Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Đám đệ tử Tuyết Sơn Phái sợ Khốc Lão Nhân nhất mạch có thù tất báo, không muốn ra tay giúp đỡ Mạnh Kỳ. Chỉ có Cố công tử Cố Trường Thanh nổi lên hiệp khí, động lòng trắc ẩn, lặng lẽ bám theo An Quốc Tà và Mạnh Kỳ, xác nhận hai người bọn họ qua đêm trong thần miếu.

Màn đêm buông xuống, hắn xách trường kiếm lên, lặng yên vượt qua hồ nhỏ trước thần miếu, nhưng không dám đi vào. Dù sao hắn hiểu bản thân chỉ là khai nhị khiếu, so với An Quốc Tà thì chênh lệch rất lớn, tùy tiện xông vào chỉ có là chịu chết.

Lần này hắn tới cũng không phải là để cứu người, mà là muốn tìm hiểu thông tin, xác nhận thân phận của tiểu hòa thượng. Có như thế, mới có thể dễ dàng mời các vị tiền bối liên thủ dọa lui An Quốc Tà để cứu người, đơn đả độc đấu bọn họ cũng chưa hẳn là đối thủ của ác nhân này.

Sưu sưu hai cái, hắn trèo lên một cây đại thụ ở gần thần miếu, trốn trong tán cây, dõi mắt nhìn về phía cửa sổ rách rưới.

Hắn đã mở rộng Nhãn khiếu, thị lực xuất chúng, nhìn xuyên qua vết rách của cửa sổ, thấy được tình huống đại khái trong miếu. Tiểu hòa thượng nằm ở phía trước bàn thờ, hai mắt nhắm nghiền, giống như đang hôn mê, tay phải mềm oặt rủ xuống, thân người như bị trọng thương. Mà Bạch Đầu Ngốc Thứu đang ngồi cách đó một trượng, xếp bằng điều tức, không có dị trạng gì.

Cố Trường Thanh thu liễm tâm tư, kiên nhẫn chờ cơ hội, chỉ cần An Quốc Tà phân tâm, bản thân sẽ ngay lập tức ném một cục giấy vào trong miếu, khiến tiểu hòa thượng nhìn thấy.

Hồ nước sau lưng phản chiếu những ngọn đèn dầu thưa thớt trong ốc đảo, yên lặng mà hoang vu.

...

Mùi hôi trong mũi Mạnh Kỳ xông lên não, tinh thần thanh tỉnh dị thường, hắn hơi nghiêng đầu, quả nhiên thấy dưới hương án có Hồng Nhật Trấn Tà Đao và Băng Khuyết Kiếm, chuôi đao chuôi kiếm đều hướng ra ngoài, bản thân có thể rút ra rất dễ dàng.

Chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi làm việc đúng là rất thỏa đáng... Mạnh Kỳ thầm khen một câu, giả vờ rên rỉ thống khổ, dịch tới gần hương án một chút, tay trái hạ xuống, người nằm nghiêng che đậy.

An Quốc Tà giương đôi mắt, nhìn Mạnh Kỳ ''thống khổ nhúc nhích'', cười lạnh một tiếng: ''Có mỗi một chút đau đớn như vậy cũng không chịu được a? Ta cảm thấy người không thể trải nghiệm hết các cực hình của ta.''

Ngữ khí của hắn có vài phần tiếc nuối.

Mạnh Kỳ như bị ''kích thích'', cắn răng chịu đựng ''đau đớn'', An Quốc Tà cười cười, tiếp tục nhắm mắt điều tức. Thương thế của gã đã ổn định, tuy muốn khôi phục hoàn toàn cần tốn thêm thời gian, nhưng cung không cần phải lo gián đoạn thời gian di chuyển để chữa thương nữa.

Tinh khí thần dung hợp như một, Mạnh Kỳ điều chỉnh trạng thái cơ thể đến đỉnh phong, sau đó kiên nhẫn đợi cơ hội.

Lúc này, bản thân chỉ có tiến không có lùi!

Không giết được An Quốc Tà, người chết rất có thể là mình!


Hắn không thể dựa vào tác dụng của Bi Tô Thanh Phong. Vì An Quốc Tà đã mở đủ cửu khiếu, tự thành thiên địa tuần hoàn, chỉ cần trong không khí có một chút khác lạ, gã sẽ lập tức tỉnh lại, sẽ không bị nhiễm quá nhiều độc khí. Cho nên chỉ cần Bi Tô Thanh Phong vừa mới phát tán, đánh lạc hướng An Quốc Tà, Mạnh Kỳ sẽ lập tức xuất đao.

Thời gian trôi qua rất chậm, Mạnh Kỳ vẫn luôn kiên nhân chờ đợi.

Đang nhắm mắt điều tức, An Quốc Tà đột nhiên cảm giác được nội khí vận chuyển có chút chậm lại, lập tức cả kinh, ngừng thở, tinh thần tập trung ở Tị Khiếu, nhạy cảm tra xét mùi vị trong không khí.

Nội tức của gã vận chuyển ngày càng khó khăn, dần dần tiêu tán, Tị Khiếu của An Quốc Tà đã phát hiện ra vấn đề, tay trái ném ra một viên đạn sắt, mang theo kình phong, bắn tới hướng độc khí bay ra.

Cùng lúc đó, hắn toàn lực vận chuyển cuồng sa thần công, chống lại độc khí đang xâm nhập.

Cách cách, âm thanh đạn sắt đánh vỡ một bình sứ nhỏ vang lên. Mạnh Kỳ tay phải cử động, tinh khí thần đột nhiên bộc phát, một ánh đao quang đỏ sậm chém ra, huyền diệu khó tả, chém về phía An Quốc Tà. Lôi Ngân trên mu bàn tay trái của Mạnh Kỳ hiển lộ, lôi uy màu tím khủng bố phóng ra.

Một phần An Quốc Tà đang chống cự độc khí, mặt khác lại tập trung tại hướng độc khí phát ra và phương vị khác trong miếu, sợ bị người giương đông kích tây, cứu tiểu lừa trọc.

Nhưng vào lúc này, ánh đao sáng lên, hồng trần cuồn cuộn!

Con mắt An Quốc Tà không giấu được sự kinh ngạc. Gã không dám tin, tiểu lừa trọc rõ ràng đã bị gã đánh nát đan điền, bóp gãy tay, giờ đây lại chém ra một đạo kinh diễm.

Hắn căn bản là không có bất cứ một chút phòng bị nào, thậm chí ánh đao đã chạm tới người, hắn mới giật mình nhận ra là ai chém.

''Đồ ngu, ngươi đã khai Tị Khiếu, liền độc khí cũng không nhận ra! không bằng đem nó cắt đi.''

''Ngươi hữu dụng chỗ nào? Rõ ràng lại bị thủ đoạn nhỏ như thế lừa gạt, có tin lão tổ ta phong bế huyệt đạo của ngươi, ném cho sói ăn?''

''Đồ vô dụng, tự mình kết thúc đi, miễn cho lão tổ ta lãng phí sức lực.''

Âm thanh quát mắng của lão tổ vang vào tai An Quốc Tà, ''uy áp đáng sợ'' của lão tổ chèn ép lên người, An Quốc Tà toàn thân run rẩy, nội tâm thì thào lẩm bẩm: ''Ta sai rồi, lão tổ, ta sai rồi, tha cho ta đi...''

Lão tổ thịnh nộ, uy áp cũng kinh khủng hơp rất nhiều, giống như là Thiên Lôi đánh xuống yêu vật lúc độ kiếp mà mình đã từng thấy. Uy áp khủng bố làm cho thể xác và tinh thần mình run sợ, chỉ hận không thể dập đầu nhận sai.


Đau đớn kịch liệt kéo tới, An Quốc Tà liền hoàn hồn, trong tầm mắt làm một cái giới đao đỏ sậm, thân đao nóng cháy, có hoa văn ẩn hiện.

Nó đã bổ vào trán của gã, bổ vào má của gã!

Không!

Thời khắc nguy cấp này, đau đớn càng tăng thêm kích thích, tất cả tiềm lực của An Quốc Tà bộc phát, ba ba ba, tất cả xương cốt trên người của hắn đều sụp đổ, kể cả đầu lâu của hắn.

Mạnh Kỳ một đao đắc thủ, lại cảm giác đối phương như không có xương, theo gió lùi ra, tránh khỏi lực chém.

Mi tâm và máu của An Quốc Tà bị đao chém vỡ ra, máu tươi chảy xuôi, đầu váng mắt hoa, rút cuộc tìm được một cơ hội thở dốc. Tay phải gã nâng lên, dùng một chưởng đẩy Hồng Nhật Trấn Tà Đao ra.

Mạnh Kỳ không có sợ hãi, vẫn bình tĩnh như cũ, nếu như một đao này có thể giết được cao thủ Cửu Khiếu, đó mới là chuyện đáng kinh ngạc.

Tay trái hắn giơ lên, một cái thiết tiêu màu đen mạnh liệt bay ra, cùng lúc đó, hắn bật nhảy, Băng Khuyết Kiếm ra khỏi vỏ, rơi vào tay trái.

An Quốc Tà vừa mới đẩy giới đao ra, còn chưa kịp hồi khí, chỉ thấy một cái thiết tiêu màu đen phóng tới trước mặt, đành phải cắn đầu lưỡi, triển khai cuồng sa thần công. Gã mạnh mẽ hít một hơi, tay trai vung nghiêng, thân hình lách sang phải.

Mẹ kiếp, thằng ranh lừa trọc sao lại có ám khí?

Lão tử rõ ràng là đã kiểm tra toàn thân hắn.

Ánh mắt của hắn bỗng nhiên ngưng tụ, thiết tiêu màu đen bay đến, đột nhiên phân thành bảy, bắn tới bảy hướng khác nhau.

Tay trái của hắn đánh bay một cái, hắn né sang phải tránh được hai cái, nhưng bốn mũi tiêu nhỏ khác lại mạnh mẽ cắm trên người An Quốc Tà. Gã đau đớn rống lên, trên mặt ẩn hiện một lớp hắc khí, ''tán công độc khí'' lúc trước đang vất vả áp chế liền nhân cơ hội lại dâng trào, nội khí của gã biến mất, kịch độc kéo lên.

Ta không cam lòng! hai tay của hắn đã cố gắng hết sức, nội tâm nổi giận gầm lên, cuồng sa thần công nghịch hành, không quan tâm địa thế.


Thân thể An Quốc Tà bành trướng rất nhanh, như bão cát, độc khí, kịch độc đều tán ra bên ngoài, phi tiêu cũng bị rớt xuống.

Nhưng lại đúng thời điểm này, thân ảnh Mạnh Kỳ chiếu rọi mắt hắn, tăng bào màu xám rách rưới dơ bẩn, gương mặt tuấn tú trang nghiêm, tay trái cầm kiếm, bày ra tư thế tiễn thiếp.

Sau đó, một đạo kiếm quang thuần khiết sáng lên, mang theo hơi thở chết chóc, có tiến không lui, có trước không sau, thẳng tiến tới mặt An Quốc Tà.

Hắn còn có thể dùng kiếm?...

Kiếm của hắn là từ đâu mà ra?...

Đối mặt với ba đợt tấn công liên tục của Mạnh Kỳ, An Quốc Tà đã không còn biến hóa nào, chỉ có thể dùng sức rụt đầu lại, dường như muốn đem nó rút xuống tận trong bụng.

Mạnh Kỳ sau khi chém ra một đao Đoạn Thanh Tịnh, không dùng Xá Thân Quyết, nên vẫn có thể sử dụng Diêm La Thiếp.

Tất cả tinh thần và tâm tư của Mạnh Kỳ, đều ''ngưng tụ'' trên thân Băng Khuyết Kiếm, trong nội tâm chỉ giữ lại một tín niệm, không phải hắn chết, chính là ta mất mạng.

Kiếm quang sâm nghiêm, khí thế bức người, sát khí lộ ra, chỉ trong gang tấc, trước khi An Quốc Tà kịp nhu hóa xương cốt, kiếm đã xuyên qua mi tâm của gã.

Vẻ mặt An Quốc Tà cổ quái, giống như khóc giống như cười, giống như không dám tin, tràn đầy phẫn nộ và không cam lòng. Miệng gã mở ra, có vẻ muốn nói gì đó, nhưng chỉ là những âm thanh khàn khàn không rõ vang lên.

Mi tâm của hắn bị một thanh trường kiếm hơi trong suốt xuyên qua, máu tươi tràn ra ngoài.

Thua... Rõ ràng lại thua vì một con tiểu lừa trọc mới khai khiếu...

Tại sao có thể như vậy...Tại sao hắn lại hồi phục toàn bộ thương thế, võ công lại hơn xa lúc trước...Tại sao hắn lại có đao, có kiếm, có ám khí...

Coi như là vậy, chỉ cần ta hồi khí trở lại, cũng có thể hành hạ hắn đến chết.

Ta không cam lòng a!

BA~, hắn ngã xuống, ngửa mặt lên trời, mũi Băng Khuyết Kiếm lộ ra mang theo máu đỏ, hai mắt gã mở to, chết không nhắm mắt!

Người chết: An Quốc Tà

Thân phận: đồ tôn Khốc Lão Nhân; Bạch Đầu Ngốc Thứu; cao thủ mở đủ Cửu Khiếu; xếp thứ ba mươi sáu nhân bảng.


Nguyên nhân cái chết: Mi tâm trúng kiếm, kịch độc phát tác.

Tử trạng: Xương cốt nhu hóa, làn da biến thành màu đen, má có vết đao chém, trên người dính ám khí.

Kẻ giết người: Thiếu Lâm Chân Định.

Nhìn An Quốc Tà ngã xuống đất, Mạnh Kỳ không dám chủ quan, tay phải dùng sức chém rời đầu của An Quốc Tà, lúc này mới thở phào một cái.

Cuối cùng cũng giết chết hắn!

Cuối cùng cũng tự mình thoát khốn!

Nếu Diêm La Thiếp nhiều thêm một chút do dự, An Quốc Tà chắc chắn có thể thu ngắn cổ kịp thời, tránh thoát chỗ hiểm. Nếu là như vậy mình chỉ có thể dùng Xá Thân Quyết chém ra Lạc Hồng Trần, lúc đó tuy là giết được An Quốc Tà, nhưng chính mình cũng sẽ bị hư thoát vô lực. Chỉ cần một tên mã phỉ tùy tiện đến, cũng sẽ đủ để giết mình, dù sao cũng là lần thứ hai dùng Xá Thân Quyết, cắn trả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

Nhìn An Quốc Tà chết không nhắm mắt, Mạnh Kỳ đột nhiên nhớ lại lúc bị tra tấn, tâm tình lập tức thoải mái, cười lớn. Không phải ngươi muốn cắt đứt thân thể của ta sao? Không phải nói là muốn dùng cực hình bào chế cơ thể của ta sao? Sao bây giờ lại không nói gì nữa?

Hừ, ông đây một lòng từ bi, sẽ không tra tấn thi thể của ngươi.

Mạnh Kỳ đắc ý một hồi, mặc kệ yếu tố bất ngờ, mặc kệ An Quốc Tà chỉ còn năm thành hay sáu thành thực lực. Ta có thể dùng Tứ Khiếu đánh bại Cửu Khiếu cao thủ, đều là một chiến tích xứng đáng để cao ngạo, đều là chuyện khiến người khác chấn kinh, ngoài sức tưởng tượng.

Hơn nữa, điều này cũng nói rõ mình đã chân chính bước vào hàng ngũ cao thủ.

''An Quốc Tà xếp hạng ba mươi sáu Nhân Bảng, hiện tại ta giết chết hắn, chẳng lẽ sẽ được xếp vào bài danh của hắn? Nhưng như vậy thì không tốt a, thực lực chân chính của ta chắc còn chưa đến tiêu chuẩn nhập bảng. Nếu không phải là An Quốc Tà không có phòng bị, dù có đánh đến một trăm lần thì cũng là ta thua.'' Từ trước đến nay Mạnh Kỳ vốn là gia hỏa hay suy nghĩ lung tung, chẳng hiểu sao lại vừa muốn lên Nhân Bảng, lại vừa không muốn lên Nhân Bảng. Cơ bản vẫn là chưa có thực lực tương ứng, sẽ không đối phó được người khác đến khiêu chiến.

''Được rồi, loại chuyện không yên lòng này nên để sau, tốt hơn là vẫn đem An Quốc Tà

'hủy thi diệt tích' hoặc 'tá thi ngộ đạo'(*) a. Mã phỉ hoành hành trên Hãn Hải, có gần một phần ba là nghe theo Tắc La Cư, nếu mọi người biết là ta giết An Quốc Tà, chỉ sợ mới bước ra khỏi ốc đảo là đã bị mã phỉ bao vây.'' Mạnh Kỳ thu lại những ý nghĩ hão huyền, quyết định bước tiếp theo.

(*) Tá thi ngộ đạo: cố tình làm sai các dấu vết trên thi thể để lừa gạt người.

Vì vậy hắn nhấc kiếm, kình khí hiển lộ, thay đổi vết thương trên người An Quốc Tà, tránh việc bị người khác nhận ra tuyệt chiêu của bản thân.

Nhìn hai mắt trợn to của An Quốc Tà, Mạnh Kỳ đột nhiên nở nụ cười, nói với thi thể: ''Ta hỏi ngươi, cái này có tính là báo thù không để qua đêm không?''


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận