Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch: Tiểu Băng

Trong tịnh thổ Phật quốc, Nhiên Đăng vẫn đang chờ cơ hội, hận không thể tự mình ra tay, nhưng mà dư ba của Bỉ Ngạn khủng bố quá, Cửu U lại làm lão yếu đi rất nhiều, nên chỉ có thể kiên nhẫn ngồi chờ.

Nhìn thấy dòng huyền thủy màu đen bao phủ cả trời đất, lão giật thót, có dự cảm không hay.

“Đạo hữu nếu vẫn không ra tay, hối hận thì đã muộn.” Hư ảnh A Nan cười tủm tỉm.

Nhiên Đăng nhìn y: “Lời ấy ý gì?”

“Đạo hữu không thấy Ma Quân và Thất Sát ngăn trở Cửu Loạn thất bại, Cửu Loạn đã lấy được Ma Hoàng trảo sao? Chỉ cần bỏ thêm chút sức, khống chế vật ấy, thì cả cảnh giới lẫn thực lực của nó đều sẽ tăng lên. Ý chí Cửu U vốn đã bài xích Vô Sinh Lão Mẫu, tới lúc đó, nhất định nó sẽ ra tay, lại thêm hầu tử và Tuyệt Đao, Kim Hoàng sẽ không thể ở trong Cửu U được nữa.” A Nan vân đạm phong khinh.

Nhiên Đăng vẫn vẻ từ bi: “Trước khi Cửu Loạn khống chế được Ma Hoàng trảo, Lão Mẫu và Thiên Tru phủ đã có đủ thời gian đánh bại Đấu Chiến Thắng Phật, khiến nó không thể che chở Tô Mạnh.”

A Nan hắc một tiếng: “Chân Võ từng là Đạo Tôn đồng tử, biết được rất nhiều, nắm giữ được rất nhiều, không có Bỉ Ngạn nào muốn nhìn thấy ông ta thành tựu Bỉ Ngạn, nhất phi trùng thiên, đảo loạn thế cục. Bây giờ ngươi nghĩ Vô Sinh Lão Mẫu sẽ tự xử lý tai họa ngầm của mình trước, hay là cản Chân Võ trước?”

“Không phải còn có Thanh Đế sao?” Nhiên Đăng khép hờ mắt.

“Thanh Đế vẫn nghiêng về phía Tô Mạnh, nếu không phải ông ta và Kim Hoàng nhân quả chưa xong, bây giờ hẳn đã ra tay ngăn cản. Ngồi nhìn Chân Võ chứng đạo vẫn có thể xem là một cách tốt, chung quy Chân Võ và Tô Mạnh cũng có quan hệ không phải là ít, chuyện này ta biết, Kim Hoàng biết, bản thân Chân Võ cũng biết, ông ta nắm bắt thời cơ rất là đúng.” A Nan chậm rãi nói, lưỡi nở hoa sen, “Có Thanh Đế ngồi xem, những Tạo Hóa viên mãn dám ra tay quấy nhiễu sao?”

Hai người trao đổi bằng ý chí và ý niệm, đối thoại diễn ra rất nhanh.

Nhiên Đăng lâm vào trầm ngâm, sau đó trầm trầm mở miệng: “Ta phải làm gì?”

Lúc này, từ trong huyền thủy màu đen “bao phủ” đất trời hiện ra một thân ảnh, khuôn mặt gầy guộc, đạo bào mũ xưa, chính là Đãng Ma Thiên Tôn Chân Võ. Ông vừa hiện lên, huyền thủy hai bên lập tức xảy ra biến hóa, một nửa trở nên trong veo yên tĩnh, tưới vạn vật, dựng dục sinh cơ, một nửa sâu thẳm yên tĩnh, bao phủ toàn bộ, tràn ngập tử ý, hai nửa nhanh chóng nhanh xoay tròn, quấn lấy nhau, chỉ trong tích tắc đã hấp thu năng lượng từ trong trời đất, ngưng tụ ra hình ảnh Huyền Vũ và Đằng Xà, chúng cuốn lấy nhau, muốn tụ thành một quả cây. Suốt quá trình này, Phù Tang cổ thụ giới vực và Đông Phương lưu ly tịnh thổ đều không hề có động tĩnh, Thanh Đế quả thực đã chọn phương pháp bàng quan ngồi nhìn!

A Nan khẽ cười:

“Đi Linh sơn, hỗ trợ ta thoát khốn!”

“Nếu ta thoát khốn, liên thủ với Lão Mẫu, xử Tô Mạnh chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”

Nhiên Đăng sợ hãi bật thốt:

“Thanh Đế sẽ không ngồi nhìn đâu. Ngươi có cách đối phó?”

Lão đã dao động!

Ông!

Đất trời bỗng vang lên âm thanh kì dị, vô số âm quỷ dạ hành, tuổi thọ của mỗi sinh linh đều tăng lên, khái niệm sinh và tử như hàng lâm vào trong Chân Thật giới.

Chân Võ kích hoạt thứ mình thu hoạch được ở trong Sinh Tử nguyên điểm, thứ ngày xưa suýt nữa là bị nó đồng hóa!

Đen trắng giao nhau, sinh tử lưu chuyển, Huyền Vũ và Đằng Xà bị kích thích, ở trong hắc thủy kết ra một nửa quả cây hư ảo, lóng lánh trong suốt, ẩn chứa khá nhiều đạo vận, có thủy, sinh, tử, diệt vân vân.

A Nan đang định trả lời Nhiên Đăng thì nhìn thấy bàn tay nắm cự phủ của Kim Hoàng không chút do dự bổ về phía Cửu U, bổ về phía Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không!

Bà ta mặc kệ Chân Võ chứng đạo, không quan tâm!

Chín cái đạo văn bay ra, hợp sức với nhau, tăng thêm sức mạnh!

“Này......” Biến hóa bất ngờ làm Nhiên Đăng hết sức ngạc nhiên.

A Nan bình tĩnh hơn, cảm khái: “Sát tâm của Vô Sinh Lão Mẫu với Tô Mạnh và Cố Tiểu Tang thật là kiên định!”

“Ngươi không phải nói bà ấy muốn ngăn cản Chân Võ chứng đạo sao?” Nhiên Đăng khó hiểu.

“Đổi lại là ta, ta cũng sẽ làm như vậy, Chân Võ chứng đạo làm mọi người đau đầu, nhưng Cố Tiểu Tang không trừ lại là tai họa ngầm của bản thân. Vì sao phải hi sinh bản thân để thành toàn cho mọi người?” A Nan mỉm cười trả lời, “Nhất là dù không có người ngăn cản, muốn trở thành Bỉ Ngạn cũng rất là gian nan, Chân Võ có thành công hay không còn chưa chắc.”

Nhiên Đăng thâm thúy nhìn A Nan: “Vừa rồi ngươi không có nói với ta như vậy.”

“Đương nhiên ta phải chọn cách nói nào có lợi cho ta nhất.” A Nan rất đương nhiên.

Oanh!

Đao và phủ va vào nhau, tầng trên cùng Cửu U xảy ra vụ nổ kinh thiên động địa đại, tử lôi và xích diễm cùng bùng cháy, u ám và trong vắt một màu, mặt đất vỡ toang thành nhiều mảnh nhỏ, như những hòn đảo nhỏ phiêu lưu trong mặt biển hắc ám hư vô, ngay cả sơn mạch màu đỏ cũng bị cắt thành hai đoạn, nếu không phải Đại Tự Tại Thiên Tử, mười hai Ma Thánh và cấm pháp nhiều năm ngăn trở, e là đã hôi phi yên diệt.

Hai chân bạo viên cắm vào làn sương mù ngăn cách hai tầng thời không, Hoàng Kim tỏa tử giáp vỡ tan nát, thân thể không còn lành lặn, huyết nhục nhanh chóng mấp máy trùng sinh, rõ ràng là ở thế hạ phong tuyệt đối, có vẻ chỉ còn đủ sức bảo vệ bản thân mình, không còn khả năng bảo vệ Mạnh Kỳ và Cố Tiểu Tang!

Sát ý của Kim Hoàng vô cùng chắc chắn.

Bàn tay trắng muốt cầm vững vàng Thiên Tru phủ, bên kia Cửu Loạn Thiên Tôn cầm Ma Hoàng trảo, truyền ý chí vào định cướp lấy quyền khống chế. Ma Quân và Thất Sát đạo nhân liên tục công kích nhưng không gây được chút ảnh hưởng nào tới nó vì nó đang tạm thời ở trong quá khứ. Hai người định rút lui, vì nếu chờ tới khi Cửu Loạn Thiên Tôn khống chế được Ma Hoàng trảo, hai người muốn đi cũng không đi được!

Một nửa hư ảo Đạo Quả vừa hiện, từ trong Nê Hoàn cung của Chân Võ bay ra một cây xích ngọc màu tím, chư tà không xâm, vạn pháp khó thương, Tiên Thiên chi đức.

Nguyên Dương xích mới ra, đạo văn trên xích lập tức bay ra, thân ảnh Chân Võ trở nên trong suốt và hư ảo, như rơi vào trong dòng sông thời gian.

Nó cuốn lấy Chân Võ, cùng nhau nghịch dòng nước mà lên!

Từ hiện tại quay về nơi bí địa ẩn cư, từ bí địa ẩn cư trở về lúc rời khỏi Sinh Tử nguyên điểm, từ Sinh Tử nguyên điểm quay lại thời gian bao nhiêu năm ngồi khô trong đó, không ngừng đánh thức quá khứ, không ngừng dung hợp làm một.

Lại một rìu đánh xuống, Tôn Ngộ Không nổi giận gầm lên, vung Tuyệt Đao, đón khó xông lên, như ngày xưa dù không có hi vọng cũng muốn đại náo thiên cung!

Bạo viên bay lên trời, xông về phía bàn tay trắng nõn tú mỹ kia, thân ảnh khổng lồ hình như ngày càng trở nên nhỏ đi.

Cố Tiểu Tang vẫn còn đắm chìm trong tám lời chân ngôn của Thanh Đế: “Cùng đường bí lối, thập tử vô sinh...... cùng đường bí lối, thập tử vô sinh...... Trên trời không đường, xuống đất không cửa, hàm nghĩa ẩn trong nó hẳn là không đường nhưng có cửa, chính là xuống đất, chính là tiến vào Cửu U, nhưng còn thập tử vô sinh thì giải thích thế nào, vô sinh là Vô Sinh chỉ? Vậy còn thập tử là chỉ cái gì?”

Cô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Mạnh Kỳ, như hiểu ra gì đó:

“Thập tử là toàn tử chi ý? Hiện giờ chỉ có vợ chồng chúng a, hắn đã tiếp cận với tử, nhưng ta còn sống...... thì ra ý của Thanh Đế là như vậy......”

Trong mắt Cố Tiểu Tang ánh sáng lấp lóe, nhớ lại cảnh Mạnh Kỳ đâm đầu vào đường chết mà nuốt vào huyết nhục của Đông Hoàng: Nếu ta chết, ngươi bảo vệ Tiểu Tang...... Nếu ta biến thành quái vật, chờ nàng đăng lâm Bỉ Ngạn, đánh thức ta tỉnh lại...... Cô đột nhiên ra tay, một chỉ điểm vào mi tâm Mạnh Kỳ!

Mạnh Kỳ nổi giận gầm lên, trong đôi mắt đỏ sậm hỗn loạn hiện ra sự bi ai không thể tin được, khí tức điên cuồng như muốn bùng nổ.

“Hãy tin tưởng thiếp thân.” Cố Tiểu Tang cong khóe môi, má lúm khẽ hiện ra, sóng mắt lưu chuyển, như cười như không, “Chẳng lẽ thiếp thân phải cứu tướng công trăm lần ngàn lần, chàng mới tin vào tâm ý của thiếp?”

Mạnh Kỳ bình tĩnh trở lại, đôi mắt đỏ rực bình tĩnh nhìn Cố Tiểu Tang, huyết nhục Đông Hoàng đương nhiên kháng cự sự hấp thu của Vô Sinh chỉ, nhưng Cố Tiểu Tang đã nối khí tức huyết đào vào đầu ngón tay mình.

Huyết nhục vọt tới, Vô Cực Hỗn Độn chi ý hóa thành một dòng nước chạy về phía Cố Tiểu Tang.

Khí tức của Cố Tiểu Tang tăng nhanh, hai mắt cũng bắt đầu đỏ lên, yêu dị mà tuyệt mỹ, cả người như bóng đang phình to, muốn nổ.

Thần Quang Minh Nguyệt viên mãn vô ngần treo cao ở ngoài Cửu U đột nhiên đung đưa, từ trăng tròn biến thành trăng khuyết, qua lại lấp lóe, rất không ổn định, Thiên Tru phủ đang chém xuống cũng bị ảnh hưởng, chậm hơn và yếu đi!

Cố Tiểu Tang càng mạnh, Kim Hoàng sẽ càng yếu!

Tóc Cố Tiểu Tang bay phần phật, ngẩng đầu nhìn lên trời cao, như xuyên qua dư ba chiến đấu, nhìn vào đôi mắt đã từng làm mình sợ hãi rất nhiều năm kia.

Đối mặt với Bỉ Ngạn, dù có bày ra bao nhiêu kế sách cũng chưa chắc là dùng được, thường chẳng mang lại hiệu quả.

Bây giờ, ngoài liều chết, thì không còn cách nào khác!

Đây chính là thập tử vô sinh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận