nói: "Em không nói nữa em không nói nữa, em không bao giờ nói nữa! Chị ơi chị đừng nóng giận mà, chúng ta đi xem phim đi, em thật sự là không nói nữa!"
Kỳ Dật thở dài, không nói một lời.
Cuối cùng hai người vẫn đến rạp chiếu phim. Các cô cũng trì hoãn ở cửa trong chốc lát, bởi vì Minh Vãn Trừng muốn ăn bắp rang, người xếp hàng lại quá nhiều, Kỳ Dật cùng cô xếp hàng hơn hai mươi phút. Mua bắp rang xong, Kỳ Dật lại mua thêm hai ly coca mới, thời điểm Minh Vãn Trừng nhận lấy, trong mắt vừa là vui sướng vừa là thống khổ.
Mùa đông còn uống coca lạnh rốt cuộc là cái cổ quái gì a?
Thời điểm các cô vào trong, bộ phim chỉ vừa mới bắt đầu chiếu phần giới thiệu nhà sản xuất. Hai người khom lưng vừa đếm vừa đi đến hàng thứ ba, Kỳ Dật đi vào trong trước, Minh Vãn Trừng đi theo phía sau cô ấy, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn một cái.
Ánh sáng từ màn chiếu dạ lên toàn bộ ghế ngồi trong khán phòng, hàng phía trước hơi sáng hơn một chút, những hàng phía sau thì tương đối tối hơn, cho nên các cặp đôi thường thích ngồi ở những vị trí này. Hôm nay rạp chiếu không đông, hàng thứ ba trừ bỏ cô và Kỳ Dật ra cũng chỉ có hai người ngồi trong góc ở hàng trên cùng bên trái.
Minh Vãn Trừng vội vàng thoáng nhìn lại, hoảng hốt thấy ánh sáng của kim loại chớp động.
Cô theo bản năng nhìn nhiều hơn, phát hiện đó là phản quang từ một đôi khuyên tai kim loại. Hẳn là vừa mới xỏ khuyên, cho dù trong hoàn cảnh hơi tối thế này cũng có thể nhìn ra vành tai kia phiếm hồng tươi đẹp. Cô nhướng mày, chuẩn bị tiếp tục đi theo Kỳ Dật tìm chỗ ngồi, ánh mắt thu hồi cho tới khi thoáng nhìn thấy chủ nhân của đôi khuyên tai ấy, sau khi thấy rõ gương mặt, cô tức thì sững sờ tại chỗ.
Lão, lão tổ.
Cô cả kinh không nhúc nhích.
Lão tổ thế mà lại xỏ lỗ tai?!
Nam Ương là một người cứng nhắc từ trong xương cốt, cứng nhắc đến mức cô ấy tự đặt ra cho chính mình không biết bao nhiêu là nguyên tắc khắc nghiệt, lúc nào cũng tự mình tuân thủ. Tuy rằng ở cổ đại cũng có nhiều nữ nhân xỏ tai, nhưng loại người tu đạo như Nam Ương trước sau đều cho rằng, tóc tai thân thể không thể dễ dàng bị phá hoại. Ở giang hồ bị người gây thương tích thuộc về dạng bất đắc dĩ, nhưng bản thân tuyệt đối không thể chủ động làm tổn thương cơ thể của mình, cho dù là xỏ một cái lỗ nhỏ. Đây là nguyên tắc mà cô ấy cố thủ nhất, giữ hơn 3000 năm trước sau không muốn phá vỡ.
Hôm nay không biết là cọng dây thần kinh nào bị chập, cô ấy cư nhiên chịu xỏ lỗ tai?
Minh Vãn Trừng đứng ở đó rất lâu, bóng nửa cái đầu in trên màn chiếu, hàng người phía trước sôi nổi truyền đến thanh âm không hữu hảo. Kỳ Dật vội lôi kéo cô về vị trí của mình, sau khi ngồi xuống, Minh Vãn Trừng còn không nhịn được quay đầu nhìn về phía sau.
Theo hình ảnh trên màn hình chớp động, hoàn cảnh xung quanh lúc sáng lúc tối phát họa hai thân ảnh thấp thấp trong một góc. Các cô đã kéo khẩu trang xuống, lộ ra hai khuôn mặt một thanh lãnh một vũ mị, mơ hồ có thể nhìn ra được môi các cô đang mấp máy, dường như đang nhỏ giọng nói gì đó.
Nam Ương bỗng nhiên nhíu mày, nâng tay lên, dường như muốn sờ vành tai trái của mình.
Khinh Hoan cuộn tờ quảng bá bộ phim thành ống nhẹ nhàng đánh một cái lên mu bàn tay Nam Ương, tựa hồ trách cứ cô ấy hai câu. Nam Ương khẽ nhún vai, hiển nhiên thở dài, môi giật giật, nói gì đó.
Khinh Hoan nghe xong, mặt từng chút đỏ lên, trầm mặc cả buổi, mới nâng mắt nhìn chung quanh. Sau khi xác nhận chung quanh xác thật không có ai ngồi, cô mới nghiêng người về phía Nam Ương, hơi hơi cúi đầu, một nụ hôn mềm nhẹ rơi xuống vành tai đỏ bưng của cô ấy.