Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch giả: Tiểu Băng

Ngày thứ sáu, đêm.

“Phía tây.” Cát Hoài Ân đầu đầy mồ hôi lạnh nhìn kết quả bói toán.

Mạnh Kỳ nhíu mày: “Sao vẫn là phía tây?”

Nếu hỏi cát hung, khắp nơi đều là đại hung, nếu hỏi phương hướng, lần này cũng là hướng tây, làm hắn hoài nghi Cát Hoài Ân học nghệ chưa tinh, vì lần nào cũng ra kết quả như thế, nếu không phải như thế, thì là Cát Hoài Ân tự mình quấy rối, nhưng hắn không có khả năng lấy an nguy của mình ra để đùa.

“Takhông biết.” Cát Hoài Ân mờ mịt lắc đầu.

“Chúng ta vẫn luôn đi theo hướng tây à?” Phù Chân Chân hỏi.

“Đương nhiên không.” Trương Viễn Sơn, La Thắng Y, Tề Chính Ngôn và Mạnh Kỳ đồng thanh trả lời, sớm hôm qua, họ không hề xuất phát theo hướng tây.

Từ khi đánh lui “Bích Ba đại vương” Ba Nhi Bá, mấy ngày trước yêu quái lảng vảng xuất hiện khắp nơi, song mục tiêu đều là cái chùa, họ đều cẩn thận trốn qua được, nhưng từ sáng ngày thứ năm, họ phát hiện yêu quái dò đường bắt đầu sục sạo từng chỗ một, như muốn quật cả ba thước đất tìm cái gì đó, nên họ đành phải tránh vòng đi, nhưng vòng tới vòng lui, né qua mấy con đường, phía trước vẫn toàn là yêu quái đang đề phòng nghiêm cẩn, nhiều không đếm xuể, muốn vụng trộm đi qua là không thể, nên mới phải bảo Cát Hoài Ân tính toán.

“Chúng ta đi hướng đó thử vậy, nếu gặp phải tiểu yêu lạc đàn, tóm về tra hỏi.” Mạnh Kỳ trầm giọng nói.

Chỉ cần kiên trì thêm hai ngày, là có thể thông qua nhiệm vụ tử vong, không ai muốn thua vào lúc này, nên đều gật đầu.

Mạnh Kỳ phóng tinh thần ra ngoài, sau đó vận chuyển Bất Tử Ấn Pháp, dùng tinh thần và chân khí cảm giác xung quanh.

Trên cây có một con chim đang nhìn về nơi xa, cơ thể khô héo, trong cơ thể có mấy con trùng đang bò, trong lùm cây có một con rắn đang bò qua, dưới lớp đất sâu bọ tùm lum, khắp nơi đều bừng bừng sinh khí.

Hắn chỉ có thể cảm ứng được tới mức này, muốn xa hơn nữa hay sâu hơn nữa hay mục tiêu nhỏ hơn nữa thì không làm được.


Nhưng không làm không được, nếu đối thủ là nhân loại, tự nhiên không cần phải kiểm tra tới mức nhỏ như thế, nhưng địch nhân là yêu quái, chim, trùng, động vật con gì cũng có thể là nguyên hình của chúng, đang tìm đám người mình, nên không thể không cẩn thận, có con giun quái làm tiền lệ rồi.

Chính là nhờ cẩn thận như vậy, họ mới sống được tới ngày thứ sáu này.

Tề Chính Ngôn tiến lên một bước, đất cát, khoáng vật xung quanh đều bị đánh bật lên, ngay cả sâu bọ vì chiêu “Thổ Côn Luân” này cũng phải chịu tai ương, xung quanh tĩnh lặng hẳn.

“Đi.” La Thắng Y khẽ hô, mọi người thu liễm khí tức, cẩn thận tiềm hành.

Một lúc sau, yêu khí lại phả vào mặt, xung quanh rất ồn ào, nơi này có rất đông yêu quái đang tìm tòi sục sạo!

“Có quỷ dị......” Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi, Tề Chính Ngôn liếc nhau, quyết định đi bắt tù binh, không thể cứ mờ mịt vô tri trốn trốn tránh tránh.

Mạnh Kỳ thi triển Huyễn Ma thân pháp, cẩn thận tránh đám tiểu yêu, một lúc sau, thấy được một con tiểu yêu tốc độ nhanh hơn những con khác, đã rời xa khuất hẳn những con kia.

Mạnh Kỳ đánh mắt cho Tề Chính Ngôn, Bất Tử Ấn Pháp triển khai, thân như quỷ mỵ xông tới chỗ con tiểu yêu!

Hai người luận bàn một năm, Tề Chính Ngôn phối hợp rất ăn ý, Long Văn Xích Kim kiếm từ xa bổ tới, Long Uy ngưng tụ, chỉ thẳng vào con tiểu yêu kia.

Tiểu yêu run lẩy bẩy, hai chân nhũn cả ra, bị Mạnh Kỳ đã tới gần đánh choáng, xách nó nhảy vọt đi.

Mạnh Kỳ đánh cho nó tỉnh lại, tinh thần ngoại phóng, Long Uy tướng tùy, bắt đầu tra khảo: “Vì sao các ngươi sục sạo ở đây?”

Tiểu yêu nơm nớp sợ trả lời: “Bẩm Giao Long gia gia, là đại vương nhà ta sai làm thế.”

“Vì sao lại sai như thế?” Mạnh Kỳ hỏi tiếp, khốn thật, hỏi một câu đáp đúng một câu à!


“Hồi Giao Long gia gia, đại vương các sơn các động vào trong chùa chỉ tìm được một khúc gỗ đã tàn phá, không tìm thấy cơ duyên, Bích Ba đại vương nói đã có người sống tới trước, cơ duyên chắc chắn đã bị bọn họ lấy đi, nên chúng ta mới đi tìm khắp nơi.” Tiểu yêu này đã cùng đại vương nó vào trong chùa.

Mạnh Kỳ nhíu mày: “Bích Ba đại vương đang ở đâu?”

“Đã hồi sơn dưỡng thương, hai ngày nữa sẽ lại đến.” Tiểu yêu thành thật trả lời.

Mạnh Kỳ lại hỏi phạm vi tìm tòi của yêu quái từng động, càng nghe càng nhíu mày, chúng đều là nhờ vào đại vương cưỡi gió đi trước, rồi chạy đuổi theo? Làm sao chúng lại tìm đúng hướng đám mình bỏ chạy, tìm từng tí một như thế, vòng vây càng ngày càng thu nhỏ lại rồi.

“Nói cách khác, tối đa tới ngày mai, nếu chúng ta không thoát ra được, thì chỉ còn một phạm vi rất nhỏ để xê dịch mà thôi, chỉ đám tiểu yêu hợp lại cũng đủ đạp chết chúng ta.” Mạnh Kỳ tra hỏi xong, báo kết quả cho đám Giang Chỉ Vi.

Giang Chỉ Vi thương thế đã khỏi hẳn, khẽ gật đầu: “Phải tìm được chỗ phá vòng vây, lướt qua đám yêu quái nào yếu nhất đi, thoát ra được mới có hy vọng chống đỡ một ngày rưỡi còn lại.”

“Hướng đông bắc là một con ngô công tinh, một con xà tinh...... Tây Nam là ba con hoàng ngưu quái...... Đa số đều là nửa bước ngoại cảnh tiêu chuẩn, xem ra khi theo Yêu Thánh tiến công Linh sơn, chư vị Đại Thánh, Yêu Vương chân chính đều đã biến mất hầu như không còn.” Mạnh Kỳ mô tả lại sự phân bố vòng vây theo lời kể của tiểu yêu.

Trương Viễn Sơn trầm ngâm: “Nếu gặp phải ngoại cảnh, dù chúng ta thực lực gia tăng cũng không chắc qua khỏi được, phải tránh chúng nó.”

“Tốt nhất là chọn những con có thiên phú thần thông thường thôi, không đánh được từ xa.” La Thắng Y thêm vào, nếu gặp phải yêu quái có khả năng đánh xa, lại còn biết cưỡi gió, ngoài cách lại dùng Chiếu Yêu kính, nếu không đành chờ nó đùa chết cả bọn mà thôi.

Dưới tình huống bình thường, nửa bước ngoại cảnh có thể mượn một chút thiên địa chi lực, nhưng vẫn phải đánh cận chiến là chiến, giống như hồi trước ở Đoá Nhi Sát.

Mọi người bắt đầu phân tích một trận, những kẻ có khả năng có thiên phú thần thông đặc biệt không chọn, nửa bước ngoại cảnh hơn hai tên không chọn, cuối cùng chọn hướng ba con hoàng ngưu quái, chúng sở trường sức mạnh, thích cận chiến, là đối thủ phù hợp nhất, hơn nữa ở hướng của chúng cũng chỉ có chúng là ba nửa bước ngoại cảnh, dù có bị chúng phát giác, chỉ cần không có gì đặc biệt, cũng có thể thong dong giải quyết, đột xuất vòng vây.

Bàn bạc xong, đám Mạnh Kỳ đổi hướng, đi về hướng tây nam ngay trong đêm.


Đám Giang Chỉ Vi, Tề Chính Ngôn thi triển Huyễn Hình đại pháp, che chắn cho Phù Chân Chân, Cát Hoài Ân và La Thắng Y. Mạnh Kỳ vận chuyển Bất Tử Ấn Pháp, tinh thần ngoại phóng, bao phủ Nguyễn Ngọc Thư.

Một đường bước từng bước một, thường là lướt qua sát người tiểu yêu, nếu là quá gần, thì làm một chút tinh thần quấy nhiễu.

Trong đêm tối, mọi người nín thở ngưng thần, cố gắng không để lo lắng và sợ hãi làm nhiễu loạn tâm cảnh.

“Moo! ta biết ngay bọn chúng khinh thường huynh đệ chúng ta, muốn phá vây ở hướng của chúng ta!” Mắt thấy yêu quái trở nên thưa thớt, sắp lướt qua vòng vây, thì giữa không trung có một tiếng trâu rống ầm ĩ, nhìn lên, thấy có ba con quái vật thân người đầu trâu đứng trong khói đen, đang từ trên cao nhìn xuống.

Ba đôi mắt trâu mở to, đầy tơ máu, gương mặt vô cùng mệt mỏi cứ như đã tìm kiếm suốt mất ngày mấy đêm liền không ngủ nghĩ, vô cùng là tận lực, không hổ là hoàng ngưu!

“Ba con cùng tới......” Mạnh Kỳ run lên, dù Kim Chung tráo và A Nan Phá Giới đao pháp mang đến công phu thiền định rất cao, nhưng lúc này cũng không nhịn được, tâm đập thình thịch, thực muốn mắng ông trời và Lục Đạo Luân Hồi chi chủ, chuyện tỉ lệ nhỏ xíu xiu thế này mà đám người mình cũng đụng phải, chẳng lẽ đây mới chính là nhiệm vụ tử vong?

Mắng thì mắng, không thể ảnh hưởng phán đoán, quá lắm thì liều mạng tự cứu!

“Ta cản một con, các ngươi cản hai con còn lại, không cần giữ lại gì nữa!” Giang Chỉ Vi truyền âm nhập mật xong nhảy vọt lên, kiếm chém thẳng vào không khí, đón đánh một con ngưu nhân cầm côn đồng.

Hoàng ngưu quái chỉ có mỗi cái là khí lực lớn, đánh một cái dòng khí đỡ gió đen cũng sụp xuống, hư không cũng lay động, hoàng ngưu quái và Giang Chỉ Vi cùng rơi xuống đất.

Giang Chỉ Vi vừa muốn thi triển “Kích Thương Hải” thì đã thấy hai hân nặng trịch cứng ngắc như bị cái gì trói chặt, hành động trở nên chậm chạp.

Nó có thể mượn đại địa chi lực? Có thể làm mặt đất nặng hơn? Giang Chỉ Vi bỗng hiểu vì sao hoàng ngưu quái thích vật lộn, vì chỉ có đứng trên mặt đất, chúng mới phát huy được mười thành thực lực!

Yêu quái nửa bước ngoại cảnh đều có thần thông này, nên trong Tẩy Kiếm các có ghi lại điều này, Giang Chỉ Vi khẽ xoay kiếm, thuận theo thế của đồng côn chém một nhát, chém đứt quỹ tích của đồng côn.

Sau đó vọt lên trời chém một nhát, kiếm quang huy hoàng rực rỡ như ánh mặt trời, làm cho mặt đất phía trước và phía sau hoàng ngưu quái đều xuất hiện một vết kiếm sâu.

Ba, yêu khí quanh thân hoàng ngưu quái bị bổ ra, một khúc sừng trâu bị chém rớt xuống, máu tươi đổ ra, nó nổi trận lôi đình.

Đám Mạnh Kỳ biết Giang Chỉ Vi có khả năng một chọi một với nửa bước ngoại cảnh, nên nhanh chóng chia làm hai đội, đội một chỉ có Phù Chân Chân và Trương Viễn Sơn, đội hai do Mạnh Kỳ đầu lĩnh, gồm La Thắng Y, Tề Chính Ngôn, Nguyễn Ngọc Thư và Cát Hoài Ân.

Hoàng ngưu quái đánh Phù Chân Chân, lại bị cô lôi ra một cái gương đồng chiếu thẳng vào mặt.


Trong gương đồng, hoàng ngưu quái hiện ra nguyên hình là một con trâu vàng to tướng.

Còn trong hiện thực, con hoàng ngưu quái quát to một tiếng, từ trên gió đen rớt xuống đất, quay mấy vòng, là một con hoàng ngưu to gấp ba bình thường.

Trương Viễn Sơn vọt tới, thừa dịp nó còn chưa hồi phục, một kiếm chém vào đầu nó.

Chiếu Yêu kính rạn nứt, hóa thành mảnh nhỏ.

Phải tốc chiến tốc thắng!

Mạnh Kỳ dùng hết công lực, Ám Kim lưu chuyển, như đồng thau phật tượng, chém ra một lèo chín đao, mỗi đao lại mau hơn, mạnh hơn, kêu to như tiếng sét, phảng phất như có thiên lôi đánh xuống, cương mãnh bá đạo!

La Thắng Y và hắn liên thủ, đánh ra thiết quyền thành danh, chí cương chí đại, không cần xinh đẹp.

Một tiếng nổ vang, Mạnh Kỳ lùi lại mấy bước, bước nào cũng ấn sâu xuống đấu, nếu không phải có Bất Tử ấn pháp hóa tử thành sinh, đem sức mạnh phản chuyển hoặc chuyển xuống dưới chân, một côn này hắn đã phải trọng thương, song nhờ vậy, cổ tay của hắn cũng vỡ, máu tuôn ra.

Hoàng ngưu quái khỏe gấp nhiều lần con lang yêu hôm trước!

La Thắng Y bay ngược ra ngoài, hộ thân cương khí chẳng còn, nắm tay máu thịt lẫn lộn, nếu không phải có Mạnh Kỳ chia sẻ, tuyệt đối sẽ trọng thương.

Song hai người hợp lực, đã chặn được một kích của hoàng ngưu quái, Nguyễn Ngọc Thư vẫn lạnh lùng không thay đổi, bàn tay mềm khẽ vẩy, tiếng đàn tinh tang vang lên.

Hoàng ngưu quái chấn động, động tác hơi khựng lại, Cát Hoài Ân bóp nát phá thần chi nhãn, một đạo u quang đánh ra, đánh chính giữa đầu của nó.

A! hoàng ngưu quái kêu thảm thiết, mắt mũi đổ máu, nó há miệng, một vật màu vàng óng bay ra, tốc độ cực nhanh, đánh thẳng vào đầu Cát Hoài Ân, làm đầu hắn nát nhừ.

Ngưu Hoàng? Mạnh Kỳ vừa sợ vừa giận, thừa dịp hoàng ngưu quái Nguyên Thần bị thương, rút Tử Thương, dùng hết sức.

Sinh tử chỉ trong một lằn ranh này thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận