Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch giả: Tiểu Băng

“Ngọc Hoàng sơn?” Mạnh Kỳ nhíu mày.

Số Thánh cười ha hả: “Thiên cơ của ngươi hỗn độn, lão phu không nhìn thấu, nhưng nó chỉ giới hạn trên chính bản thân ngươi thôi, lão phu tính ra được chuyện ở Ngọc Hoàng sơn có chút dính dáng tới ngươi.”

Không hổ là tổ tông của Vương đại thần côn...... Mạnh Kỳ thầm cảm khái, chỉ là Vương đại thần côn thích giả thần giả quỷ, nói không nói hết, điểm đến thì ngừng, xây dựng hình tượng thần bí cao thâm, còn Số Thánh thì cứ thản nhiên nói thẳng, không chút quanh co giấu diếm.

Cũng phải, lời gia huấn của Vương gia “Quẻ không tính tẫn, sự không làm tuyệt, lời không nói hết” chính là Số Thánh sau khi chịu thiệt mới để lại.

“Ngọc Hoàng sơn sẽ có chuyện à?” Mạnh Kỳ hỏi.

Số Thánh cười không đáp, xoay người bước vào truyền tống trận, Mạnh Kỳ trầm ngâm, bước đi theo, cùng tới Ngọc Hoàng sơn.

Ánh sáng rực lên, thời không biến đổi, tri giác u mê.

............

Ngọc Hoàng sơn nguy nga cao ngất, mọc đầy các loại hoa sen kì lạ, chúng không sợ hàn, không sợ hơi nóng, không sợ độ cao, cũng không sợ gió, bốn mùa đều có loại nở hoa, dẫn tới rất nhiều người leo núi ngắm hoa.

Mạnh Kỳ và Số Thánh ngồi ở cái đình giữa núi, nhìn xuống cốc sâu mây mù lượn lờ, như hai du khách nghỉ chân bình thường.

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Mạnh Kỳ không nhịn được mở miệng hỏi.


Số Thánh sờ sờ tóc, cười tủm tỉm nói: “Lão phu cũng không rõ lắm, chỉ tính ra được Ngọc Hoàng sơn có biến, cứ ở đây kiên nhẫn đợi là được.”

“Vãn bối còn tưởng Số Thánh ngài đã tính ra được rõ hết, thôi diễn ra hết các tình huống rồi chứ.” Mạnh Kỳ cố ý ra vẻ không tin.

Số Thánh hắc một tiếng: “Chuyện quá khứ, nếu không bị đại năng che lấp, lão phu chắc chắn tính ra được tám chín phần. Nhưng tương lai thì có quá nhiều khả năng, dù có là Bỉ Ngạn cũng không dám nói mình biết hết, lão phu chỉ có thể tính ra một phần khả năng có liên quan tới mấu chốt mà thôi, sau đó dùng nó dẫn đường, tính ra khả năng phát triển của câu chuyện, kết quả ra được sau đó, đương nhiên, bình thường người gặp gỡ ít, biến số cũng ít, khả năng tương lai chỉ có mấy loại như vậy, lão phu đương nhiên là nhìn ra được, thế nên người ta nhìn vào mới cho là lão phu tính được thiên cơ, một lời thành sấm, gọi lão phu là Thánh.”

“Không ngờ Số Thánh ngài lại nói thẳng việc này cho vãn bối.” Đã quen với Vương đại thần côn diễn xuất, Mạnh Kỳ có phần không theo kịp phong cách của Số Thánh.

Số Thánh nói: “Lão phu vừa thấy thằng nhóc ngươi là liền cảm thấy có duyên, hình như có rất nhiều quan hệ với Vương thị nhà ta, nhìn thấy ngươi như nhìn thấy đệ tử Vương gia vậy, hắc hắc, loại chuyện này chỉ do minh minh cảm giác. Hỗn Độn mơ hồ, nhưng lão phu tu luyện [Toán kinh] mà, có cảm giác là luôn đúng.”

Cái này mà cũng cảm giác được? Mạnh Kỳ coi như đã có hiểu biết mới về Lạc Thư và [Toán kinh]. Hắn mỉm cười đáp lại: “Có lẽ tương lai vãn bối thật sự có nhiều quan hệ với Vương gia.”

Tương lai này không phải tương lai kia.

Nói tới đây, bởi vì Số Thánh bày ra thần kỳ, Mạnh Kỳ liền hứng trí hỏi: “Số Thánh, nếu vãn bối không che lấp bản thân, để cho người nhìn thấy chân tướng, ngài có thể nhìn xuyên qua thiên cơ hỗn độn, tính ra được chút gì hay không?”

Số Thánh mắt sáng lên, lập tức trả lời: “Lão phu thử xem.”

Ông rất là nóng lòng muốn thử. Cứ như chuyện thiên cơ hỗn độn luôn là nỗi canh cánh trong lòng, ông thực muốn chứng minh bản thân, như một thằng bé con háo thắng.

Khóe miệng Mạnh Kỳ giật giật. Quả người có người càng già thì tính tình càng như con nít.

Hắn xòe bàn tay trái, chìa ra cho Số Thánh, trong mắt Số Thánh hiện lên Lạc Thư, đốm sáng đen trắng xen lẫn, sâu trong con ngươi như những con đom đóm lửa.

Số Thánh nhìn mấy hơi, chậm rãi mở miệng: “Mệnh tiếp hai thế.”

Chuẩn, thật chuẩn! Vốn chỉ định thử, Mạnh Kỳ bắt đầu trở nên chuyên chú.

Số Thánh hơi cau mày: “Chân Linh là hai thế, Pháp Thân cũng là hai thế, nếu chúng nó đều là hai thế, vậy thì chỉ có thể tính làm một thế thôi, chẳng lẽ trên đường có cái gì biến hóa, trước đoạt xá, sau trở về?”

Ông không đưa ra kết luận, mà tiếp tục tính toán. Quả thực là so với Ngọc Hư thần toán hời hợt của mình, Số Thánh mạnh hơn nhiều, chuyên nghiệp không chuyên đúng là khác biệt. Bản lĩnh của Số Thánh mạnh không thua gì nhục thân của mình!

Số Thánh tính tính, bỗng nhiên thở dài, hiền hoà nhìn Mạnh Kỳ: “Đường tình nhiều trắc trở.”

Mạnh Kỳ giật mình, chỉ biết cười trầm mặc.

Số Thánh tiếp tục nói: “Trước thì bị từ chối, sau thì bạn lữ mất mạng, chú định một đời độc thân.”

Tính rất chuẩn xác...... Mạnh Kỳ cười tự giễu.


“Nhưng trong quá trình ‘Chết không chết, sống không sống’, còn có một đường sinh cơ.” Số Thánh khẽ cười.

Mạnh Kỳ chấn động, bật thốt: “Một đường sinh cơ? Một đường sinh cơ gì?”

Là một đường sinh cơ cho Tiểu Tang sống lại?

“Không phải là một đời độc thân, mà có một đường sinh cơ.” Số Thánh vẫn cười.

“Sinh cơ ở đâu?” Mạnh Kỳ hỏi ngay.

Số Thánh đỏ mặt xấu hổ: “Quá mức hỗn độn, chưa tính ra được, chỉ nhìn thấy một dấu hiệu mà thôi.”

“Dấu hiệu thế nào?”

Số Thánh trịnh trọng nói: “Sao rơi như mưa.”

Sao rơi như mưa...... Mạnh Kỳ nghiền ngẫm bốn chữ này, trong đầu lóe lên ý tưởng.

Số Thánh tiếp tục suy tính, khẽ ‘ý’ một tiếng: “Mệnh đồ cực thuận, lại tiềm tàng tai ương ngập đầu, dần dần diễn biến, nhưng sau đó hoàn toàn đứt ngang, sự đứt ngang này, khiến không nhìn thấy được những dấu vết kiếp trước của ngươi.”

Ông ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Mạnh Kỳ: “Ngươi không có quá khứ!”

“Phải.” Mạnh Kỳ thản nhiên trả lời.

“Người không có quá khứ, lão phu cũng đã từng gặp qua, xem ra ngươi là hồn tân sinh.” Số Thánh gật đầu, rồi nhíu mày, “Kiếp sau của ngươi cũng không có. Dù tương lai có bao nhiêu khả năng huy hoàng, chỉ cần đời này kết thúc, mọi thứ cũng tan thành mây khói, bởi vì ngươi không có kiếp sau, không có đường lui!”

“Vãn bối biết chuyện ấy.” Mạnh Kỳ bình thản nói.


Số Thánh kinh ngạc nhìn hắn, lắc đầu, cố kềm chế sự khó hiểu: “Vậy thì tính tương lai của đời này đi.”

Đốm sáng trắng đen Lạc Thư trong mắt ông vận chuyển càng nhanh, hơn nửa ngày mới nói: “Khả năng tương lai mạnh nhất của ngươi lão phu không nhìn ra được, chỉ mơ hồ nắm được một chút xíu trong đó, mà trong một chút xíu đó, đa phần đều cho thấy ngươi có liên quan tới bố cục do đại năng bố trí, bị chết vào tay đại năng hoặc cường giả bị đại năng sai khiến.”

“Còn có một phần nữa là ‘may áo cưới cho người’, ngươi làm mà người khác hưởng, giúp cho người khác trọn vẹn.”

Mạnh Kỳ gật đầu, quả thế, tương lai vô cùng hung hiểm.

Số Thánh tiếp tục tính một chút, lại ‘ý’ lên: “Còn có mấy loại tương lai nữa cũng tương tự, chúng đều có chung một kết quả, chính là ngươi trở thành......”

Nói tới đây, ông ngừng lại, mũ cao trên đầu run nhè nhẹ, tóc bạc không gió tự bay, như tính ra được một kết quả gì ghê gớm lắm, sau đó, ông mới gằn ra được mấy chữ:

“Trở thành......”

“Trở thành Nguyên Thủy Thiên Tôn!”

Số Thánh nhìn chằm chằm vào mắt Mạnh Kỳ, trong mắt ông, ngoài đốm sáng Lạc Thư, thì chỉ toàn là nghi ngờ khó tin.

Nguyên Thủy Thiên Tôn!

Mạnh Kỳ ngẩn người, đột nhiên có cảm ứng, nhìn sang bên, thấy trên sơn đạo có một người đi tới, tiên khí dạt dào, linh tú nội liễm, tươi mát thoát tục, chính là “Hỗn Nguyên tiên tử” Bích Cảnh Tuyền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận