Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch giả: Tiểu Băng

Mậu Lăng, một tửu quán nơi giang hồ nhân sĩ tầng dưới chót tụ tập.

Mạnh Kỳ lại thay đổi dung mạo, đi vào, kêu một bầu rượu, một đĩa đậu tằm, tìm một góc khuất ngồi nghe người ta bàn luận.

Ngay bàn đằng trước, có một nam tử tay dài chân dài, giống người luyện Thông Tí quyền, cuối cùng cũng chờ được đồng bọn tới nơi, hưng phấn khẽ hỏi: “Nghe nói gì chưa? Tối hôm qua ‘Khiếp sợ Bách Lý’ và ‘Cuồng Đao’ đại chiến một trận ở Quan Cẩm uyển!”

Đồng bạn của hắn ăn mặc kiểu tiêu sư, bật cười: “Ta còn biết nhiều chi tiết hơn ngươi, đêm qua tổng tiêu đầu nghe động tĩnh, đã tự mình tới đó tra xét.”

Gã đặt đại mã kim đao xuống, uống cạn ly rượu: “Mở khiếu giao thủ, mà đấu không thua gì với ngoại cảnh nhất lưu cao thủ, gió nổi mây phun, điện thiểm lôi minh, đất đai rạn nứt, cây cối bẻ gãy, thảm cỏ hất bay, phòng ốc sụp xuống, khắp nơi cháy đen......”

Giọng gã đều đều như đang trong mộng.

“Trời, khủng bố như vậy?”

“Chứ còn gì!”

Tiêu sư thở dài: “Mười hạng đầu Nhân bảng quả nhiên danh bất hư truyền,‘Cuồng Đao’ Tô Mạnh dù không vào mười hạng đầu, nhưng cách đó cũng không xa.”

“Nói như vậy, Cuồng Đao thua?” nam tử tay dài chân dài ngửi ra điểm quan trọng.

Tiêu sư trầm ngâm: “Nghe nói ở thế hạ phong, nhưng vẫn có thể toàn lực một đao bức lui ‘Khiếp sợ Bách Lý’, an toàn rời đi.”

“Hèn gì ngươi nói hắn tiếp cận mười thứ hạng đầu.” một người đồng bọn khác xen vào,“Bọn họ vì sao lại đánh nhau? Nhân bảng chi tranh à?”

Tiêu sư vẻ mặt cổ quái: “Đường đệ Tưởng Hoành Xuyên bị giết, Cuồng Đao lại có mặt ngay tại hiện trường, vết đao gây chết người cũng là dạng lôi điện.”

“Cuồng Đao muốn làm gì? Họa không được lan tới người nhà kia mà!” nam tử tay dài chân dài thất thanh.

Vẻ mặt tiêu sư càng thêm kỳ quái: “Nhưng hôm nay Tưởng Hoành Xuyên lại thanh minh với các vị danh túc rằng hôm qua là hắn ta quá mức lỗ mãng, chưa hề hỏi rốt cuộc tình hình ra sao, đã kết tội oan cho Cuồng Đao, sự tình quá mức trùng hợp, chắc chắn là có trá. Hơn nữa vết thương tuy cũng là loại lôi điện, nhưng có khác biệt với đao pháp và binh khí của Cuồng Đao, nên hắn ta đang đi tìm Cuồng Đao khắp nơi để xin lỗi.”

“Này......” Mọi người nhìn nhau, đổi ý cũng nhanh quá sức?

Nhưng nghĩ lại cũng thấy bình thường, có thể bước vào Nhân bảng, tâm linh và tu vi của Tưởng Hoành Xuyên đương nhiên thuộc hàng mạnh mẽ, dù điên cuồng, cũng không tới mức phẫn nộ làm tắc não, lúc ấy quá nóng mà vội vàng, nhưng một khi tỉnh táo lại, tự nhiên sẽ nhìn ra chỗ không đúng, đưa ra phản ứng đúng đắn.

Mạnh Kỳ im lặng nghe, chuyện Tưởng Hoành Xuyên đi tìm hắn hẳn là chuyện thật, đã truyền khắp giang hồ, không thể nào có trá, nên đứng dậy, đi mua một bộ đồ đen, lấy lại dung mạo, dáng người, đeo đao kiếm lên, thong dong đi.

Ba khắc sau, Mạnh Kỳ không chút bất ngờ nhìn Tưởng Hoành Xuyên ào ào chạy tới.

“Tô thiếu hiệp, Tưởng mỗ hôm qua lỗ mãng vô lễ, đặc biệt đến xin lỗi.” Tưởng Hoành Xuyên rất khiêm tốn.

Mạnh Kỳ nhận lễ: “Tưởng huynh, chỗ này ồn ào, không bằng tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện.”

“Rất tốt.” Tưởng Hoành Xuyên xoay người dẫn đường.

Hắn chọn Anh Hùng lâu.

Mạnh Kỳ dĩ nhiên xông qua. Tưởng Hoành Xuyên là trình độ ngoại cảnh, một đường đánh lên, không ai cản nổi, thẳng lên tới tầng năm.

Tầng năm trống trơn không có hai, hai người kiếm một bàn trong góc ngồi xuống.

Tưởng Hoành Xuyên đứng lên, lại chắp tay giải thích: “Hôm qua Tưởng mỗ giận quá hóa tối, đánh mất tâm cảnh, rất mong Tô thiếu hiệp bỏ quá cho.”

“Lúc đó nếu ta, ta cũng không bình tĩnh nổi, thể nào cũng phải đánh cho người trước mặt nằm xuống rồi mới tính.” Mạnh Kỳ thuận miệng trả lời, hắn vốn không hề giận Tưởng Hoành Xuyên.

Hình như đêm qua, hắn cũng đánh mất tâm cảnh thì phải?

Đêm qua, lúc đã hơi khôi phục, Mạnh Kỳ nghĩ mình nằm trong thế hạ luôn, ngoài sự chênh lệch bản thân, còn vì giao đấu tinh thần và tâm linh cũng thua người ta, vì hắn giáp mặt với ngay khổ chủ, nên không sinh ra chiến ý được, trong lòng do dự, đương nhiên khí thế cũng thua người ta, thực lực chỉ phát huy được bảy tám thành.

Nhưng hôm nay xem ra, Tưởng Hoành Xuyên cũng bị lỗ hổng trong tâm linh, quá sức nóng nảy, hai bên đều bị thất thố, vậy trận chiến tối hôm qua cũng coi như đấu thực lực thật sự.

Mình còn phải cố gắng nhiều hơn a!

Tưởng Hoành Xuyên tự giễu: “Cũng không phải, bình thường ta đều là tiên lễ hậu binh, lẽ ra trước tiên phải mời Tô thiếu hiệp lưu lại, cùng nhau kiểm tra thi thể, nếu không chịu, thì mới ra tay.”

“Sau này ta có cùng Lục Phiến môn Dư ngân chương, đại thanh thụ, Trấn Viễn tiêu cục Lương tổng tiêu đầu kiểm tra thi thể, phát hiện ngoài dấu tích lôi điện, chân khí cũng là cố ý bắt chước Thiếu Lâm Kim Chung tráo, nhưng Lương tổng tiêu đầu là Thiếu Lâm tục gia đệ tử, đã phát hiện ra điểm khác biệt, phân rõ là vu oan, Tưởng mỗ mới biết mình đã phạm phải sai lầm lớn.”

Chân khí có thể mô phỏng Kim Chung tráo...... võ công như vậy không có nhiều a...... Mạnh Kỳ trầm tư, chủ thế giới trời đất bao la, võ công rất nhiều rất đa dạng, những cái mình chưa từng nghe tới nhiều không đếm xuể, nên cũng tìm ra được manh mối.

Có phải Tiểu Vô Tướng Công không.......

Nói thực ra, Mạnh Kỳ Bát Cửu huyền công cũng có thể bắt chước, đến khi hắn luyện tới giai đoạn thất khiếu, có được nội thiên địa, khống chế thân thể và nguyên thần vững vàng, thì chỉ cần có bí tịch tương ứng để tham khảo, là thay đổi chân khí, mô phỏng sự đặc dị của võ công đó.

Mạnh Kỳ nhíu mày: “Có thể bắt chước Thiếu Lâm tuyệt học, các vị tiền bối có manh mối gì không?”

“Tạm thời không có, thần công cùng loại tuy không nhiều, nhưng nếu có thì cũng sớm đã thất truyền, có lẽ là ai từ trong mộ chui trở ra......” Tưởng Hoành Xuyên lắc đầu,“Không biết Tô thiếu hiệp có ý kiến gì giúp Tưởng mỗ có thể tra ra hung phạm hay không?”

Mạnh Kỳ nói tới chuyện tiệm quan tài và viên giấy trong miệng chủ tiệm, rồi hỏi: “Tưởng huynh, có ngươi bảo vệ, sao lệnh đệ lại bị người ta giết chết?”

Tưởng Hoành Xuyên trầm mặc hồi lâu mới đáp: “Việc này nói ra thì dài, rất mong Tô thiếu hiệp không nói ra cho ai biết.”

“Được.” Mạnh Kỳ gật đầu.

“Mấy tháng trước, ta giết một cao thủ tả đạo, được một phần ‘Cơ duyên’, nhưng nếu muốn vào đó, thì phải có được cả ba cơ duyên mới đủ, nên phải rời khỏi Mậu Lăng, xây nhà để khổ tu, không ngờ sau đó nhận được phi tiêu truyền thư, nói rằng đã bắt được đường đệ Đạp Ba, bảo ta phải tới Mậu Lăng, dùng cơ duyên để đổi người.” Tưởng Hoành Xuyên cố ý dùng hai chữ cơ duyên để thay cho món đồ cụ thể.

“Ta không liên lạc được với tam đệ, đành phải bí mật đuổi tới Mậu Lăng, nhưng lại phát hiện hắn chẳng bị cái gì cả, chỉ là quá mê đánh bạc, bị thua nợ quá nhiều, vất vả lắm mới gom đủ tiền chuộc về.”

“Ta cảm thấy việc này quỷ dị, nên cố ý không có hiện thân, mà ở gần chỗ của Tam đệ để điều tra. Tối hôm qua thấy có người khả nghi, nhưng sau khi bị kéo đi một vòng tròn thì mất bóng, sau đó trở về, vừa mới uống ly trà, thì nghe thấy trong Hòa Phong tiểu trúc có động tĩnh truyền đến, nên chạy tới xem, vừa lúc nhìn thấy, thế nên vừa sợ vừa giận, tưởng kẻ kia giở độc thủ để cảnh cáo mình!”

Cơ duyên...... Chẳng lẽ là vật để mở Đông Dương biệt phủ?

Khâu Phi là từ nhà cỏ ở Đông Dương đạt được, những người khác từ đâu?

Mạnh Kỳ cười khổ: “Ta cũng chẳng hiểu ra làm sao, chuyện ngươi nói, ta có biết gì đâu!”

Tưởng Hoành Xuyên thở dài: “Ta sợ người bên ngoài nghe được, sẽ cố tâm giở trò, tán tu tu luyện rất khó khăn, nếu lôi tới cường giả ngoại cảnh, chỉ còn nước chắp tay tặng cho người ta thôi.”

“Tưởng huynh, ngươi có nghi ngờ ai không?” Mạnh Kỳ hỏi thẳng.

Tưởng Hoành Xuyên trầm mặt xuống: “Có,‘Trục phong côn’ Khâu Phi!”

“Vì sao?”

Tưởng Hoành Xuyên cố kềm xúc động: “Lúc thu được cơ duyên ở Mậu Lăng ta có gặp hai nhóm người, một nhóm rất đông người, thi nhau tranh đoạt, nhóm thứ hai chỉ có một mình Khâu Phi, hắn cũng thu được một cơ duyên, vẫn còn thiếu hai cái nữa, nên rất có khả năng theo dõi ta. Mà với thực lực của hắn, dù có xách theo bảo binh trấn tộc cũng không đủ sức để giết ta, nên mới giở ra trò này.”

Khâu Phi có khả năng bố trí như vậy sao? Mạnh Kỳ bổng ngờ Vương Tư Viễn, nhưng câu nói kế tiếp của Tưởng Hoành Xuyên lại làm hắn giật mình.

“Khâu Phi này rất khả nghi, tốc độ tiến giai càng lúc càng nhanh.” Tưởng Hoành Xuyên để ý tới Khâu Phi đã lâu.

Mạnh Kỳ khẽ hít một hơi, trong đầu hiện ra tư liệu Khâu Phi:

“Mười bảy tuổi mở khiếu, hai mươi tuổi đạt bốn khiếu, hai mươi bốn tuổi lục khiếu, hai mươi chín tuổi thất khiếu, đạt tiêu chuẩn trung đẳng thiên thượng, có thể sau ba mươi hai tuổi bát khiếu, ba mươi ba tuổi cửu khiếu, ba mươi sáu tuổi đánh vỡ sinh tử huyền quan”.

“Tưởng huynh, cơ duyên có cần thời gian đặc biệt gì không?” Hắn hỏi đương sự.

Tưởng Hoành Xuyên khẳng định: “Không cần, nhưng thời gian cơ duyên xuất thế hình như là cùng một đoạn thời gian.”

“Tưởng huynh, Mậu Lăng hiện có rất nhiều cao thủ trẻ tuổi hội tụ, mạch nước ngầm rất mãnh liệt, việc này e là còn có ẩn ý khác, chúng ta nên pha ra điều tra.”

“Được, không biết Tô thiếu hiệp có đề nghị gì?” Tưởng Hoành Xuyên gật đầu.

Mạnh Kỳ lấy bức tượng gỗ và tờ giấy ở trong quan tài, viên giấy trong miệng chủ tiệm quan tài đưa cho Tưởng Hoành Xuyên: “Cái gì cũng sẽ giữ lại dấu vết, Tưởng huynh có thể đi tra xét lai lịch tượng gỗ này, chữ viết trên tờ giấy này, ta sẽ đi điều tra mục đích các cao thủ khác tới Mậu Lăng.”

Tưởng Hoành Xuyên nhận đồ, đứng dậy lại xin lỗi lần nữa.

Mạnh Kỳ hỏi: “Tưởng huynh, nếu tán tu không dễ, sao không đầu nhập triều đình, thế gia hoặc môn phái?”

Tưởng Hoành Xuyên cười:

“Ta khổ tu cho bản thân mình, chứ không phải để tìm cho mình một chủ tử.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui