Dịch giả: Tiểu Băng
“Cơ duyên? Ý ngươi là ngươi với đám Khâu Phi là cùng lúc lấy được cơ duyên?” Mạnh Kỳ đương nhiên biết là Đông Dương biệt phủ, nhưng Tưởng Hoành Xuyên không nói, hắn cũng làm bộ mình không biết.
Tưởng Hoành Xuyên trịnh trọng truyền âm trả lời: “Đúng vậy, cơ duyên tổng cộng ba phần, ta lấy được một phần, Khâu Phi được một phần, đám Bát Thủ Thiên Long và Vân Lĩnh tam ưng lấy được một phần, muốn vào trong khu vực chính ở bên trong, phải có đủ cả ba cơ duyên, và phải tới vào một thời điểm đặc biệt của mỗi tháng, cho nên mọi người đều đề phòng nhau, lập tức tản ra mà đi. Xem ra Khâu Phi là muốn cấu kết với Sinh Tử Vô Thường tông để tìm cách cướp cơ duyên của đám Bát Thủ Thiên Long.”
Mấy người Vân Lĩnh tam ưng chính là đầu sỏ tạo ra mạch nước ngầm ở Mậu Lăng, bọn họ người đông thế mạnh, vì đoạt bảo mà đến, không hề cố kị giết người, làm xong thì lẩn trốn, không ngờ lại vẫn còn đang trốn ở Mậu Lăng.
Đương nhiên, hiện giờ mạch nước ngầm của Mậu Lăng đã mãnh liệt hơn hẳn so với mấy tháng trước, nếu trước chỉ là một nhánh sông, thì bây giờ đã là cả một biển lớn.
“Bọn họ cũng không yếu a.” Mạnh Kỳ cảm khái.
Vân Lĩnh tam ưng là cao thủ mở khiếu Địch Châu Bồng Châu lừng danh một thời, lão đại “Xích trảo ưng” là người có thứ hạng trên Nhân bảng, xếp hạng thứ bốn mươi lăm,“Bát Thủ Thiên Long” lại càng ghê gớm hơn, từng đứng trong hai mươi thứ hạng đầu của Nhân bảng, là cường giả nửa bước ngoại cảnh, mạnh hơn “Trục phong côn” Khâu Phi.
Tưởng Hoành Xuyên cười: “Nếu bọn họ không mạnh, làm sao lúc đó lấy được cơ duyên? Làm sao Khâu Phi lại phải liên thủ với Sinh Tử Vô Thường tông?”
Nếu bọn họ không mạnh, Tưởng Hoành Xuyên đã tự mình ra tay.
“Tiền khả thông thần” Tôn Khoa nhìn hai người truyền âm nhập mật trao đổi ý kiến, tay xoay xoay chiếc nhẫn trên tay phải, cười tủm tỉm: “Hai vị, vì sao nghe thấy cái tên ‘Bát Thủ Thiên Long’ lại phản ứng như thế? Khâu Phi cũng là tìm bọn họ, họ có liên quan tới bảo tàng gì à?”
Là Kim Tiền bang bang chủ, đương nhiên lão rất mẫn cảm với các thứ như cơ duyên, kỳ ngộ, bảo tàng vân vân.
“Làm gì có, chỉ là không ngờ sẽ gặp phải cường thủ như thế mà thôi.” Tưởng Hoành Xuyên cười, đứng dậy cáo từ.
Hai người ăn ý chạy tới chỗ viện ở thành bắc nơi đám người “Bát Thủ Thiên Long” đang trốn, chưa tính tới chuyện cướp đoạt cơ duyên, ít nhất phải nhắc nhở cho họ biết họ đang bị Sinh Tử Vô Thường tông theo dõi, để cơ duyên không bị rơi vào tay tà ma đại đạo, gieo hại cho võ lâm.
............
Trong một tiểu viện, một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào cổ cao gõ bàn, hắc một tiếng: “Sao? Có việc muốn nhờ ta làm?”
“Dạo này hành tung của ‘Cuồng Đao’ Tô Mạnh hơi quỷ dị, hình như vẫn còn tuyệt chiêu còn giấu giếm nào đó nữa, ngươi tìm cách thử hắn lần nữa đi, để khỏi bị vượt ra khỏi tầm kiểm soát.” Người đối diện trả lời.
Nam tử trẻ tuổi bật cười: “Hắn? Bảo binh đã bại lộ, sát chiêu ngoại cảnh thuộc tính lôi cũng lộ ra rồi, A Nan Phá Giới đao pháp thì ai cũng biết, Kim Chung tráo cũng thế, còn tuyệt chiêu giấu giếm nào nữa? Đã thành một quân cờ rồi, cần gì phải cần tới tay ta dùng dao mổ trâu để giết gà?”
Giết gà cần gì dùng dao mổ trâu!
“Không thể sơ suất.” người đối diện đáp.“Chúng ta chỉ còn cách thành công một bước nhỏ thôi, chuyện lần này không được để thất bại.”
“Được rồi, được rồi, ta cố thử thêm lần nữa vậy.” nam tử thở dài, không thấy hào hứng chút nào.
Người đối diện dặn dò: “Hỏa Đức, nhớ kỹ, chỉ là thử, không cần ra sát chiêu, hắn vẫn còn tác dụng lớn lắm.”
“Yên tâm. Hắn cũng không yếu, ta mà không xuất toàn lực, cũng đâu có giết được hắn!” nam tử trẻ tuổi không chút để ý,“Còn chuyện này,......”
............
Hai người dốc toàn lực, thi triển thân pháp lướt qua đám đông, thân ảnh rất nhanh, khiến dân thường tưởng mình hoa mắt.
Kim Tiền bang tổng đàn nằm ở gần thành bắc, nên không bao lâu sau hai người đã tới tiểu viện Tôn Khoa miêu tả.
Tường trắng ngói đen, dây leo phát sinh, nơi này và Giang Đông thủy hương đại bộ phận sân không có bất cứ phân biệt, vỏn vẹn càng thêm cổ xưa.
Mạnh Kỳ đi tới, quang minh chính đại lôi khóa đồng đập vào kêu cửa, nếu có người ra hỏi, hắn sẽ trả lời là bộ đầu tra án, nửa thật nửa giả.
Tiếng gõ rất vang, rất mạnh mẽ, truyền đi rất xa, làm mấy con chim giật mình tung cánh bay lên.
Bên trong im ắng, không hề có động tĩnh, không có ai hỏi, cũng không ai ra mở cửa.
Mạnh Kỳ và Tưởng Hoành Xuyên liếc nhau, nhảy qua tường vào trong.
Mạnh Kỳ tỏa tinh thần ra cảm ứng, thấy thùng nước đổ, nước văng khắp nơi, đất đá hỗn loạn, dấu chân lung tung, cửa đại sảnh mở toang, bàn ghế gãy đổ, khắp nơi là dấu quyền, dấu cào, dấu kiếm, và vết máu.
“Không có thi thể, chẳng lẽ gặp phải cường địch, vội vàng bỏ chạy?” Mạnh Kỳ đoán.
Tưởng Hoành Xuyên lắc đầu: “Chúng ta phân ra kiểm tra, tìm ra đường chạy của họ, hay nhất là từ dấu vết ở đây tìm ra kẻ đột kích là ai.”
“Được.” Mạnh Kỳ đồng ý.
Xuyên qua sân giữa, sân trong, Mạnh Kỳ đi vào hậu viện, trong này cũng có dấu vết đánh nhau.
“Di, sao ít máu thế, hai bên thế lực tương đương? Hoặc là đánh lén nhưng bị phát hiện?” Mạnh Kỳ phát hiện dấu vết chiến đấu thì rất nhiều, nhưng vết máu thì rất ít.
Bỗng hắn cảm thấy nguy hiểm không chút suy nghĩ rút đao xoay người, bổ về phía sau.
Từ trên nóc nhà, một bóng người theo cây cột trượt xuống, hai tay mỗi tay cầm một cái vòng đồng màu đỏ máu, đánh vào lưng Mạnh Kỳ.
Người này mặc áo bào dài, tóc vấn khăn cao, đeo một chiếc mặc nạ Hỏa Đức Tinh Quân trong hí kịch, hai má hồng hồng, hai mắt trợn to!
Vòng đồng đánh tới, chân khí ngưng tụ thành hình vòng tròn, bao phủ khắp xung quanh Mạnh Kỳ.
Những vòng tròn chân khí này rất nguy hiểm, chẳng khác gì những khối thuốc nổ, nếu chạm vào, chúng sẽ nổ tung!
Mạnh Kỳ không cảm ứng được sự chuyển động chân khí hay phản ứng cơ nhục của người công kích.
Hỏa Đức Tinh Quân?
Đã gần đạt tới Thiên Nhân giao cảm?
Tuy không bằng Tưởng Hoành Xuyên Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng cũng chỉ thua Ma hậu hữu tướng trước kia một chút mà thôi!
“Thiên chi thương” nhẹ nhàng phiêu phiêu chém vào vòng đồng.
Đao thế tròn trĩnh, hư không chịu lực, tự Thương Thiên, như Hỗn Độn, bên trong chứa đựng rất nhiều biến hóa, bao phủ tất cả những vòng tròn chân khí vào trong.
Thiên chi đạo, tổn hại có thừa mà bổ không đủ, những vòng tròn chân khí như nước chảy về chỗ trũng, chui vào trong đao thế, dần dần bị tiêu tán.
Đương!
Đột nhiên, kẻ đột kích đập hai cái vòng đồng vào nhau, một tiếng vang réo rắt, chấn đầu Mạnh Kỳ ong ong.
Oanh, những vòng tròn chân khí còn sót lại nổ tung, sóng nhiệt phả thẳng về phía Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ ngầm vận Bát Cửu huyền công, bất động thanh sắc triển khai trường đao. Thế đao thay đổi, như sóng cuồn cuộn trên biển cả, những cuộn sóng tầng tầng lớp lớp ào lên làn sóng khí, lấy “Thủy” diệt “Hỏa”.
Chiêu này là hắn ngộ ra từ trong “Liệt Giang đao pháp” của Ấp thành Đường gia.
Kẻ đột kích biến chiêu, bổ vòng đồng về phía mũi đao Mạnh Kỳ.
Nếu bổ trúng, có thể dựa vào vòng đồng và công pháp đặc thù của bản thân để đoạt đao!
Khoảng cách hai bên quá ngắn, tốc độ xuất chiêu lại quá nhanh, đương nhiên không thể nào né kịp!
Quả nhiên kẻ công kích đã nhìn ra sự lưu động chân khí của Mạnh Kỳ!
Vòng đồng sắp bổ trúng vào mũi đao, thì “Thiên chi thương” đột nhiên biến mất!
Ánh đao mênh mang, từ một góc độ khó tin chém vào cổ người đột kích!
Đao như sương, tự hồng trần, chứa đựng dục niệm, cây cối quanh đó trở nên thê lương, dục cầu sinh cơ, trên mặt đất đầy là dấu chân, rất là dơ bẩn, chỉ muốn tìm một nơi thanh tịnh mà thôi, trong phạm vi bao phủ của ánh đao, mọi vật đều trở nên có hồn.
Đăng lâm tuyệt đỉnh, hóa thân chân thần, Hỏa Đức diệu thế, tái tạo Thiên Đình!
“Chúng ta là một tổ chức giúp đỡ cho nhau, chỉ cần trả giá sẽ được hồi lại về mặt võ đạo, bất kể là cái gì......”
“Ngươi có tiềm lực rất mạnh, đáng tiếc minh châu chưa được khai phá, không có ai xác nhận......”
“Tu Cửu Hỏa La Thiên quyết, ngươi chính là Hỏa Đức Tinh Quân......”
“Đợi đến khi Thiên Đình tái hiện, sẽ áp đảo tất cả các môn phái thế gia!”
Hộ thể cương khí vỡ tan, khiến hắn hơi hồi thần, đao khí đã đâm vào da, làm hắn nhưng nhức.
Chân khí bạo liệt trong cơ thể hắn chạm vào nhau, sinh ra bạo tạc liên hoàn, làm “Liệt hỏa” bừng cháy, mang tới sức mạnh khủng bố.
Nhờ sức mạnh đó, hắn thuấn di, tránh thoát Thiên chi thương.
Nhưng một làn kiếm quang đã choán đầy tầm mắt hắn.
Kiếm quang rực sáng huy hoàng, không tả được bằng lời.
Một chiêu kiếm này không hề có biến hóa, nhưng có những lúc, không có biến hóa chính là biến hóa ghê gớm nhất!
Đây chính là một kiếm hoa lệ nhất, cũng là trí mạng nhất của cả cuộc đời Hỏa Đức Tinh Quân!
Cơ thể hắn cứ như đang tự đưa trán vào mũi kiếm!
Trúng kế!
Võ công của tên kia rất kỳ quái!
Ta vẫn còn tuyệt chiêu chưa xuất ra......
Ta chỉ là tới thử mà thôi......
Ba, Hỏa Đức Tinh Quân rơi xuống đất, hai mắt trợn to đầy cảm xúc, trán bị lủng một lỗ, máu tươi phun ra.
Mạnh Kỳ thu kiếm vào bao, đang muốn soát người, thì một chùm liệt hỏa dấy lên, đốt thi thể Hỏa Đức Tinh Quân thành tro bụi, chỉ còn lại hai cái vòng đồng.
“Hỏa Đức Tinh Quân? Ngươi, ngươi giết hắn......” Tưởng Hoành Xuyên nghe tiếng đuổi tới, vừa vặn nhìn thấy cảnh cuối cùng này, há hốc mồm.
Đầu năm nay, cao thủ đeo mặt nạ Hỏa Đức Tinh Quân là rất ít.