Tiêu An Ninh nghe vậy trong lòng cả kinh, giương mắt thấy khóe môi Mục Dạ mặc dù mang theo một vệt ý cười, thế nhưng trong con mắt tuấn tú không hề có ý cười, bàn tính nhỏ như vậy quá rõ ràng, nàng ra vẻ không có nghe thấy, trái lại nhìn về phía bàn ăn, lạnh nhạt nói: "Nhị điện hạ hôm nay đùa bỡn ta, có tưởng tượng làm sao nhận lỗi? Hầu gái thưa lại ngươi có nghe được rồi không?"
Mục Dạ thấy nàng đi tới, vội đi theo, kêu: "Tiểu cô nãi nãi, ngươi đừng làm loạn, đốt Trung Cung, lại muốn đốt vương phủ nho nhỏ của ta hay sao, trong lòng có giận về đốt tẩm điện của ngươi đi, còn có tiệc tối kết thúc, nhanh cút về tẩm cung của ngươi đi, đối với ta ở đây chướng mắt, người khác đều đã cho rằng ta nhà giàu giấu người đẹp, sau này không cưới được chị dâu tốt, ngươi bồi thường ta thế nào."
"Ngươi không phải nói với Thất Tịch, sau khi cứu ta để ta lấy thân báo đáp gả cho ngươi sao? Còn có.." Mục Dạ tiến lên bụm miệng nàng lại, lúc đó không biết thân phận, ăn nói linh tinh, bị vị kia biết rồi, chân đều sẽ bị đánh gãy.
Hắn chột dạ nói: "Tam điện hạ không phải thiếu đôi giày sao, ta bồi thường cho ngươi, ta đưa đến trong cung cho ngài, xếp đầy một gian tẩm cung, ngài xem được không?"
Hai người nhốn nháo loạn tùng phèo, xem như là đem lời vừa rồi che lại, bầu không khí thoáng hòa hoãn, Mục Tương Chỉ bỗng dưng nói: "Nếu thật là tiệc nhà, tự nên đi mời Cửu Diên, nàng cũng coi như đứa trẻ mẫu thân nuôi lớn, không thể bên trọng bên khinh."
Mục Dạ thả Tiêu An Ninh ra, đem một chùm nho nhét vào trên tay của nàng, cười đùa nói: "Mẫu thân, muốn mời không?"
Tiêu An Ninh như ở trên núi cao xem đánh lộn bất đắc dĩ lắc đầu, đối với huynh tỷ này càng vòng quanh bức bách Y Thượng Vân, nàng đứng dậy đến gần Y Thượng Vân, đem nho đưa cho cô, cong môi cười nói: "Rất ngọt, ăn thì sẽ không cảm thấy cay đắng trong lòng."
Y Thượng Vân nghi ngờ nhìn nàng một cái, vẻ mặt cứng lại không có nhiều lời, lấy xuống mấy trái nho, nói: "Nếu đã là tiệc nhà, mời người ngoài làm cái gì, mở tiệc đi."
Một câu người ngoài, làm cho tất cả mọi người đều khiếp sợ, nhưng mà Tiêu An Ninh rất bình thản, làm như thật sự thích chùm nho này, trong chớp mắt ăn một nửa, mặt mày cười cong, rơi vào trong mắt mấy người khác, đúng là vẻ ngoan ngoãn.
Duy chỉ Y Thượng Vân không thích, đến gần đem nho trong tay cướp đi, trách mắng: "Ăn vậy nhiều như vậy làm cái gì, trước bữa cơm lại thích ăn đồ ăn lung tung."
Tiêu An Ninh phiền muộn, nói: "Không phải mấy trái nho.."
Mục Tương Chỉ nhìn chăm chú nàng rất lâu, trong bữa tiệc cũng là như vậy, tinh tế đánh giá muội muội nhiều năm không về này, thái độ nàng đối với mẫu thân như gần như xa, không thể nói là mới lạ, cũng không thể nói là quá thân, thực dự khiến người ta nhìn không rõ.
Mục Dạ luôn luôn nói nhiều, trong bữa tiệc rõ ràng không đề cập tới chính sự.
Ngược lại cũng không người dám đề cập, bỗng dưng đề cập việc kết hôn của Mục Tương Chỉ, Tiêu An Ninh khởi đầu mặt không hề cảm xúc, nghe đến chuyện này, bỗng nhiên nói: "Đại công chúa có người thích rồi?"
Lời này vừa nói ra, hơn nửa là hiếu kỳ, Mục Tương Chỉ không có lý trách móc nàng nặng nề, trừng nàng một chút "Không có, bận tâm hôn sự của bản thân ngươi đi."
Tiêu An Ninh thấy nàng sắc mặt đỏ giây lát, chợt cảm thấy thú vị, mỹ nhân lạnh băng băng này cưới về chỉ có thể coi là Bồ Tát mà cung phụng, ai dám khinh nhờn, nàng lại nói: "Ta gấp cái gì, 《 Lễ kí 》: 15 tuổi cử hành lễ cài kê, bắt đầu có thể đính hôn, 20 tuổi xuất giá, đại công chúa sớm qua 20 rồi, có thể gả rồi."
Truyện được đăng tại dembuon.vn
Mục Dạ ngồi ở bên cạnh nàng, thấy nàng mở to hai mắt lý luận cùng trưởng tỷ, phồng quai hàm thật là đáng yêu, hắn không khỏi đem một ly rượu trắng lặng lẽ đẩy đến trước bàn nàng, cười nói: "Xem ra A Lạc những năm này không có quên học tập a, cũng không uổng mẫu thân năm đó cầm cây thước ép ngươi đọc chữ."
Nghe vậy, Tiêu An Ninh lại là mặt không thay đổi lườm hắn một cái, bưng lên chén trà trước mặt uống, sau khi uống mới biết không đúng, nơi cổ họng nóng hừng hực, thực sự khó chịu, nàng muốn dặn dò hạ nhân tìm trà đến giải rượu.
Tửu lượng một ly thì say, ước chừng chống đỡ không tới tản tiệc rồi.
Động tĩnh của phòng này không thể không để Y Thượng Vân nghiêng mắt, thấy sắc mặt tái nhợt Tiêu An Ninh nhiễm một chút đỏ ửng, liền muốn tản tiệc, trong ánh mắt nhìn về phía Mục Dạ mang theo một chút trách cứ, ý là không nên đùa nàng.
Mục Dạ vội vàng khoát tay nói: "Đất Nam Việt, văn nhân mặc khách đều thích uống rượu, nàng lại từng cất rượu tặng cho ngài, ta nào biết nàng không biết uống rượu."
Y Thượng Vân đi tới, thấy nàng vẻ mặt vẫn ổn, lại nhớ tới vẻ lần trước nàng say rượu, trong mắt có thêm tia thân thiết, ôn thanh nói: "Ta đưa ngươi trở về?"
Nàng rất ít dùng ngôn ngữ dịu dàng như vậy, động tác uống rượu của Mục Tương Chỉ hơi ngưng lại, đồng thời nhìn về phía người xoa đầu chóng mặt, nói: "Mẫu thân, thời khắc không còn sớm, nhi về trước."
"Ừm, Dạ nhi ngươi tiễn A Chỉ một chút." Y Thượng Vân nhẹ giọng trả lời một câu, con ngươi mang theo sắc ôn hòa.
Mục Dạ vội đi tiễn khách, xoay người lại liếc mắt nhìn Tiêu An Ninh, mới rời khỏi.
Ở thời điểm bước xuống bậc thang, Mục Tương Chỉ mở miệng nói: "Các ngươi xác nhận thân phận của nàng rồi sao, ta cảm thấy mẫu thân hình như tin tưởng không nghi ngờ."
Ánh trăng sáng trong, gió đêm khuya càng lạnh rồi, Mục Dạ nắm thật chặt y phục trên người, nói: "Ta đã xác nhận, nhưng mà thân thể của nàng không tốt lắm, a tỷ hình như không thích nàng?"
Vẻ mặt của Mục Tương Chỉ vẫn rất nhạt, khiến người ta không nhìn ra trong lòng nàng suy nghĩ, "Thế nào, ta chỉ là sợ các ngươi nhận lầm người, mẫu thân nhớ nàng hơn mười năm, trong lòng cũng không tồn tại ngươi và ta, vội vả để tâm, ta sợ nàng bị người có ý đồ riêng tính toán."
Mục Dạ Nở nụ cười, nói: "Sẽ không, trong lòng mẫu thân vẫn có ngươi, huống chi ý chỉ lập ngươi làm thái nữ sắp hạ rồi, a tỷ chớ lo lắng."
"A Dạ, ngươi nghĩ nhiều rồi, dừng lại đi, ta trở về." Mục Tương Chỉ nhanh chóng xuống bậc thang, không thể chờ đợi được nữa chui vào xe ngựa.
Tiêu An Ninh trong phòng khởi đầu cảm thấy còn ổn, một chén trà qua đi liền cảm thấy men say dâng lên đầu óc, đầu hỗn loạn, rượu nóng trong bụng người dần dần lan tràn quanh thân, nàng sâu sắc thở ra một hơi, chống lên bàn, muốn đi về trước.
Buổi chiều nhìn vật không bằng ban ngày, thêm nữa đầu choáng mắt hoa, không nhận rõ con đường dưới chân, nhưng mà bước chân của nàng đi rất ổn, hai ba bước liền đi tới cửa, con mắt nhìn chằm chằm phía trước, cũng không nói lời nào.
Y Thượng Vân một bên phát giác ra cảm giác say quấy phá rồi, liền đưa tay đỡ nàng đi tới hậu viện, bản thân Tiêu An Ninh kích lên tinh thần, nỗ lực đi về phía trước.
Người hầu nhấc theo đèn lồng đi ở phía trước, ánh mắt Tiêu An Ninh liền đang chuyển động theo đèn lồng lay động kia, sau khi qua đường mòn, cây bên nổi lên trận gió, thổi tắt đèn lồng, nàng đột nhiên ngừng lại bước chân, nháy mắt mấy cái, trước mắt một vùng tăm tối, nàng mờ mịt nắm lấy cổ tay của Y Thượng Vân, thầm nói: "Trời tối rồi..
nhìn không rõ."
Còn nói lời ngốc, trời tối rồi đương nhiên nhìn không rõ.
"Y Thượng Vân nhẹ giọng đáp nàng một câu, hai người trong lúc nói chuyện, người hầu đã xem đèn lồng đốt lên một lần nữa.
Trở về trong phòng, Tiêu An Ninh nỗ lực khắc chế chính mình, không bị men say nhấn chìm, ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, nhìn Y Thượng Vân, nghiêm túc nói:" Bệ hạ nên hồi cung rồi.
"
Y Thượng Vân đem trà đưa cho nàng, nàng cũng không nhận, vẫn kiên trì nói:" Bệ hạ nên hồi cung rồi.
"
Nàng huyên náo bất đắc dĩ, Y Thượng Vân đem trà đưa đến lòng bàn tay của nàng, thấp giọng nói:" Ngươi ngoan ngoãn uống cái này, ta thì hồi cung.
"
Tửu lượng của nàng rất cạn rất cạn, chống đỡ đến bây giờ hơi mệt chút, trên tay bưng không nổi chén trà nhỏ kia, khi muốn ném đi, ngửi được một luồng mùi thơm quen thuộc, nàng động động mũi, ngửa đầu nhích qua, cười nói:" Thơm quá.
"
Truyện được đăng tại dembuon.vn
Ước chừng là thật say rồi, Y Thượng Vân thấy nàng khuôn mặt vẫn cứ đỏ lên, đưa tay thăm dò trán của nàng, đứa trẻ đang cảm thấy nóng, đột nhiên gặp phải tay hơi lạnh, rất thoải mái, tự mình lắc đầu cọ cọ, lại cảm giác không đủ, liền đưa tay kéo lại cái tay kia, tự mình lầm bầm:" Rất nóng rất nóng..
"
Trước mắt say đến hồ đồ, hành vi có chút làm càn, dựa theo mấy lần này ở chung, nàng vẫn duy trì một khoảng cách, nếu như tỉnh táo, cũng không dám làm bừa như thế.
Cô sờ sờ gò má tỏa nhiệt của đứa trẻ, trẻ nhỏ của năm đó đã lớn rồi, học được chỉ có xa cách cùng cô, cô thở dài, thấp giọng nói:" Những năm này ngươi ở nơi nào sinh tồn, ta hỏi ngươi cũng không nói.
"
Tay của An Ninh vẫn lôi cổ tay cô, nghe tiếng hãy còn lắc đầu," Không thể nói.
"
Y Thượng Vân thấy nàng cứ có thể đáp lời, liền ngồi ở một bên, nghe nàng lời say cũng có chút bất ngờ, vuốt nơi da thịt sau gáy nàng, trong lòng dâng lên chua xót, mặt mày mang theo chút nhu hòa, lời nói ra khỏi miệng ôn nhu hiếm thấy, nhẹ giọng nói:" Vì sao không thể nói, trước đây ngươi nói cả đời quấn quít lấy ta, hiện tại cả lời nói thật cũng không muốn nói cho mẫu thân biết sao? "
Tiêu An Ninh nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô, con mắt rất thẳng, vẫn chưa phân tâm, nghe được hai chữ mẫu thân, nhất thời thư giãn, không tên có chút oan ức, con mắt bịt kín một tầng sương mù, trừng mắt nhìn, vẫn là không nói chuyện.
Địa phương mềm mại nhất trong lòng Y Thượng Vân bị nàng xúc động, mềm đến như mây mù, dụ dỗ nói:" Vì sao không thể nói chứ, mẫu thân chờ ngươi lâu như vậy, sau khi trở lại chuyện của ngươi đều không nói, ta làm sao biết ngươi là có oan ức hay không.
"
Nghe thanh âm quen thuộc ôn nhu như vậy, trong lòng Tiêu An Ninh sinh lên ngóng trông, trong mắt ẩm ướt tăng nhiều, bên trong giọt nước nhẹ nhàng tựa như chỉ có một người trước mắt, khóe môi nàng động động," Nói rồi mẫu thân thì không cần ta, ghét bỏ ta.
"
Nói xong, thì cúi đầu như khi còn bé không nói, làm như biết được chính mình gây lỗi lầm, cúi đầu ăn năn, nàng đem đầu tựa ở trên bả vai của người trước mắt," Không thể nói.
"
Trong lòng Y Thượng Vân lóe qua một mảnh hoang mang, vẫn chưa đem cái này coi là lời say rượu, vẫn cứ nghẹ giọng hỏi:" Sẽ không, nàng sẽ không ghét bỏ ngươi, là ngươi ghét bỏ nàng.
"
" Mới không có..
"Tiêu An Ninh chống dậy, trừng cô một chút, hừ một tiếng, bất mãn nói:" Nàng thì biết hiểu Mạc Cửu Diên, Mạc Cửu Diên phái người giết nàng, là ta để A Tịnh đi ngăn cản.
"
Thì ra còn có nhiều chuyện cô không biết như vậy, phía sau truyền đến tiếng bước chân, cô vẫn không nghe thấy, ôn nhu nói:" A Tịnh rất tốt, ngươi cũng rất tốt, đêm đó ngươi có phải cũng ở hành cung không? "
Tiêu An Ninh cảm thấy đau đầu, nhìn cô một cái, cắn môi dưới, ủy khuất nói:" Không thể nói, nàng sẽ tức giận.
"
Mục Dạ ở phía sau nghe đến hoảng sợ, mẫu thân vậy mà dụ dỗ người say rượu không hề phòng bị.
Lại là không thể nói, Y Thượng Vân lại hỏi:" Ngươi tin ta, mẫu thân liền sẽ không ghét bỏ ngươi.
"
Hai chữ mẫu thân làm như vui mừng lớn nhất trong lòng nàng, nàng nheo lại con mắt trong suốt, hỏi:" Thật sự? "
Trong mắt Y Thượng Vân tràn lan làn sóng dịu dàng, nhẹ nhàng chỉ chỉ chóp mũi của nàng," Ngươi nói ta mới sẽ giúp ngươi.
"
Tiêu An Ninh làm như không tin, nhìn tay cô lay động ở chóp mũi chính mình, men say càng lợi hại, trong đầu có chút không rõ ràng, nhưng mà mẫu thân ở trước mắt là thật, sẽ không lừa nàng, nàng cười nói:" Ta cũng đi Vong Xuyên..
"
Mục Dạ cả kinh đứng không vững chân, liên tiếp lui về phía sau, con mắt không tự chủ được dính vào trên người A Lạc, tim đập lỡ một nhịp, kì lạ nói:" Nàng cũng đi Vong Xuyên, chẳng trách linh lực trong cơ thể nàng phân tán đến lợi hại, ta từng nghe nói chưa vào Thái Nhất đi Vong Xuyên sẽ gặp cắn lại."
Nghe được thanh âm kỳ quái, Tiêu An Ninh nghiêng đầu muốn đi liếc mắt nhìn, mới vừa động đầu đã bị người đè xuống, chỉ nhìn thấy da thịt trắng nõn và hoa văn màu trắng, nàng cảm thấy mùi thơm ngát làm cho nàng rất thoải mái, thì si ngốc cười nhỏ hai tiếng, tìm cái tư thế thoải mái, yên tâm thoải mái nhắm mắt lại.
Hết chương 25.