Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch: Tiểu Băng

“Ngươi đang nói gì cơ?” Thấy Phong Đô đại đế quá sức tự tin, Mạnh Kỳ lùi lại, từ trong khu “Sinh” đầy sức sống bước vào khu “Tử” yên tĩnh âm hàn.

Phong Đô đại đế xoay người lại, đi về phía hắn:

“Bổn tọa đang nói mưu tính của ngươi.”

“Vì sợ nếu dùng Tụ Lý Càn Khôn mang theo mấy người Quảng Thành, Văn Thù tới sẽ khiến đại nhân vật Bỉ Ngạn sau lưng bổn tọa nhận ra, nên ngươi mới đổi ý, chuyển sang phương pháp khác.”

Mạnh Kỳ giật mình, lại lùi thêm một bước, giọng nói theo bản năng chuyển thành băng lãnh: “Đi cùng kẻ chưa biết là địch hay ta vào thăm dò Sinh Tử nguyên điểm, nếu mỗ không có chuẩn bị, vậy thì ngu khác gì heo, dùng Tụ Lý Càn Khôn đưa đồng môn sư huynh sư tỷ vào đây nhưng không dùng để hại ngươi, chỉ là để đề phòng ngươi giở trò mới phải dùng tới, vậy thì có làm sao? Mà dù sao ta cũng có làm thế đâu!”

Nói tới đây, môi hắn mấp máy như định nói cái gì đó, nhưng kềm lại được.

Phong Đô đại đế tiếp tục tiến tới, thân hình cao lớn tạo cảm giác áp bách càng ngày càng mạnh:

“Ngươi muốn hỏi cái gì? Rằng lời bổn tọa vừa nói có phải là do tự bổn tọa nghĩ ra không à?”

“Hừ, bổn tọa không chỉ biết việc này, mà còn biết rõ ngươi chuẩn bị những cái gì nữa kia!”

“Lợi dụng bổn tọa và Chân Võ là hai cực của sinh và tử, ở trong nguyên điểm sẽ dễ dàng khiến khí cơ kích thích lẫn nhau, để hắn theo bản năng xuất kiếm vây khốn bổn tọa, tạo ra va chạm tương tự khổ hải viên mãn để ngươi lợi dụng dùng Âm Dương ấn cạy ra Sinh Tử nguyên điểm, luyện hóa một phần của nó chứ gì!”

“Trang ‘Sinh Tử bộ’ trong tay ngươi kia nhìn như để phù hộ ngươi trong thời gian ngắn không ‘Bị đạo đồng hóa’ nhưng kì thực là vật để kích thích khí cơ khiên dẫn đúng không!”

“Nếu làm vậy mà vẫn không thành công, ngươi sẽ dùng Đại Đạo chi thụ tạo ra hỗn loạn, phá vỡ nguyên điểm, bỏ chạy chứ hả!”

Giọng Phong Đô đại đế rền vang, uy nghiêm như tiếng sấm:

“Ngươi trả lời bổn tọa, ta nói đúng, hay, không?”

Từng từ như chú, chấn động Chân Linh Mạnh Kỳ, khiến sắc mặt hắn khẽ biến, lại lùi thêm một bước, môi hắn mím chặt, quyết không bật ra câu hỏi “làm sao ngươi biết?”.

Phong Đô đại đế dừng bước, từ trên cao nhìn xuống hắn:

“Nhiều kỉ nguyên qua, đã có rất nhiều ví dụ vì lòng tham mà vẫn lạc, năm xưa Thiên Đế cũng vậy, hôm nay nhà ngươi cũng vậy!”

Ngữ khí của y có vẻ tang thương.

Mạnh Kỳ mỉm cười, bình tĩnh nói: “Phong Đô đạo hữu đừng có to lời hù người, mỗ tự biết khả năng mình......”

Lời còn chưa dứt, trong tay hắn đã xuất hiện một nhánh cây xanh biếc sinh cơ tràn tề, một lá một vũ trụ, một nhánh một tầng thiên, chính là “Đại Đạo chi thụ” có thể hấp thu Tiên Giới Cửu U, nơi gần đạo.

Đại Đạo chi thụ vừa xuất hiện, lập tức tỏa ánh sáng, muốn chui vào trong thế giới khái niệm trừu tượng xung quanh, trang “Sinh Tử bộ” trong tay Mạnh Kỳ cũng nhanh chóng xoay tròn, đen trắng giao thác, Âm Dương loạn vũ.

Hắn quyết định rất nhanh, như muốn dùng mọi thủ đoạn để tạo ra hỗn loạn, mà bỏ chạy.

Trong tay Phong Đô đại đế cũng xuất hiện một nhánh cây, lóng lánh trong suốt, nạm Phật gia Thất Bảo, tỏa kỳ quang dị sắc, đầy đại thanh tịnh đại tịch diệt ý vị.

So với Bồ Đề diệu thụ từng trấn áp Ma Phật, trên một chạc của cây này có một vết đứt rất rõ ràng!

Đây là Thất Bảo Diệu Thụ, là pháp khí chứng đạo của Bồ Đề Cổ Phật!

Thất thải quang hoa vừa chuyển, nhẹ nhàng quét một cái, phát sau mà đến trước, quét rơi Đại Đạo chi thụ khỏi tay Mạnh Kỳ, hất “Sinh Tử bộ” sang một bên, phật ý dâng trào, bao phủ cả hai người vào trong, cố định cả hai, không thể nhúc nhích!

Chỉ một kích, đã đánh tan chuẩn bị của Mạnh Kỳ!

Người sau lưng Phong Đô đại đế là Bồ Đề Cổ Phật! Lại dám bỏ ra cả Thất Bảo Diệu Thụ ban cho đối phương? Mạnh Kỳ kinh hãi.

Phong Đô đại đế bỗng bật cười:

“Sau lưng bổn tọa không có Bỉ Ngạn đại nhân vật, bởi vì bổn tọa chính là nó rồi!”

Y đọc ra được suy nghĩ trong lòng Mạnh Kỳ! Còn khủng bố hơn cả Tha Tâm thông nữa!

Bản thân đã phải? Mạnh Kỳ giật mình.

Bồ Đề Cổ Phật trảm Tam Thi thành đạo, trong đó một bộ là Chuẩn Đề đạo nhân, hai bộ còn lại thì không ai biết.

Thì ra Phong Đô đại đế chính là một trong Tam Thi của Bồ Đề Cổ Phật!

Hèn gì ngay cả Kim Hoàng cũng không biết! Hèn gì có được Thất Bảo Diệu Thụ! Hèn gì thần thông quảng đại, tự tin mười phần, dám nói nếu dùng hết thực lực, sẽ đủ sức giết hết các cường giả mạnh nhất của Ngọc Hư cung, phá tan mọi bố trí của hắn!

Bởi vì bản thân y đã là Bỉ Ngạn đại nhân vật rồi!

Đương nhiên, Phong Đô đại đế Sinh Tử chi đạo vẫn chưa viên mãn, về mặt thực lực, y vẫn chưa phải là Bỉ Ngạn, nếu không y đã chẳng cần phải diệt Chân Võ, cũng không cần tiến vào Sinh Tử nguyên điểm để cảm ngộ, nhưng y đã có được ý thức của một Bỉ Ngạn!

- - người có căn cơ giống nhau ngưng kết hư ảo Đạo Quả không phải là không được, người tới trước làm được, thì người tới sau cũng có thể, nhưng mà khả năng người cùng loại căn cơ kết ra hư ảo Đạo Quả thành công càng nhiều, thì khả năng thành công của người đến sau sẽ càng thấp -- đường không phải là càng chạy càng thông sướng mà cũng có khi bị ‘kẹt xe’, người đến sau sẽ rất dễ bị mặt nào đó của đạo tương ứng của người tới trước làm ảnh hưởng, không còn tìm thấy con đường của mình.

Phong Đô đại đế khẽ vung tay, Luân Hồi hiện ra, sáu cái lốc xoáy mù mịt, giống như mộng cảnh, muốn bao phủ lấy Mạnh Kỳ.

Nhưng đúng lúc này, khái niệm trừu tượng sau lưng y bỗng dâng trào như nước sôi, Phong Đô đại đế giật mình, quay lại!

Này......

Một cái bảo luân như chấp chưởng chư thiên Sinh Tử chi đạo từ trong miêu tả trừu tượng bay ra, quang mang đen trắng tứ tán, quấy tung Sinh Tử nguyên điểm, tạo nên những đợt sóng triều không ngừng.

Bị những làn sóng triều lớp lớp quét qua, thân thể Chân Võ đại đế khẽ rung lên.

Mạnh Kỳ thừa cơ hội, chém ra Bá Vương Tuyệt Đao, tử điện rực rỡ, công kích Thất Bảo Diệu Thụ, thừa dịp Phong Đô đại đế còn chưa kịp phản ứng, rút “Sinh Tử bộ” ra, kích nó nổ tung!

Khả năng ngươi là một trong Tam Thi của Bồ Đề Cổ Phật ta cũng đã từng tính tới rồi! Chính là lúc ở trong Đông Phương lưu ly tịnh thổ, khi đặt giả thiết tất cả Bỉ Ngạn đều có khả năng là hậu trường của ngươi, ta đã tính ra ba tình huống nguy hiểm nhất.

Một là người sau lưng ngươi là Thanh Đế, sau khi ông ấy thành tựu Bỉ Ngạn, hồi tưởng thời gian, quá khứ bày ra một quân cờ là ngươi để thay đổi lịch sử, nên sau khi ông ấy thành đạo, chuyện trước đó ngươi kiến tạo âm tào địa phủ không bị phát hiện lại trở nên không hợp lý, vì ngươi có thể qua mắt được chúng ta, nhưng Kim Hoàng thân là Bỉ Ngạn giả, làm sao lại không nhận ra được lịch sử thay đổi!?

Hai là người sau lưng ngươi là Kim Hoàng, lúc trước khi lưu lại đạo tiêu, cố ý xóa đi một phần kí ức, nên ngay cả Tiểu Tang cũng không biết sự tồn tại của ngươi. Nhưng như thế lại có một vấn đề, là trừ phi khi đó Kim Hoàng nhìn thấy được trước rằng Tiểu Tang sẽ thoát ra khỏi phạm vi khống chế của bà ta, chứ nếu không cần gì phải giấu diếm?!

Ba là ngươi không phải thuộc hạ của Bỉ Ngạn đại nhân vật nào hết, chính là những người đó. Tiểu Tang từng nói cho ta biết Bồ Đề Cổ Phật Tam Thi thì có hai thi là thần bí khó biết, ta suy diễn ra ngươi là chuyện đương nhiên!

Nên để đề phòng những khả năng nguy hiểm nhất này, ta đã giải phong phạn văn xưa kia Chuẩn Đề đạo nhân cho ta, phong ấn những ý niệm quan trọng, khiến những tin tức truyền ra ngoài mà ngươi biết thì đều là những tin mà ta muốn ngươi biết!

Lúc trước vì gạt Chuẩn Đề đạo nhân và Bồ Đề Cổ Phật, hắn đã trấn áp phạn văn kia vào trong chỗ sâu trong biển tâm linh, thi thoảng lại giải phong, giả vờ lơ đãng để lộ tin tức gì đó, để sau này khi bố cục thật sự, khả năng thành công cũng cao hơn!

Nên Cố Tiểu Tang mới bảo “Để Chư Thiên Sinh Tử luân làm hậu chiêu, phòng bị chuyện xảy ra ngoài ý muốn”, phòng chuyện gì ngoài ý muốn? Chính là phòng chuyện này ngoài ý muốn!

Phanh, Sinh Tử bộ nổ tung, nguyên điểm chấn động.

Chân Võ đại đế mở mắt, trong mắt có một vạt màu tím.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui