Dịch giả: Tiểu Băng
Tề Chính Ngôn áo quần rách bươm, trên người toàn là vết thương, có cả máu đen chảy ra, nhưng hai mắt tỉnh táo, sắc mặt tương đối tốt, xem ra thụ thương không nặng.
Vừa bước vào cửa điện, hắn tựa hồ không thích ứng với sự thanh minh trong này, đưa tay trái lên che mắt, khẽ hỏi: “Các người không sao chứ?”
“Ngươi nhìn con cá chết ngoài kia, là biết rồi.” thấy Tề sư huynh bình an trở về, Mạnh Kỳ rất vui mừng, nói đùa,“Tề sư huynh, còn ngươi?”
Tề Chính Ngôn ho khan một tiếng, bỏ tay che mắt xuống, mắt đã dần quen với ánh sáng trong điện, cái mặt người chết vẫn lạnh te không đổi: “Bị thương một chút, thi độc nhập thể, nhưng không sao cả.”
Mạnh Kỳ tìm thuốc của Phù Chân Chân, lại nhờ Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư chỉ điểm, tìm được bình thuốc trị thi độc và âm độc, ném cho Tề Chính Ngôn.
Tề Chính Ngôn uống thuốc, khoanh chân điều tức lên, Mạnh Kỳ cũng đỡ Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư ngồi xuống, để hai người tiếp tục chữa thương, còn mình uống mấy viên khôi phục tinh thần và thể lực.
Uống xong, hắn xách “Tử ngọ”, đi một vòng kiểm tra Đại Hùng bảo điện, nơi này từng có rất nhiều Phật bảo, nhưng đều bị lực công kích mạnh mẽ hủy hoại, bị thời gian ăn mòn, đều trở nên mục nát.
“Di, thi biến La Hán lúc trước là ngồi ở chỗ này?” Mạnh Kỳ tìm thấy một chỗ dày tử khí, chính là ngay phía trước của thanh đăng (cây đèn), giống như La Hán là ngồi bảo vệ thanh đăng!
“Cây đèn này hẳn là chưa bị xấu chứ......” Mạnh Kỳ vận chuyển Kim Chung tráo, tay trái ánh Ám Kim, Phật Môn chi ý hiển hiện, cẩn thận mò tới thanh đăng.
Thân đèn không lạnh chút nào, không biết làm bằng chất gì, nhưng không bị mục nát, ánh đèn rất ảm đạm mỏng manh nhưng cháy hoài bất diệt, trong vắt trong veo, chiếu vào người khiến cả người ấm áp.
“Hẳn là bảo vật.” Mạnh Kỳ thầm nghĩ.
Ngọn đèn chiếu vào vết thương trên tay, Mạnh Kỳ cảm thấy sự đau đớn của vết thương yếu bớt mấy phần, Kim Chung tráo vận chuyển càng thông thuận, vội xách thanh đăng, đi trở về chỗ đám Giang Chỉ Vi.
Máu đen trên người Tề Chính Ngôn dần chuyển thành đỏ sậm, hắn mở hai mắ, nhìn ra ngoài điện: “Xác Ba Nhi Bá còn ngoài đó, ta đi dọn dẹp một chút, không thể lãng phí thiện công.”
“Không vội. Còn một hồi lâu nữa mới có thể trở về.” Mạnh Kỳ sợ thanh đăng thiêu sạch đồ trong nhẫn trữ vật, nên cứ cầm nó trên tay, mỉm cười nói,“Tề sư huynh. Ta vốn tưởng sau khi ngươi bỏ rơi quái vật thì tự trốn luôn, không ngờ ngươi vẫn đuổi theo.”
Tề Chính Ngôn chậm rãi quay đầu, nhìn Mạnh Kỳ, tựa vào cột điện, bình thản: “Ta nghĩ các ngươi liên thủ, nếu không may cũng có thể làm Ba Nhi Bá bị thương, thực lực còn lại của nó ta tính sẽ không vượt qua bát khiếu, ta có ‘Hồn Thiên bảo giám’ trong người, rất có khả năng giải quyết được nó nên mới đuổi theo, ai ngờ các ngươi đã giải quyết xong rồi.”
Tình nghĩa này khiến đám Mạnh Kỳ rất cảm động, Tề Chính Ngôn vất vả mới thoát khỏi quái vật, vậy mà còn chạy theo muốn hỗ trợ đám mình, đây là sinh tử chi giao thật sự đó a!
“Tề sư huynh, làm sao huynh thoát khỏi quái vật?” Mạnh Kỳ hiếu kỳ hỏi.
Tề Chính Ngôn biến sắc, nghĩ lại vẫn còn sợ, một lúc sau mới đáp: “Nói đến rất nguy hiểm, ta chạy tới một vực sâu, trước không đường đi, sau có truy binh, thực khiến người ta tuyệt vọng, may mà kia quái vật mạnh thì mạnh thật, nhưng không có linh trí, ta mạo hiểm, dụ nó rơi xuống vách núi.”
Có lẽ là vì bị thương nên hắn lải nhải, miêu tả tường tận khác bình thường.
“Mọi người đều không dễ dàng a, nhiệm vụ tử vong thật không dễ dàng!” Mạnh Kỳ cảm thán, Giang Chỉ Vi cũng hiện vẻ tương tự.
Nguyễn Ngọc Thư đã ổn định thương thế, chỉ là tâm lực lao lực quá độ, nhắm mắt nghỉ ngơi, không định nhúc nhích, nghe vậy lại cố mò mẫm lôi cá khô ra ăn, khóe miệng nhếch lên đầy thưởng thức.
Mấy người tán gẫu mấy câu xong, Mạnh Kỳ đặt thanh đăng trước mặt Giang Chỉ Vi, cùng Tề Chính Ngôn đi ra ngoài, lao lực sức chín trâu hai hổ, bóc hết lớp vảy của Ba Nhi Bá, da cá, khóa tử giáp, tử kim quan, Bộ Vân lí, và đám nội tạng cháy đen ra.
“Hô......” Nhét hết chúng vào trong nhẫn trữ vật, Mạnh Kỳ thở hắt ra, tựa vào cột, chờ nhiệm vụ chấm dứt.
Hắn không chút thả lỏng cảnh giác, dù sao cũng còn chưa trở về, tuy nơi này từng có kim thân la hán, có thanh đăng bất diệt, nhưng cảnh giác vẫn hơn.
Tề Chính Ngôn tựa vào bên kia cây cột, nhìn Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư chữa thương, ngữ khí thổn thức: “Đã làm nhiệm vụ phàm tục, nhiệm vụ đấu với thần ma yêu quái, nhiệm vụ tử vong danh bất hư truyền, không biết nhiệm vụ sau này sẽ tới cái gì nữa?”
Mạnh Kỳ nhìn ngoài điện u ám, tựa gáy vào cái cột: “Có lẽ sẽ tiếp xúc với ngoại cảnh võ học, trong thế giới nhiệm vụ tìm cơ hội học ngoại cảnh võ học.”
Những nhiệm vụ luân hồi sau này không hề có bóng dáng võ học ngoại cảnh, muốn tìm cách học cũng không học được, chỉ có thể đổi, mà nhiệm vụ tử vong vừa qua, phần thưởng và kỳ ngộ đều chắc chắn sẽ tăng lên, còn có khả năng tiếp xúc thần ma Tiên Thánh di tích.
“Sau lần này ta sẽ bỏ chức vị chủ sự, đi ra ngoài lăn lộn, không thể cứ ở mại trong Nghiệp đô,‘Hồn Thiên bảo giám’ chỉ có thể cất giữ, không có hiệu quả ma luyện.” Tề Chính Ngôn ngẩng đầu nhìn xà nhà, đột nhiên nói.
Mạnh Kỳ vẫn nhìn ra ngoài điện: “Ta cũng vậy, ta sẽ nhận lời mời của Lục Phiến môn, làm Bộ Phong mật thám, đi Thần đô một chuyến, sau đó dùng hệ thống tin của Lục Phiến môn tìm cơ hội và ma luyện, không thể bị động chờ đợi nữa.”
Cũng phải chuẩn bị chút thân thế, để tới Thần đô khỏi xảy ra việc ngoài ý muốn.
Không biết Cố Trường Thanh ở Thần đô thế nào......
“Bộ Phong mật thám được đấy, chúng ta bí mật quá nhiều, nếu cứ trấn thủ một nơi, bỗng nhiên võ công tăng mạnh, sẽ dễ làm người ta nghi ngờ điều tra.” Không biết vì bị thương hay không, Tề Chính Ngôn lại nói khá nhiều,“Ta định đi Giang Đông, chỗ đó từ Thượng Cổ tới giờ luôn có Vương thị thủ hộ, nhiều lần bị nạn nhưng đều không nặng, là nơi phồn hoa nhất, Nhân bảng cao thủ hội tụ, anh tài khắp nơi, là lựa chọn hàng đầu của cao thủ trẻ tuổi các châu đi lịch lãm......”
Tiếp theo là Thần đô, Trường Nhạc, Cự Nguyên vân vân.
“Nếu có cơ hội, ta cũng sẽ đi Giang Đông,‘Thanh Liên công tử’,‘Khiếp sợ Bách Lý’,‘Đao khí trường hà’,‘Tính tẫn thương sinh’,‘Vô hình kiếm’, mấy cái tên này thực là làm người ta muốn tới......” Mạnh Kỳ đầy khát khao nói, đây là nơi hoạt động chủ yếu của mười thứ hạng đầu Nhân bảng của Giang Đông, hoặc là những người đã từng qua mười thứ hạng đầu.
Ngoài bọn họ, còn có nhiều cao thủ Nhân bảng khác, có thể nói Giang Đông là nơi quần anh tập trung.
Hai người nói chuyện câu được câu không, Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư đều nhắm mắt điều tức, Đại Hùng bảo điện lộ ra một loại yên tĩnh và ấm áp khó tả.
Không biết qua bao lâu, bên tai Mạnh Kỳ đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ:
“Ngày thứ tám, nhiệm vụ chấm dứt, trở về.”
“Người sống sót mỗi người phần thưởng một ngàn thiện công, một tấm Luân Hồi phù.”
Cuối cùng cũng kết thúc...... Nhiệm vụ tử vong cuối cùng kết thúc...... Mạnh Kỳ thở ra, lúc này mới cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, đầy tang thương.
Tuy vỏn vẹn chỉ có bảy ngày, nhưng cứ như đã qua bảy mươi năm, trải qua bao nhiêu sinh ly và tử biệt, quay đầu nhìn lại, thực biết bao cảm khái và thê lương.
Trước mắt tối sầm lại, ánh sáng hiện ra, chiếu vào trong người, cả người ấm áp, cánh tay trái bị thương nhanh chóng được chữa trị, xương sườn bị gãy cũng dần phục hồi như cũ, thân thể Ám Kim nở rộ, từ ảm đạm lại trở nên rực rỡ, âm thanh chữa trị vang lên không ngừng.
Cùng lúc, trong tay Mạnh Kỳ xuấ thiện một tấm Luân Hồi phù màu xanh trơn bóng.
“Đợi đám Chỉ Vi bọn họ cùng đi xem Chân Võ nghi trủng.” Mạnh Kỳ hạ quyết tâm, đương nhiên, chuyện này phải làm sau, bây giờ cả người và tinh thần đều mỏi mệt, không phải trị liệu là cái gì cũng trị được hoàn toàn, nếu tới Chân Võ nghi trủng, tinh thần sẽ bị phá vỡ.
Hắn nhìn quanh, chỉ thấy có ba cột sáng, trong lòng ảm đạm, xem ra lão La không thoát được kiếp số.
Cột sáng trị liệu tiêu tán, Mạnh Kỳ đi ra, thấy Tề Chính Ngôn đã khỏe, rõ làm bị thương nhẹ hơn mình.
Đợi một lúc, Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư cũng kết thúc trị liệu, cánh tay phải hoàn hảo như lúc ban đầu.
“Không bị gì mới lạ.” Giang Chỉ Vi giật giật tay phải, chắc chắn Lục Đạo Luân Hồi chi chủ có khả năng chữa thương.
Nguyễn Ngọc Thư tay trái cầm đàn, tay phải lướt một cái, thanh âm trong veo, tự tri âm tri kỷ, dễ nghe êm tai.
Sau đó cô tự thưởng cho mình một miếng cá khô......
“Trước giám định vật phẩm, cái nào nên đổi thành thiện công đều đổi thành thiện công, sau đó mọi người chia đều.” Mạnh Kỳ thản nhiên nói, dù Xá Lợi tử là mình niệm chú đạt được, nhưng Tấm biển “Đại Lôi Âm tự” là các đồng bọn và mình mạo hiểm lấy được, sao có thể độc tham?
Hắn cầm thanh đăng để vào cột sáng trung ương, thỉnh cầu công khai giám định:
“Phật tiền thanh đăng [ gần hủy ], vật của Phật Tổ trước đây, khi hoàn hảo là đồ vật cấp thần binh, có thể phóng vô lượng quang, chiếu rọi Thập Phương Bát Cực, vô cùng thế giới, có thể độ hóa tà ma ngoại đạo, âm quỷ oan hồn, châm nghiệp lực, có thể bảo hộ tự thân, vạn tà không xâm, nay gần như đã hoàn toàn bị tổn hại, chỉ có thể khu trừ âm tà, khắc chế tà ma, thiêu đốt không sạch, đồng thời, có thể biến lại nhỏ như hạt đậu, khi ấy không cần đốt đèn, sẽ không đốt cháy bất cứ vật gì, tương đương với đồ vật cấp bảo binh bình thường, giá trị một ngàn sáu trăm thiện công, nếu muốn chữa trị, năm vạn hai ngàn thiện công.”
“Món thứ hai, vật phẩm đời kế thừa của Lãnh Ngọc phật tượng, ba vạn thiện công.”
Mạnh Kỳ đám người nghe được hai mặt nhìn nhau, thì ra thanh đăng khi hoàn hảo mạnh tới như vậy, thì ra Tiểu Ngọc Phật còn có vật phẩm kế thừa.
“Linh sơn tịnh thổ là nhờ Tiểu Ngọc Phật của ngươi mới đi vào được, một vật đổi một vật, không đổi thanh đăng ra thiện công, ngươi thu vào đi.” Giang Chỉ Vi mỉm cười, không chút ngần ngừ.
Tề Chính Ngôn và Nguyễn Ngọc Thư gật đầu.