Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch: Tiểu Băng

Cam Nhược Hư lắc đầu: “Không hay đâu. Mới vừa được Thiên Tôn chiếu cố, lấy được thần thông, lập tức khẩn cầu ban cho bảo vật, thế thì tham quá, e sẽ làm Thiên Tôn chán ghét.”

Không ai sẽ thích người không biết chừng mực!

Ngô Cự ngẩn người, sau đó giơ ngón tay cái lên nói: “Cam đại ca, tiểu đệ phục ngươi rồi, lại có thể chiến thắng được tham dục. Không sao, ta cứ dạy trận pháp cho ngươi trước, sau này có khi cần dùng tới.”

“Vi huynh cảm tạ trước.” Cam Nhược Hư cảm kích nói.

Ngô Cự lấy ra giấy bút, miêu tả trận pháp, vừa vẽ vừa giảng giải, thực tâm chỉ dạy cho Cam Nhược Hư.

Nghe một hồi, Cam Nhược Hư bỗng nhiên sửng sốt, bởi vì những chữ viết trên này là cùng loại với phù triện hạ cấm pháp ở dưới thân của Nguyên Thủy đạo nhân trong đầu mình!

Chẳng lẽ Thiên Tôn đã cố ý ban cho ta bảo vật? Y chợt nghĩ.

Ngô Cự càng giảng giải, Cam Nhược Hư càng thêm phần khẳng định. Sau khi đến Hộ Quốc quan kinh thành, sẽ lập tức đi tìm hiểu chuyện này.

Y còn đang suy nghĩ, Tôn Càn đi đến, trầm giọng nói: “Cam quyến giả, thích khách kia là Thái Bình quốc Hoàng Cân đạo Tuần Sát sử, là tử địch với Hộ Quốc quan chúng ta. Hôm đó gã vừa vặn thấy cảnh ngươi lấy được Thiên Tôn chiếu cố, nên đã ẩn núp ở đây để chờ cơ hội ra tay.”

Hoàng Cân đạo? Cam Nhược Hư gật đầu, hắn có biết nơi này.

Hoàng Cân đạo sớm đã trở thành tà ma ngoại đạo trong lòng dân chúng, có thể khiến trẻ con ngừng khóc ban đêm, họ với Hộ Quốc quan năm xưa đều thuộc Thái Bình đạo, Hoàng Thiên đã thay Thương Thiên, nhưng Hoàng Thiên của Hộ Quốc quan là Hoàng Thiên Hậu Thổ Hoàng Thiên, gọi là hoàng thiên, còn Hoàng Thiên của Hoàng Cân đạo vừa là “Trung Hoàng Thái Nhất”, vừa là Đông Hoàng Thái Nhất, vì thế trở thành tử cừu.

“Lão đạo cho rằng không thể trì hoãn thêm nữa, lập tức bỏ đội, chúng ta qua sông trước. Lão đạo hộ tống ngươi ngày đêm chạy tới kinh sư.” Tôn Càn đề nghị.

Cam Nhược Hư không dám lấy tính mạng của mình ra để đùa, nhìn Ngô Cự rồi gật đầu.

............

Ngày đêm đi không nghỉ, một đường bình yên. Sau ba ngày, Tôn Càn đã đưa được Cam Nhược Hư Hộ Quốc quan ở phía đông kinh thành.

Nơi này tùng mọc xanh biết, tiên hạc bay bay, như nơi thế ngoại. Một đạo sĩ trung niên đầu cắm trâm gỗ đã đợi sẵn ở ngoài cửa.

Người này mặt mày trong sáng, khí chất xuất trần, chính là quan chủ Hộ Quốc quan Hứa Tĩnh Hư, giao cảm là một người ở cấp bốn của Thần tiên nghiệp vị đồ, Nam Đẩu Tinh Quân.

Sau lưng Hứa Tĩnh Hư có một thiếu nữ trông rất linh lợi, là cháu gái tục gia của ông ta, đệ tử đích truyền, năm trước giao cảm được Hằng Nga tiên tử, Hứa Phi Linh.

“Tam Thanh tổ sư hiển linh, Nguyên Thủy Thiên Tôn chiếu cố, quả thật chính là niềm vinh hạnh của triều ta.” Nhìn thấy Cam Nhược Hư, Hứa Tĩnh Hư cười tủm tỉm, “Hậu sinh khả uý, quả thật là hậu sinh khả uý.”

Gặp phải đại nhân vật, Cam Nhược Hư không dám chậm trễ, hành lễ nói: “Xin chào Hứa quan chủ.”

Hứa Tĩnh Hư gật gù, nhìn Tôn Càn: “Tôn viện chủ vất vả, đi nghỉ ngơi một lát trước đi, trong quan tất có muốn thưởng.”

“Quan chủ nói quá lời. Ứng tẫn chi nghĩa, cần gì muốn thưởng?” Tôn Càn khách khí một câu, đi vào Hộ Quốc quan.

Xung quanh không còn người ngoài, Hứa Tĩnh Hư khẽ cười: “Cam quyến giả, mời theo bần đạo đi Tam Thanh điện, bái qua ba vị Đạo Tổ và lịch đại tổ sư mới được tính là đã vào Hộ Quốc quan.”

Vừa bước vào Tam Thanh điện, Cam Nhược Hư liền khựng mắt. Bởi vì vị trí đầu tiên, thần tượng Nguyên Thủy Thiên Tôn là hoàn toàn khác biệt với pho tượng y đã thấy. Ngũ quan tuấn mỹ, tóc mai hoa râm, đôi mắt sâu thẳm tang thương, giống hệt với hình ảnh y cảm ứng được, chỉ khác một chỗ bào xanh này quá mức trang nhã, không thích hợp để tế bái, Thiên Tôn hẳn phải ăn mặc như cũ, cổ xưa trang trọng.

Vừa tiếp xúc với hai mắt của Nguyên Thủy Thiên Tôn, Cam Nhược Hư liền lại như từ trong điện mà đi vào tinh không vô biên, khung cảnh xung quanh đều trở nên mơ hồ.

Y tự giác càng thêm nghiêm chỉnh, theo Hứa Tĩnh Hư đi tới gặp các trưởng lão của Hộ Quốc quan, hoàn thành nghi thức nhập môn, sau đó được Hứa Tĩnh Hư cho ở trong Tam thanh điện bế quan, giao cảm Nguyên Thủy Thiên Tôn, mài giũa thần thông, mau chóng đề cao thực lực.

Hư không mù mịt, không biết thời gian, Cam Nhược Hư cảm thấy Nguyên Thủy đạo nhân trong đầu càng ngày càng gần tới cảm ứng y có lúc trước, thi thoảng lại biến thành hình tượng đạo giả mặc bào xanh.

Đốc đốc đốc!

Bỗng nhiên, tiếng đập cửa vang lên, Cam Nhược Hư nghĩ nghĩ, cao giọng hỏi: “Vị nào?”

“Cam đại ca, ngươi bế quan xong rồi?” Giọng Ngô Cự vui vẻ vọng tới từ khe cửa.

Cam Nhược Hư cười: “Vừa vặn kết thúc, ngươi tới bao lâu rồi?”

Hắn duỗi tay, cửa không gió tự mở.

“Sắp được nửa tháng, cứ cách mấy ngày ta lại tới gõ cửa, xem Cam đại ca ngươi bế quan xong chưa, a không đúng, phải gọi là đại sư huynh.” Ngô Cự bại lười cười.

“Đại sư huynh?” Cam Nhược Hư ngạc nhiên.

Sau lưng Ngô Cự là Hứa Phi Linh, cô cười tươi tắn: “Theo quy củ của Hộ Quốc quan, xếp hàng sư huynh đệ là dựa vào thứ tự nhập môn trước sau, nhưng đại sư huynh là ngoại lệ, đây là danh hiệu dành cho đệ tử sau này tiếp chưởng Hộ Quốc quan.”

“Chúc mừng đại sư huynh, chúc mừng đại sư huynh.” Ngô Cự tiếp lời.

Cam Nhược Hư chợt dời mắt, nghe ngoài cửa có một giọng nói kiêu ngạo vọng vào: “Chúng ta tới bái kiến đại sư huynh.”

Một đám đệ tử Hộ Quốc quan đi tới, người đi đầu mặc đạo bào màu đen, tóc buộc cao, nét mặt vẫn còn nét trẻ con, đầy kiêu ngạo.

“Lâm sư huynh......” Ngô Cự khẽ gọi, rồi quay sang nháy mắt với Cam Nhược Hư, Hứa Phi Linh truyền âm nói, “Là Lâm Phong Khiếu Lâm sư huynh, giao cảm Chân Võ đại đế.”

Hắc Đế quyến giả? Cựu đại sư huynh? Cam Nhược Hư hơi giật mình, vốn định đứng dậy đón chào, nhưng sau khi thấy nét mặt của đối phương thì không đứng nữa.

Lâm Phong Khiếu không đi vào, đứng ở bên cửa, lãnh đạm nói: “Đại sư huynh được Tam Thanh Đạo Tổ để ý, thật sự làm người ta khâm phục, sư đệ ta hơi tò mò uy lực thần thông của Thiên Tôn, mong được sư huynh chỉ điểm một hai.”

Ngô Cự ai nha một tiếng, liền nói ngay: “Đại sư huynh xuất ra thần thông là sẽ chết người đó, sư huynh đệ chúng ta không nên để tổn thương hòa khí.”

“Không sao, sáng nghe đạo, tối chết cũng cam.” Lâm Phong Khiếu ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm Cam Nhược Hư.

Cam Nhược Hư chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, nghe vậy cười: “Lâm sư đệ mời.”

Đám đệ tử tản ra, chừa khu vực giữa sân. Họ biết rất rõ uy lực Hắc Thủy đại pháp và thiên phú tu luyện của Lâm sư huynh, nhưng khi gặp Nguyên Thủy Thiên Tôn quyến giả, họ tuy tin nhưng vẫn không tránh khỏi thấp thỏm.

Lâm Phong Khiếu bước lên một bước, sau lưng có hư ảnh hiện ra, là một con rắn và một con rùa, rắn quấn quanh thân rùa, xung quanh là Hắc Thủy, bên trên là một đại đế uy nghiêm dáng vẻ mơ hồ.

Rào rào, huyền thủy trong Tam Thanh điện xuất hiện, hơi nước ào ạt ùa vào khiến Cam Nhược Hư không thể biến ảo Âm Dương, điên đảo sinh tử.

Mạnh thật!

Cam Nhược Hư chớp mắt, tận lực cảm ứng Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Lâm Phong Khiếu vung tay. Con rắn phun ra dịch đen, bắn thẳng vào Cam Nhược Hư, Cam Nhược Hư vẫn ngồi xếp bằng, không có bất cứ hành động phản ứng nào.

“Cam đại ca!” Ngô Cự bật gọi.

Đúng lúc này, sau lưng Cam Nhược Hư hiện ra một hư ảnh, một đạo nhân mặc đạo bào xanh, ngũ quan tuấn mỹ, tóc mai hoa râm, đôi mắt tang thương, giống hệt pho tượng Nguyên Thủy Thiên Tôn thần thánh sau lưng!

Nguyên Thủy Thiên Tôn!

Nguyên Hoàng Đại Đạo Quân!

Đám đệ tử Hộ Quốc quan không kềm được, đều cúi đầu xuống.

Cam Nhược Hư nhắm mắt, đưa tay phải lên, hình ảnh “Nguyên Thủy Thiên Tôn” sau lưng cũng nâng tay phải. Trong Tam Thanh điện tối hẳn đi chìm vào u ám, như trước khi đất trời được sinh ra. Biển huyền thủy mênh mông biến mất, dịch đen chui vào lòng bàn tay Cam Nhược Hư, biến mất tăm.

Tất cả trở lại bình thường, Lâm Phong Khiếu đứng ở bên cửa biến sắc, sau một hồi mới cắn răng nói:

“Cảm ơn đại sư huynh chỉ giáo.”

Nói xong, gã xoay người bỏ đi.

“Đại sư huynh, ngươi càng ngày càng lợi hại!” Ngô Cự dựng ngón cái.

Cam Nhược Hư đứng lên, mỉm cười: “Đều là Thiên Tôn chiếu cố, có thể thử xem cái trận pháp kia rồi.”

“Trận pháp gì thế?” Hứa Phi Linh hỏi.

“Trận pháp mở thông đạo, nhận ban ân.” Cam Nhược Hư giải thích.

Ngô Cự vội vàng nói: “Hay, hay lắm!”

Nó rất tò mò muốn biết Nguyên Thủy Thiên Tôn sẽ ban xuống cho cái gì.

............

Thừa dịp đêm khuya, Hứa Phi Linh và Ngô Cự hợp tác bày trận pháp.

Cam Nhược Hư làm xong nghi thức tế tự, đứng bên cạnh pháp, bắt đầu quan tưởng Nguyên Thủy Thiên Tôn, khẽ niệm:

“Ngọc Thanh Tử Hư Cao Diệu Thái Thượng Nguyên Hoàng Đại Đạo Quân......”

Những gợn ánh sáng trắng sáng lên, trận pháp trở nên giống như tinh không, sau đó một đạo tinh tuyến vạch qua phía chân trời u ám, rơi vào giữa trận.

Cam Nhược Hư ngưng mắt nhìn qua, nhìn thấy đó là một tấm bia đá rất cổ xưa, viết bảy chữ ‘sát’ to tướng, ngoài ra hình như không còn thần dị nào khác.

“Đây là cái bảo bối gì?” Ngô Cự sán qua.

Cam Nhược Hư mờ mịt lắc đầu, cầm tấm bia đá lên. Tấm bia đá vừa vào tay, liền vèo một cái chui vào trong người y, tiến vào mi tâm tổ khiếu.

“Còn phải từ từ cân nhắc.” Cam Nhược Hư đăm chiêu.

Thiên Tôn ban tặng, nhất định phi phàm!

Hứa Phi Linh thấy Cam Nhược Hư thật cầu được bảo bối, tò mò lên tiếng: “Cho ta thử với có được không?”

Trong quan tuy có trận pháp cùng loại nhưng sư phụ luôn bảo cô tu vi còn kém, không chịu cho cô sử dụng.

“Được chứ.” Ngô Cự và Cam Nhược Hư cũng tò mò theo.

Hứa Phi Linh đứng trước trận pháp, bắt đầu quan tưởng “Hằng Nga tiên tử”, dần dần, trận pháp giống như tinh không chuyển thành một vầng trăng sáng, ánh trăng tỏa ra bốn phía.

Quang ảnh biến hóa, ánh trăng rơi xuống, một nữ nhân mặc áo trắng hiện ra, thanh lãnh xuất trần, tay ôm đàn cổ.

Hứa Phi Linh, Ngô Cự và Cam Nhược Hư há miệng:

Á, Hằng Nga tiên tử không có ban cho bảo vật, mà trực tiếp hạ phàm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui