Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch giả: Tiểu Băng

Vũ trụ lạnh căm đủ đông kết cả nguyên thần không vì sự tồn tại của di phủ Cửu Đầu trùng mà có gì khác biệt, ngược lại còn không ngừng hủ thực di phủ, “Phong hoá” nó.

Trong đầu Cửu Ly lướt nhanh nội dung cái video mình đã xem và lời chỉ dạy của cha mẹ, cố gắng kềm chế sự lo lắng trong lòng, bắt chước sự trầm ổn của ‘kẻ cầm đầu’ kia, uy nghiêm nói:

“Chúng ta không nên vội thử mở cửa phủ, phải cẩn thận xem xét ngọn núi này kĩ lưỡng, sau để xem có còn có bố trí gì khác hay không, cũng như quan sát xem khí cơ tự nhiên chảy về hướng nào, và hướng biến hóa của đạo vận.”

“Được!” Ngao Tần tuy vẫn ra vẻ ngạo mạn, khinh thường cái tên yêu tộc xuất thân tầm thường kia, nhưng y đã được Bắc Cực tiểu thánh chọn tiến hành nhiệm vụ quan trọng này, thì đương nhiên cũng có khả năng đặc biệt, những lúc quan trọng vẫn hiểu được đại thể.

Vừa dứt lời, quanh thân y vọt ra một lớp hàn quang do băng tinh ngưng kết thành, bao lấy hai tên thuộc hạ cũng là yêu tôn, bay ra khỏi lâu thuyền, bay vào trong vũ trụ tối tăm lạnh giá, tới đỉnh núi có động phủ của Cửu Đầu trùng.

Trong tầng hàn quang có những hình dạng màu u lục hoặc tối đen do đủ loại nguyền rủa trong vũ trụ tạo ra không ngừng công kích tới, trông như những con độc xà hay giòi bọ đang nhúc nhích.

Quang mang băng tinh rung lên, những màu tạp kia biến mất. Ngao Tần khẽ quay lại gật đầu, ý bảo trong núi vẫn còn có lớp phòng ngự, có thể loại bỏ nguyền rủa, ngăn cản rét lạnh.

Thấy thế, quanh thân Cổ Việt nổi lên những làn gió màu xanh, cuốn thành lốc xoáy, bên trong là vô số những hắc ảnh dữ tợn, chúng bao quanh Cổ Việt, bay ra khỏi lâu thuyền, tới ngọn núi. Từ sau lưng Kim Lân tiên tử có cuộn sóng màu xanh thẳm tràn ra, lướt nhanh tới, quét sạch xung quanh, nâng cô bay tới chân núi. Mỗi người đều mang theo hai thủ hạ mạnh mẽ dưới Pháp Thân.

“Nguyệt Lạc tiên sinh, mời.” Cửu Ly cười nhẹ.

Hà Mộ mỉm cười đáp lễ. Kiếm quang năm màu bốc cao, như lưu tinh cắt qua phía chân trời, quét ra một đường lửa xán lạn trong vũ trụ tối tăm lạnh giá, nhanh chóng bay tới gần đỉnh núi.

Cửu Ly khẽ gật đầu, khẽ vỗ tay, một làn khí tức mạnh mẽ bay ra, tiếp quản lâu thuyền, chủ trì trận pháp, giam các lực sĩ và thị nữ yêu tộc ở trong phòng.

Dẫn họ đi cùng là để biểu hiện sự tự đại kiêu ngạo của các thiên chi kiêu tử mà thôi, dù có là đi du lịch làm việc cũng phải có tiền hô hậu ủng, phải có người hầu kẻ hạ, để không bị ai nổi ý nghi ngờ.

Nhưng bây giờ, để tránh có gian tế mai phục, phá hư đại sự, thì phải kiểm soát lại tất cả!

Cánh hư ảo mọc ra sau lưng Cửu Ly, hiển hiện những văn tự cổ xưa, tỏa ra Ngũ Đức chi ý thần thánh.

“Văn tự” ầln lượt sáng lên, cuối cùng dừng lại ở màu huyền hoàng, ngưng tụ ra một cái bảo tháp lung linh ba mươi ba tầng ở trên đầu Cửu Ly, tỏa xuống từng luồng Huyền Hoàng công đức chi khí.

Cửu Ly dẫn theo hai thị nữ cấp yêu tôn đi ra, thong dong như đang đi dạo trong vườn nhà, bước tới cửa động phủ.

Quả nhiên đều có mang theo thần binh hoặc vật cấp thần binh...... Hà Mộ khẽ gật đầu, cũng không ngoài ý muốn.

Là thiên chi kiêu tử, hậu duệ của Yêu Thần hoặc tiểu thánh, đi ra ngoài du lịch nếu không có mang theo đồ vật cấp thần binh ngược lại sẽ làm người ta hoài nghi!

Năm người tỏa ra tra xét xung quanh, quan sát đến từng chi tiết, không bỏ qua một điểm dị thường nào.

Một lúc sau, năm người tụ lại, xác định cấm chế của núi đã bị lạnh giá và nguyền rủa của vũ trụ ăn mòn đến rất yếu, không cần phải lo nhiều.

Những hoa văn trên cánh của Cửu Ly thay đổi, màu huyền hoàng chuyển thành màu đen trắng, linh lung bảo tháp biến thành một tấm Đạo Đức Thái Cực đồ.

Cuộn tranh rơi xuống, chui vào mắt cô, quan sát dòng chảy của khí cơ và biến hóa của đạo vận, không ngừng xoay tròn, không ngừng thôi diễn.

Một lúc sau, thần dị trong mắt Cửu Ly biến mất, khẽ gật đầu: “Chư Thiên Huyết Sát đại trận, cấm pháp có tiếng thời Thái Cổ, nhưng cũng đã bị suy yếu nhiều rồi.”

Hà Mộ rụt tay trái vào trong tay áo, thông qua Ngọc Hư thần toán kiểm tra lại kết luận của Cửu Ly – hắn không biết gì về Chư Thiên Huyết Sát đại trận, chỉ có thể tính ra thứ khác.

“Ta phụ trách dẫn động cấm pháp, để nó công kích, tới khi đại trận vận chuyển tới thời điểm huyết sát sinh diệt, Nguyệt Lạc tiên sinh xuất kiếm chém vào cái đồ án chim chín đầu bên trái phía dưới của cửa động phủ nhé.” Cửu Ly đâu vào đấy phân phối nhiệm vụ.

Mình là thủ lĩnh, đương nhiên lúc đầu phải đứng ra xung phong, Nguyệt Lạc gần đây mới gia nhập, đương nhiên chưa được những người khác tin tưởng, cũng nên thể hiện ra một chút năng lực và thái độ của mình.

Hà Mộ đang định gật đầu, thì ánh mắt vừa đảo qua đồ án chim chín đầu kia, hắn nhíu mày: “Các ngươi có cảm thấy những đồ án chim chín đầu này có hình thái khác nhau không, giống như là một loại văn tự khác biệt ấy?”

“Vậy thì sao? Ảnh hưởng của chúng tới khí cơ tự nhiên đều đã bị bọn ta nắm được hết rồi, có nhận ra chúng hay không thì có làm sao?” Ngao Tần cười khẩy, Hà Mộ này đúng là không có việc gì làm đi tìm việc.

Hà Mộ trầm ngâm nói: “Nếu lỡ nó là nhắc nhở quan trọng thì sao?”

Cổ Việt lạnh lùng: “Nếu Cửu Đầu Đại Thánh là Yêu Thần Cửu Phượng trong thời kỳ Thái Cổ Hồng Hoang, thì những đồ án này nếu là văn tự, tất cũng là văn tự thuộc thời Thái Cổ, ngươi nhận ra được hay sao?”

Hà Mộ ngần ngừ: “Tại hạ có biết một chút về văn tự thời Thái Cổ, cho ta ít thời gian, chắc sẽ nhìn ra được một hai.”

“Ngươi có biết về văn tự thời Thái Cổ? Đừng đùa!?” Ngao Tần nổi giận bật cười.

Mình là hậu duệ Truyền Thuyết đại năng mà còn chưa bao giờ được tiếp xúc tới văn tự và vật phẩm của thời thái cổ, ngay cả lão tổ tông Bắc Cực tiểu thánh cũng biết không nhiều, cái tên này chỉ là một tên yêu tộc tầm thường nhỏ nhoi, có khả năng nào mà biết được văn tự thái cổ cơ chứ!?

Hừ, chỉ để đề cao bản thân, mà dám nói lớn hù người!

Cổ Việt dời mắt, nhìn thẳng vào cánh cửa, hoàn toàn không tin Hà Mộ biết văn tự thái cổ, Kim Lân tiên tử cũng che miệng, truyền âm cho Cửu Ly: “Có cần ta ra phối hợp với ngươi không?”

Hà Mộ quay đầu nhìn Cửu Ly, thành khẩn nói: “Thượng Cổ Đại Thánh di phủ không phải là nhỏ, tuyệt không thể coi thường. Cửu Ly cô nương, cho ta một khắc thời gian thôi, nếu ta không nhìn ra được, thì thử mở cửa cũng không muộn.”

Ngao Tần sầm mặt, đang định quát mắng, Cửu Ly đã đưa tay lên cản lại, trầm ổn nói: “Ngươi nói cũng có lý. Di phủ của Thượng Cổ Đại Thánh tuyệt đối không thể nào coi thường. Hơn nữa việc này cũng liên quan tới ích lợi của ngươi, ta tin ngươi sẽ không hồ ngôn loạn ngữ, nhưng thời gian kéo dài càng lâu, chuyện sẽ càng dễ bị lộ ra ngoài, dẫn tới mối họa, nên chỉ có thể cho ngươi thời gian một chén trà mà thôi. Tốt nhất là trong thời gian đó ngươi có thể cho chúng ta nhìn thấy tiến triển.”

Hà Mộ trịnh trọng gật đầu: “Cửu Ly cô nương yên tâm!”

Cái gọi là văn tự đều là do đạo văn diễn hóa mà thành, càng đến cao giai thì càng tiếp cận đạo ý, Thượng Cổ Xích Minh ngọc văn chính là một loại trong số đó, văn tự thái cổ cũng tương tự, nếu là tầng thấp thì mình chịu, chứ nếu là cao tầng nhất định sẽ có chỗ chung!

Hắn ngầm khởi động Vạn Giới Thông Thức phù của mình, tìm tới diễn đàn nghiên cứu chữ cổ đại, chụp hình một con chim chín đầu đăng lên, đăng bài, tựa đề là:

“Có ai nhận ra văn tự cổ này không, thành tâm thỉnh giáo, online đợi!”

Hà Mộ đăng những hình chim chín đầu còn lại lên những diễn đàn khác, những nhóm thảo luận về vấn đề tương tự, để đỡ khỏi bị người lừa gạt.

Có Vạn Giới Thông Thức phù, hắn không còn là một người đang chiến đấu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui