Dịch giả: Tiểu Băng
Trong hư vô, một dòng sông lấp lánh lặng lẽ chảy, dòng chảy vô số, nước chảy như thoi đưa, tất cả những huy hoàng xán lạn đều bị chôn vùi theo dòng chảy.
Mạnh Kỳ về tới thời gian trước khi Thiên Đình rơi xuống không lâu, thân ảnh xuất hiện ở ngoài Ngọc Hư cung, lập tức cảm nhận được ở bên trong cung có một làn khí tức cổ xưa trang trọng, uy nghiêm sâu thẳm.
Khí tức của người đứng đầu Tam Thanh, Đạo môn đệ nhất thiên tôn, Nguyên Thủy Thiên Tôn!
Mình được ông ấy truyền thừa, nhận ơn của ông ấy, kế thừa danh hiệu của ông ấy, mà cho tới hôm nay lại chưa bao giờ gặp mặt ông ấy!
Cánh cửa lớn từ từ mở ra, Mạnh Kỳ bình tĩnh cất bước, dọc theo con đường quen thuộc, chậm rãi đi về phía Ngọc Thanh điện, trên đường nhìn thấy những người cũ của Ngọc Hư cung vốn đã sớm thọ tẫn mà chết như Bạch Hạc đồng tử, nhưng họ lại hình như không hề nhìn thấy Mạnh Kỳ.
Không bao lâu sau, Mạnh Kỳ đi tới Ngọc Thanh điện, nhìn thấy bảo quang viên mãn trong vắt, ánh sáng ngời ngời, nhìn thấy Thiên Tôn dáng vẻ trung niên uy nghiêm thâm thúy, cổ xưa. Ông đang cầm Tam Bảo như ý, quanh người có những tầng ảo ảnh như hư như thực, có Phạm Thiên Sáng Thế, có những vị thần si ngu mù quáng, đều là hình chiếu những Bỉ Ngạn ông đã chiến thắng trong vũ trụ tối cổ, chiếm số lượng chủ đạo tuyệt đối trong các Nguyên Thủy “Ta khác” (chỗ này dịch không chắc lắm. Ai đọc hiểu được nguyên tác câu này, chỉ mình với nha), chúng như cùng chống đỡ một chiếc ‘thuyền’, trên thuyền chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn, giúp ông thoát khỏi chư thiên vạn giới, thanh tịnh vô nhiễm.
Bốn con mắt gặp nhau giữa không trung, Mạnh Kỳ và vị Thiên Tôn cổ xưa nhìn thẳng vào nhau.
Tam Bảo như ý trong tay Nguyên Thủy Thiên Tôn bay lên, chậm rãi bay về phía chủ nhân trong tiết điểm hiện tại của nó, còn thân ảnh cổ xưa uy nghiêm kia trong nháy mắt hư hóa, giống như ảo ảnh mà biến mất!
Nguyên Thủy Thiên Tôn của giai đoạn lịch sử này cứ như vậy biến mất ngay trước mắt Mạnh Kỳ!
Tam Bảo như ý rơi xuống bàn tay Mạnh Kỳ, cảm giác ôn nhuận thanh bình, gột rửa tâm thần, hoàn toàn là đồ thật.
Mạnh Kỳ đăm chiêu, đi tới chỗ ban nãy Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa ngồi, trang nghiêm ngồi xuống, sau đầu hiện ra viên quang giống hệt Nguyên Thủy Thiên Tôn ban nãy, hấp thu những “hình chiếu Nguyên Thủy” trong vũ trụ tối cổ.
Một lúc sau, Bạch Hạc đồng tử đi vào, nhìn thấy Mạnh Kỳ mà không ngạc nhiên chút nào, cung kính hành lễ:
“Chưởng giáo lão gia có gì phân phó?”
Với y, người ngồi trong điện Ngọc Thanh từ trước tới giờ chẳng có gì thay đổi, mặc dù khí tức và dung mạo khác biệt!
Mạnh Kỳ trong lòng đã hiểu, bình thản nói:
“Truyền pháp chỉ của ta, môn hạ Ngọc Hư đều phải đóng cửa thanh tu.”
Cho tới khi xảy ra Thiên Đình rơi xuống chi chiến!
Đây cũng là lời Nguyên Thủy Thiên Tôn từng nói trong lịch sử!
Là sản phẩm làm giảm cầu không của Nguyên Thủy Thiên Tôn, mình trở lại quá khứ, vừa nhìn thấy lạc ấn ông ấy lưu lại, liền đương nhiên trở thành người thay thế cho ông ấy từ đoạn lịch sử này cho tới tiết điểm hiện thời!
Ông ấy quả thực đã rất gần tới Đạo Quả, hơn hẳn Đạo Đức Thiên Tôn và A Di Đà Phật.
“Cẩn tuân pháp chỉ của chưởng giáo lão gia.” Bạch Hạc đồng tử cung kính cáo lui.
Mạnh Kỳ khẽ thở dài, quả thật là càng gần Đạo Quả càng khó tả.
Nhưng xem như cũng đã hiểu vì sao các cổ xưa giả Nguyên Thủy Thiên Tôn, A Di Đà Phật lại giành nhau quyền chủ đạo vũ trụ tối cổ của bản kỷ nguyên, hoàn toàn áp chế đối phương, bởi vì điều đó sẽ giúp tăng lên về mặt bản chất, cùng với những “Ta khác” sẽ như những cây cột chống trong dòng nước xiết, giúp nâng bản tôn lên cao, khiến bản thân có một sự cách biệt vi diệu với chư thiên vạn giới và Chân Thật giới, trở nên thanh tịnh vô nhiễm, càng dễ làm giảm cầu không.
“Không thấy Nguyên Thủy”, Mạnh Kỳ nhìn lịch sử không ngừng diễn tiến, thầm nghĩ:
Nếu mỗi lần mình đi gặp một lạc ấn của Nguyên Thủy, đều đương nhiên trở thành người thay thế, như vậy sẽ khó có thể tìm thấy nhiều manh mối. Vậy không bằng đi gặp một lần lạc ấn Linh Bảo Thiên Tôn lưu lại, vì lạc ấn đó sẽ không bị tan biến, sẽ có dấu vết để lại để mình xem xét.
Bí ẩn tung tích của hai vị Thiên tôn vốn dĩ cùng là một vấn đề!
Nghĩ là làm. Mạnh Kỳ ý niệm một cái đã đi tới Kim Ngao đảo Bích Du cung. Từ sau Phong Thần chi chiến, giới này không còn chuyện vạn tiên tới triều ồn ào náo động, nó trở nên yên tĩnh thanh lãnh, mà ngay cả đồng tử cũng còn hiếm thấy.
Cửa lớn Bích Du cung rộng mở, trống trải không người, người trông cửa cũng không nhìn thấy đâu, khiến Mạnh Kỳ tự nhiên có cảm giác là người ta đã đoán trước là mình sẽ tới, nên mở rộng cửa đón mình.
Chẳng lẽ trong đoạn lịch sử này, Linh Bảo Thiên Tôn cũng là do Kim Hoàng sắm vai?
Hoặc là nói, Kim Hoàng là sản phẩm làm giảm cầu không của Linh Bảo Thiên Tôn, nhưng mà nếu như vậy, sau khi bà ta trở thành cổ xưa giả, Linh Bảo Thiên Tôn hẳn là đã phải siêu thoát, chứng được Đạo Quả, vậy họ còn tranh giành cái gì nữa?
Lấy bất biến ứng vạn biến, Mạnh Kỳ cũng là Bỉ Ngạn, đương nhiên không sợ hãi, chắp tay sau lưng bước vào, một đường đi tới Thượng Thanh điện.
Trong điện này còn lưu lại khí tức và dấu vết tồn tại của Linh Bảo Thiên Tôn, nhưng không thấy người.
Mạnh Kỳ bước vào trong điện, mở tuệ nhãn, chăm chú nhìn vào khí tức còn lưu lại, để tìm dấu vết.
Chợt từ trong Thiên Điện một đồng tử đi ra, nhìn thấy Mạnh Kỳ, thoáng cảm thấy nghi hoặc nhưng vẫn cung kính hỏi:
“Chưởng giáo lão gia đã xuất quan?”
Chưởng giáo lão gia? Mạnh Kỳ giật mình, nheo mắt, bình tĩnh đáp trả:
“Truyền pháp chỉ của ta, triệu Tam Tiêu tới gặp.”
Đây là mình đã trở thành Linh Bảo Thiên Tôn?
Linh Bảo Thiên Tôn cũng giống Đạo Tôn, ngay cả lạc ấn cũng không lưu lại?
Đồng tử lập tức nói ngay: “Cẩn tuân pháp chỉ của chưởng giáo lão gia!”
Giây lát sau, ba tỉ muội Vân Tiêu từ Thiên Đình chạy tới, bước vào Thượng Thanh điện, nhìn thấy Mạnh Kỳ, chẳng chút khiếp sợ, chỉ hơi khó hiểu hành lễ: “Bái kiến chưởng giáo lão sư, xin hỏi lão sư triệu kiến chúng ta có gì phân phó?”
Bái kiến chưởng giáo lão sư...... Mạnh Kỳ bình tĩnh nói:
“Thiên Đình sắp có biến, các ngươi sớm làm chuẩn bị.”
............
Mọi chuyện đã vượt ra khỏi thôi diễn ban đầu của Mạnh Kỳ, trở nên vô cùng quỷ dị, nên hắn sau khi suy nghĩ, quyết định tiếp tục hồi tưởng thời gian, đi tới đoạn thời gian trước khi Phong Thần chi chiến.
Ngoài Bích Du cung, có núi có sông, mây lành khắp chốn, mây khói mịt mờ, tự thành một giới, không đếm nổi có bao nhiêu tiên thần yêu quái từ bốn phương tám hướng độn tới, hạ xuống khắp nơi xung quanh, từ xa bái Thượng Thanh điện, lắng nghe từng câu đại đạo luân âm.
Nơi điện chính, một vầng bảo quang viên mãn treo cao, trong vắt sáng tỏ, bên dưới có một thân ảnh mơ hồ, chính là Linh Bảo Thiên Tôn ngày xưa Mạnh Kỳ từng gặp.
Mạnh Kỳ bắt chước các tiên thần khác tới nghe giảng đạo, hắn ngồi xuống, giương mắt nhìn về hướng Bích Du cung, giao mắt với Linh Bảo Thiên Tôn. Đôi mắt kia cao mạc sâu thẳm, hỗn độn khó hiểu.
Ý, không có “Trống trải”, cũng không có biến mất...... gặp nhau vào thời điểm lịch sử khác, lần này hình như đã túm được một ít dấu vết để lại.
Hắn độn ra, đi tới Ngọc Hư cung của thời đại này, định tái kiến Nguyên Thủy lạc ấn.
Trên Côn Luân sơn, Ngọc Hư cung cổ xưa sâu thẳm, Mạnh Kỳ không bị chút ngăn trở đi qua cửa, tới Ngọc Thanh điện, nhìn thấy Thiên Tôn cổ xưa tay nâng Tam Bảo như ý.
Không chút ngoài ý muốn, hai người vừa đối mặt, Tam Bảo như ý lại tự bay lên, thân ảnh Nguyên Thủy Thiên Tôn lại hư hóa biến mất, Mạnh Kỳ cảm nhận được lịch sử gia thân, từ lúc này hắn phải gánh vác cái vai trở thành “Nguyên Thủy” cho tới khi Thiên Đình rơi xuống!
Nói cách khác, Nguyên Thủy Thiên Tôn trong Phong Thần chi chiến cũng là do chính hắn “Sắm vai”!
“Bên này không có vấn đề......” Mạnh Kỳ đăm chiêu, lại quay đầu nhìn sang hướng Bích Du cung.
Di...... Hắn chợt ngẩn người.
Vì vầng bảo quang viên mãn và thân ảnh Linh Bảo Thiên Tôn ở Bích Du cung đã không còn nữa, chỉ có đại đạo luân âm vang vọng, đám tiên thần yêu quái bên ngoài ngồi nghe như si như say!