Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch giả: Tiểu Băng

Hắc khí quay cuồng, ma ý thấm vào, sự ô uế đủ làm tiên nhân Phật Đà đọa lạc lại làm Ma Quân toàn thân thư thái, khí tức đầy tràn, thần thức không ngừng lan ra, thò tới các vũ trụ như những xúc tu bạch tuộc, hút về chất dinh dưỡng là sát lục ở những vũ trụ ấy.

“Nếu hoàn vũ đều là Uyên Hải thì tốt biết mấy......” Ma Quân than thở, như không nhìn thấy những thân ảnh dữ tợn ẩn hiện trong u ám xung quanh. Đám Tà Thần ác quỷ này nếu không biết tốt xấu, sẽ chỉ có thể hóa thành huyết tích cho y mà thôi.

Cửu U ma khí có thể giúp y khôi phục thương thế, cảm thấy thực lực đã tiếp cận đỉnh phong. Nếu được bước vào Cửu U thật sự, thì không chỉ là lại trở về đỉnh phong, mà còn có thể tiến thêm một bước, đạt tới viên mãn, vươn tới đặc thù Bỉ Ngạn.

Thân hình nhanh chóng chìm sâu xuống, nhanh như gió, tà ma quỷ thần xung quanh không dám dị động gì, như đang sợ hãi.

Chỉ sau vài tích tắc, Ma Quân đã nhìn thấy kết giới lưu ly kia, nó như phật như đạo, do Định Hải châu diễn hóa ra một tầng Thiên Giới, ngũ sắc hào quang di động, ánh sáng vạn nhà chiếu ra, chúng sinh chi lực chầm chậm vận chuyển, chữa trị những tổn thương không ngừng xuất hiện.

Hai mắt Ma Quân hóa thành lốc xoáy, u ám sinh ra, định đánh ra Thái Thủy Thiên Ma kiếm khí, thì nhìn thấy một con mắt có màu xanh lục yêu dị, ở bên kia kết giới đang hờ hững nhìn mình.

“Đại Tự Tại Thiên Tử......” Ma Quân lầm bầm, trái tim đập mạnh hẳn lên, định cộng minh với đối phương, lập nên sự kết nối xuyên qua kết giới.

Trước mắt y không còn chỉ là con mắt xanh lục yêu dị, mà là một con ma long đen ngòm do tinh hà hóa thành. Mỗi bộ phận thân thể của nó, mỗi tấc máu thịt của nó đều là một vầng mặt trời đen khủng bố, là một vì sao sâu thăm thẳm, chiếm cứ một khu vực hạch tâm vũ trụ mênh mông. Quang mang kéo dài vào hư vô, thò vào vạn giới, chính là Thiên Ma đứng đầu tung hoành Cửu U thời Thượng Cổ -- Đại Tự Tại Thiên Tử!

Ma Long cũng chấn động tâm linh, xuyên qua kết giới vọng sang:

“Ngươi muốn phá hủy phong ấn của Thanh Đế?”

Ma Quân nghe là hiểu ngay:

“Ngươi muốn ngăn cản lão phu?”

Xem ra Đại Tự Tại Thiên Tử và Tề Chính Ngôn đã sớm ngầm cấu kết với nhau. Vì nó đang ở trong Cửu U, nên thực lực có thể so ngang Tạo Hóa, không thua kém gì nhiều so với y hiện giờ, có đủ khả năng ngăn cản y phá hoại phong ấn.

Đại Tự Tại Thiên Tử mỉm cười: “Đôi khi cũng phải thân bất do kỷ.”

Nó dừng một chút, lại nói: “Các hạ là nhân vật cấp tổ sư, khai sáng ra Ma Đạo, nếu ở trong trạng thái trọn vẹn, đủ khả năng để xưng là Thiên Tôn, cần gì để ý một tên nhóc ngay cả truyền thuyết còn cách xa vời vợi như Tề Chính Ngôn? Dù hắn có được Ma Chủ truyền thừa, tiền đồ tương lai không tính nổi, thì cũng chỉ là một khả năng mà thôi, cần gì phải quyết tâm cá chết lưới rách với ta bây giờ?”

“Ma Hoàng trảo đối Tề Chính Ngôn là hạn chế chứ không phải giúp ích, cho dù hắn có chứng được Truyền Thuyết, bước vào Tạo Hóa, các hạ cũng vẫn dư sức tiêu diệt hắn cơ mà! Nếu muốn thu hồi Ma Hoàng trảo, vậy càng là chuyện hắn cầu còn không được!”

Mê hoặc nhân tâm chính là thứ Đại Tự Tại Thiên Tử am hiểu nhất.

Ma Quân tỉnh táo đáp: “Tô Mạnh bước vào Truyền Thuyết, sau lưng có Ngọc Hư nhất mạch và Nhân Hoàng hỗ trợ, lúc nào cũng có thể nhờ Quảng Thành tử đánh xuống Phiên Thiên ấn, lúc nào cũng có thể mượn được Tru Tiên tứ kiếm và trận đồ, lúc nào có thể triệu hoán Nhân Hoàng di thể, có hắn cản trở, trừ phi lão phu khôi phục trạng thái đỉnh phong ngay tức khắc, nếu không e là không thể thành công, chờ tới khi Quảng Thành tử hoàn chỉnh trở về, mọi chuyện sẽ càng thêm phiền toái.”

“Ha, chưa chắc.” Đại Tự Tại Thiên Tử cười, “Tề Chính Ngôn làm những chuyện gì ở Nam Hoang, ta nghĩ các hạ đều hay biết hết. Hắn với Nhân Hoàng hiện có mâu thuẫn không hòa giải được, hiện giờ hắn còn quá yếu, nên vấn đề cũng không ghê gớm lắm, nhưng đợi tới khi hắn trưởng thành lên, va chạm sẽ trở nên ngày càng lớn. Tới lúc đó, Tô Mạnh sẽ bị rơi vào thế khó xử, không thể tới mượn trận đồ và Nhân Hoàng di thể nữa, thế thì các hạ có gì mà còn phải ngại? Không chừng chính Nhân Hoàng sẽ còn là người giúp ngươi giải quyết Tề Chính Ngôn!”

Lời này đánh thẳng vào trong lòng Ma Quân.

“Mà tại sao các hạ lại phải nhất định trừ khử Tề Chính Ngôn vậy nhỉ? Cho dù hắn có Ma Chủ truyền thừa, cũng không thể nào so được với ngươi. Nếu muốn nhảy qua tà ma tả đạo, mấy vị kia ở Cửu U đâu dễ gì cho phép, lại còn có Thất Sát sắp thoát khỏi khống chế của Ma Phật, còn Hoàng Tuyền cũng sắp trở về nữa.”

Ma Quân bị động tâm, hỏi ngược lại: “Hoàng Tuyền sắp trở về?”

Sau khi Hoàng Tuyền bị Chân Võ đại đế tiêu diệt, thì thần bí chuyển thế, cả vạn năm nay chưa từng nhìn thấy tái xuất hiện, ngay cả thần binh tuyệt thế luyện chế dự bị cho mình cũng bị lưu lạc rơi vào tay người khác.

Ma Quân khá là quan tâm tới vấn đề này, vì đi tìm nơi Hoàng Tuyền chính là nhiệm vụ do y và Ma Phật hợp tác công bố, chỉ là Ma Phật ý tại Chân Võ mà thôi.

Đại Tự Tại Thiên Tử đáp: “Có quỷ thần ở gần Hoàng Tuyền nhìn thấy gã chuyển thế, hình như gã muốn đi tới Sinh Tử nguyên điểm.”

“Sinh Tử nguyên điểm......” Ma Quân trầm ngâm, khẽ gật gù. Hoàng Tuyền quả nhiên có bố trí khác, hơn nữa thoạt nhìn hình như có liên quan tới Chân Võ đại đế.

Bị Đại Tự Tại Thiên Tử chặn đường, Ma Quân biết hôm nay không thể nào phá được phong ấn, hơn nữa đối phương phân tích cũng không sai, mâu thuẫn của Tề Chính Ngôn và Cao Lãm là không thể nào hòa giải, tới lúc đó chính là cơ hội.

Thôi diễn Thiên Cơ, biết được đại chiến bên ngoài đã chấm dứt, y không nói gì nữa, xoay người biến mất trong Uyên Hải.

Đại Tự Tại Thiên Tử nhìn theo, lầm bầm:

“Sao lão nhất định phải tiêu diệt Tề Chính Ngôn vậy nhỉ?”

............

Khí mang tan biến, bốn màu tiêu tán, tầng cương phong che khuất bầu trời cũng không còn, bốn thanh tiên kiếm tự nhổ mình lên, bay vào tầng mây, xuyên vào hư không, biến mất.

Mặt trời mọc lên, một vùng chân trời nhuộm màu ráng hồng, bao la mênh mông, đầy sinh khí.

Con dân Đại Chu cuối cùng cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, hiểu kiếp nạn đã qua, người cảm ơn thiên tử, kẻ cảm tạ Nguyên Hoàng, kẻ cảm ơn thần phật.

Những lời tụng niệm thành kính vang lên từ khắp nơi:

“Nam Mô A Di Đà Phật......”

“Nam Mô Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát Ma Kha Tát......”

“Nam Mô Pháp Hoa Lâm Bồ Tát Ma Kha Tát......”

Trong tiếng tụng niệm, hư ảo dần ngưng tụ thành một thân ảnh, một màu trắng thuần túy, tinh khôi, không chút tạp chất.

............

Trên Phong Thiên đài, Cẩm Tú Sơn Hà đồ bay lên, hình chiếu Tru Tiên tứ kiếm tiêu tán, trận đồ bay lên trời cao. Mạnh đứng dậy, thấy Cao Lãm từ trên trời giáng xuống, hạ xuống bên cạnh, đế quan hoàng bào uy nghiêm, vẻ mặt lạnh nhạt lãnh khốc, hiện ra ngạo ý, vẻ khá hài lòng với thành quả của mình.

Qua trận chiến này, tuy không thể giết được tất cả Yêu tộc Phật quốc và La giáo đại năng, nhưng cũng đã làm Di Lặc và đám Ngưu Ma vương bị thương nặng, trong một khoảng thời gian nhất định, bọn họ sẽ không thể gây ảnh hưởng gì tới thế cục của Chân Thật giới được nữa, mình có thể thong dong hoàn thành Phong Thiên đài, từ tốn đi tìm con đường Truyền Thuyết.

Chỉ còn một chuyện cần lo là Ma Quân và Nhiên Đăng Cổ Phật đã hoàn toàn thức tỉnh, nhất định sẽ tìm cách gây nên sóng gió.

Vừa định bước vào Phong Thiên đài, trước mặt y đã hiện ra một tầng kết giới, Mạnh Kỳ đầy nghiêm túc nói:

“Để đề phòng thuật biến hóa, phải tất yếu trả lời ta ba câu hỏi.”

Cao Lãm nhìn Mạnh Kỳ, tự nhiên có cảm giác tên huynh đệ kết nghĩa nhà mình lại giở tính ngang chướng.

Bên cạnh có Nhân Hoàng di thể, tay còn cầm Nhân Hoàng kiếm, ai mà giả mạo nổi?

“Câu hỏi gì?” Cao Lãm lạnh nhạt hỏi.

Mấy kẻ bị bệnh tâm thần không thể suy đoán theo lẽ thường!

Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, hỏi:

“Câu hỏi thứ nhất, Tru Tiên trận đồ là ai cho mượn?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận