Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch: Tiểu Băng

Ánh nắng chiều chiếu vào nước, mặt nước lấp lánh ánh vàng đỏ, cả dòng sông tựa như ảo mộng.

Mạnh Kỳ tâm tình thả lỏng, không nhắc tới Bá Vương nữa: “Chuyện Thái Thượng Thiên Ma, có chỗ nào cần ta hỗ trợ gì không?”

“Tâm Thánh, Nhân Thánh đều đang ở gần đây, Pháp Thân tụ tập, ngươi mới đến, lạ nước lạ cái, chỉ sợ là không thể giúp được cái gì.” Nhậm Thu Thủy uyển chuyển từ chối. Người này lai lịch không rõ, ai biết có nên tin tưởng hay không, hơn nữa cảnh giới của hắn còn chưa qua được mình, cũng chẳng phát huy được tác dụng gì lớn.

Mạnh Kỳ cũng chỉ muốn đứng ngoài quan sát lịch sử mà thôi, không định cố gắng cưỡng cầu, lại cười: “Nhậm tiên tử, nếu ta có vị hảo hữu cũng là mới tới La thành, lại tạm thời không có cách nào liên lạc hay thôi diễn được, thì phải tìm hắn như thế nào?”

Nhậm Thu Thủy trầm ngâm một lúc: “Ngày mai đi nghe Tâm Thánh dạy học là được, nếu hắn đến La thành, làm sao lại không biết chuyện Tâm Thánh, làm sao bỏ qua cơ hội nghe giảng!”

“Ừ, cách hay.” Mạnh Kỳ gật gù. Đúng thế, nếu Hà Thất tiền bối nhận ra mình trở về thời trung cổ, biết được gần đây có Tâm Thánh dạy học, vậy ông nhất định sẽ tới để nghe, sẵn tiện sẽ hỏi về kiếm pháp, tới lúc đó, mình chỉ cần đứng dậy thỉnh giáo Tâm Thánh vài câu, hẳn là ông sẽ nhìn thấy, chủ động tới tìm hắn.

Mạnh Kỳ đứng dậy, định tới chỗ Tâm Thánh dạy học, thì nhìn thấy Nhậm Thu Thủy lôi ra một con rối màu nâu, to cỡ bàn tay, khắc hình Nhậm Thu Thủy, trông rất sống động, trên thân có vài phần huyền diệu lưu chuyển, khiến Mạnh Kỳ cảm thấy quen thuộc, có cái gì đó tương tự với thiết bị liên lạc của hắn.

“Xin hỏi đạo hữu xưng hô như thế nào?” Nhậm Thu Thủy hỏi.

Cô nương, ngươi không biết hỏi tên người ta là một chuyện rất phạm húy hả? Ta gọi ngươi một tiếng, ngươi dám trả lời không? Mạnh Kỳ cười tủm tỉm: “Tô Mạnh. Tô Mạnh tô, Tô Mạnh mạnh.”

Nhậm Thu Thủy chưa gặp kiểu trả lời như này bao giờ, không nhịn được phì cười: “Tô đạo hữu, ngươi có muốn trở thành người trong chính đạo không?”

“Lời ấy ý gì?” Mạnh Kỳ khó hiểu.


Chẳng lẽ muốn trở thành chính đạo còn cần phải chứng thực?

Nhậm Thu Thủy nghiêm mặt: “Nhân Thánh đưa ra nhân nghĩa chi đạo. Bi thiên mẫn nhân, đưa ra quan điểm ‘Thực lực càng mạnh, gánh vác càng nặng, cần tự hạn chế càng nhiều’.”

Nghe quen quá ta...... Mạnh Kỳ nhíu mày.

Nhậm Thu Thủy thấy thế, giải thích thêm: “Đến Ngoại Cảnh. Nội thiên địa hiển hiện ra ngoài, câu động sức mạnh tự nhiên, giơ tay nhấc chân đều mang tới uy lực lớn lao, nếu đánh nhau mà không có hạn chế, sẽ hủy thành đoạn sông, thay đổi thiên tượng, xác chết trăm dặm, sau này nếu chứng được Pháp Thân, sức phá hoại cũng sẽ càng thêm mạnh mẽ, di sơn đảo hải, một người diệt quốc, Thiên tiên còn kinh hơn nữa.”

“Cho dù trong lòng không có ác ý, chỉ là vô tình, nhưng nếu không cẩn thận, dư bao chiến đấu a cũng sẽ khiến cho bao người chết oan. Cho nên, Nhân Thánh cho rằng Pháp Thân đều phải ‘Thực lực càng mạnh, gánh vác càng nặng, tự hạn chế càng nhiều’ để khỏi phá hủy môi trường sống.”

“Nhân Thánh và Số Thánh đề nghị rằng những Pháp Thân chính đạo tới Quảng Lăng, đều sẽ ký kết [Giang Đông minh ước], tự nguyện giảm bớt ra tay, nếu ngộ địch, đầu tiên phải sử dụng những pháp bảo như Lưỡng Giới Phân Cách phù, Càn Khôn Địa Lý đồ hoặc thần thông tương ứng, cách li chiến trường với Chân Thật giới, để giảm tối đa ảnh hưởng của chiến đấu.”

“Nếu tình huống khẩn cấp, không kịp phân cách hai giới thì sao?”

“Vậy thì phải dựa vào bản thân.” Nhậm Thu Thủy trầm giọng.

Nhân Thánh có thể tự hi sinh bản thân, nhưng ông không có khả năng ép buộc những Pháp Thân khác vì phàm nhân mà hi sinh bản thân, trừ phi ông ta có khả năng áp chế các Pháp Thân, nếu không tuyệt không có khả năng bắt được họ phải ký kết [Giang Đông minh ước].

“Nhưng việc này chỉ áp dụng cho chính đạo, tà ma tả đạo ngược lại sẽ lợi dụng điều này để gây nên áp chế, ví dụ như đe dọa cùng chết để uy hiếp.” Mạnh Kỳ suy tư.

Nhậm Thu Thủy gật đầu: “Đúng vậy, nhưng trong tình huống bình thường cũng sẽ hạn chế được cái thói coi thường mạng sống người khác của tà ma tả đạo. Đương nhiên, còn tùy tình huống cụ thể. Cơ bản là, nếu để bọn tà ma đó thoát ra, sự phá hoại sẽ còn lớn hơn nữa.”


“Minh ước hay đấy, Nhân Thánh không thẹn với chữ ‘Nhân’.” Mạnh Kỳ khen.

Đương nhiên, đây là đạo của Nhân Thánh, nên ông ta mới kiên trì như vậy. “Thánh Nhân cửu kiếm” dựa vào bản thân để biến hóa, ngay cả cấp độ Pháp Thân cũng không chạm đến, nó giản ở tinh diệu, trưởng ở đại đạo.

Khen xong, Mạnh Kỳ mỉm cười hỏi: “Bá Vương không kí [Giang Đông minh ước] đúng không?”

“Không.” Nhậm Thu Thủy cười khổ.

Bá Vương há lại là loại người chịu nghe người ta khống chế?

Nhậm Thu Thủy trịnh trọng hỏi: “Nhân Thánh ở ngay gần đây, Tô đạo hữu có đồng ý kí [Giang Đông minh ước] hay không?”

“Được.” Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, gật đầu.

Nhậm Thu Thủy thở phào, năm ngón tay múa may, tạo một ấn phù đặc biết, đánh xuống con rối.

Ánh sáng bảy màu đang lưu chuyển trên con rối dừng lại ở màu trắng, nó há miệng, một giọng nói già nua cương trực vang ra, mang đầy hạo nhiên chi khí: “Nhậm tiên tử đã gặp Thái Thượng Thiên Ma?”

Mạnh Kỳ nhếch mép, đây là ‘điện thoại’ của thời trung cổ?

Dùng cơ quan thuật và pháp bảo luyện chế ra “Điện thoại”?


Đây chẳng phải giống thứ mình muốn sao? Xem ra phải tìm cách trao đổi mới được!

“Chưa gặp.” Nhậm Thu Thủy nói thẳng, “Vãn bối gặp được một Pháp Thân mới, hắn muốn tới bái phỏng Nhân Thánh ngài, ký kết [Giang Đông minh ước].”

“Người mới tới lại có tâm thiện này, lão phu vô cùng hoan hỉ, Nhậm tiên tử dẫn hắn lại đây đi.” Giọng nói của Nhân Thánh chỉ vọng trong phạm vi một trượng, không lan rộng ảnh hưởng ra ngoài.

“Được.” Ánh sáng trắng trên rối gỗ tiêu tán.

Mạnh Kỳ hỏi ngay: “Đây là?”

“‘Đồng Tâm ngẫu’, Khí Thánh và Số Thánh liên thủ chế tác ra, chỉ cần bố trí chút đặc thù của mình vào, là có thể trao đổi từ cách xa ngàn dặm, rất là thuận tiện.” Nhậm Thu Thủy thoáng tự hào.

Khí Thánh và Số Thánh? Vương gia giấu giếm rất nhiều thứ tốt nha...... Mạnh Kỳ thầm nghĩ.

Nhậm Thu Thủy cất Đồng Tâm ngẫu, dẫn Mạnh Kỳ ra La thành, đi tới một thư viện trong ngọn núi gần đó. Nhân Thánh đang ẩn ở nơi này, chủ trì tìm kiếm “Thái Thượng Thiên Ma” Ngô Đạo Minh.

Hai người hạ xuống trước một gian nhà tranh, Mạnh Kỳ cau mày, Nhậm Thu Thủy thì di một tiếng, bởi vì Nhân Thánh không có ở bên trong!

Vừa mới xác nhận với nhau, sao bây giờ lại không có Nhân Thánh?

Nhân Thánh luôn là người một lời nói đáng giá ngàn vàng, sao làm chuyện hứa lèo như này được! Hay đã có chuyện gì xảy ra? Nhậm Thu Thủy nghiêm mặt, kiếm trong tay hóa quang chém ra.

Cửa gỗ trở nên hư ảo, cảnh tượng bên trong hiện ra rõ mồn một, bàn, sách, lư hương vẫn nằm ngay ngắn, chỉ là không thấy Nhân Thánh.

Nhậm Thu Thủy bước tới, tản thần thức ra tìm tòi.


“Không có dấu vết giao thủ.” Mạnh Kỳ hiện ra bên cạnh cô.

Nhậm Thu Thủy gật đầu: “Nhân Thánh là hàng đầu trong chư thánh, thuộc hàng Pháp Thân mạnh nhất, còn thiếu tí nữa là đột phá hạn chế trời đất, tự chứng Truyền Thuyết, không ai có thể khiến ông ấy mất tích, trừ phi......”

Mắt cô lóe sáng: “Trừ phi chiến trường giao thủ cách li với Chân Thật giới!”

“Nhân Thánh không để lại lời nhắn nào, xem ra là bị cưỡng chế kéo vào. Nhưng thứ có thể làm được chuyện ấy, trên đời này có cái nào không?” Mạnh Kỳ cầm Ly Tiên kiếm, không có nửa điểm lơi lỏng.

Nhậm Thu Thủy lắc đầu, trịnh trọng nói: “Có, ‘Cửu U Kham Dư đồ’ của Ma môn! Nếu có hai đại Thiên Vương liên thủ, hẳn là có thể kéo Nhân Thánh vào. Hơn nữa chính bản thân Nhân Thánh cũng không muốn để lan ra ngoài ngoại giới.”

Qua mấy vạn năm, rất nhiều thánh nhân đã tọa hóa, chín người còn lại đều có thể nói là tuyệt đỉnh, có hi vọng Truyền Thuyết, khiến thời đại này được gọi là “Thời đại chư thánh”, nhưng ngoài cửu thánh còn có những cao nhân Thiên tiên khác, ví dụ như tứ đại Thánh Tăng, Càn Khôn nhị kiếm, Nhật Nguyệt song bích, Ma môn lục đại thiên vương và Bá Vương vô đối.

Lục đại thiên vương của Ma môn đều có cảnh giới cao hơn Thái Thượng Thiên Ma, nhưng Thái Thượng Thiên Ma nhờ có Ma Hoàng trảo, nên y vẫn thống lĩnh ma môn. Địa vị của bốn người khá là độc lập, tuy bất mãn Ngô Đạo Minh, nhưng muốn hưng thịnh Ma môn, nên lựa chọn thần phục, tứ đại Thiên Ma dưới trướng Ngô Đạo Minh có hai người là Thiên Vương ngày xưa, hôm nay đã vẫn lạc một người.

Cho nên, trong Ma môn đã đi đến một nhất trí, rằng phải dốc toàn bộ lực lượng, đi cứu viện Thái Thượng Thiên Ma? Mạnh Kỳ bỗng nghe phịch một tiếng, cửa gỗ bị gió thổi bay, bão tuyết tràn vào nhà tranh, khiến nơi này tự thành một giới, ngăn cách với bên ngoài.

Trong tiếng gió ù ù, một bóng người xông vào, mặc bào đen, làn da trắng như tuyết, tay cầm một thanh kiếm đen uốn lượn như rắn, nhìn Mạnh Kỳ và Nhậm Thu Thủy, hắc một tiếng:

“Chỉ là hai tiểu bối?”

“Cũng tốt, coi như tế kiếm!”

Nhậm Thu Thủy ngưng trọng, truyền âm Mạnh Kỳ:

“Ma môn Ma Kiếm Thiên Vương!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận