Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch giả: Tiểu Băng

- Kế tiếp.

Thanh âm không lớn, nhưng lại rền vang trong tai mọi người như tiếng sấm.

Một trong năm người đứng đầu Khai Khiếu kì Xích Mi Đao Vương thế là đã bại? Khách vây xem thảy đều ngơ ngác, không ai tin được, bại dứt khoát lưu loát như thế, chỉ trong chừng mười hơi thở mà thôi, mà còn bị đối phương lấy cường phá cường, ngay mặt đánh bại!

Tiểu đạo sĩ này mới chỉ có tu vi bảy tám khiếu, ngay cả hộ thể cương khí cũng còn chưa khó, sao có thể kích phát điện xà, chém ra một kích mạnh mẽ như thế?

Công pháp đặc thù? Hay trường đao trong tay là bảo binh?

Nhưng dù thế nào, nếu không có cảnh giới đao pháp nhập hóa, không có chiến lực uy chấn Khai khiếu, dù có cầm bảo binh, cũng không thể nào thắng được Xích Mi Đao Vương.

Hắn xuất thân môn phái nào, từ đâu tới?

Tương lai tranh đoạt Thiên Nguyên hoàng giả, chắc chắn sẽ có người này!

Đám Chung Ninh sững người vì Xích Mi Đao Vương chiến bại, thứ làm bọn họ chấn động nhất là Mạnh Kỳ có được chiêu thức tinh nghĩa và phong cách chiến đấu, khi nặng khi nhẹ, khi cương mãnh khi bá đạo, điện quang đằng không, lôi minh không ngừng, thế như trời phạt.

Hắn khiến họ bất giác nhớ tới sư phụ, hình tượng của sư phụ cũng chính là như vậy, cuồng mãnh bất kham như vậy, bá đạo tuyệt luân như vậy, đường đường chính chính như vậy.

Hắn có ngọc bội bên người của sư phụ, lại có có tinh nghĩa của Thần Tiêu Mâu Pháp trong đao, chẳng lẽ thật sự được sư phụ toàn tâm chỉ điểm? Hay… hay chính là sư phụ mượn xác hoàn hồn?

Suy đoán nào cũng làm bọn họ run rẩy vì sợ hãi.

Đám Thích Thiếu Xung, Hạ Yên Vân cũng có suy đoán không khác gì họ, nhưng những người này lại không vì vậy mà sợ hãi, ngược lại còn thấy mừng, thấy vui.

Thật sự là sư phụ phái tới giúp đỡ?

Có phải lão nhân gia đang ẩn mình ở đâu đó không?

Hồng Tuyến phu nhân và Tái Ngoại Thần Đà khựng mắt, hai người đã từng cùng Mạnh Kỳ băng qua tuyết nguyên trong đêm, nhìn thấy hắn giết Bạch Trảm Long, một trong bát tướng, vốn đã đánh giá hắn rất cao, song nay mới nhận ra thì ra mình vẫn còn đánh giá quá thấp người ta!

Xích Mi Đao Vương là ai? Hồi còn trẻ đã là nhân vật số một số hai, sắp đạt tới nửa bước Ngoại cảnh, là một trong những ứng viên tham gia tranh đoạt Thiên Nguyên hoàng giả tương lai, vậy mà bây giờ lại thua nhanh như vậy, thua dễ dàng như vậy, trong khi Thanh Nguyên đạo trưởng hình như còn chưa làm nóng người xong nữa!

Coong, trong phòng có tiếng thứ gì đó rơi xuống đất, hình như Hoàng Phủ phu nhân, Hoàng Phủ tiểu thư xem trận chiến này xong cũng nhớ tới Hoàng Phủ Đào.

Văn Hoành Thủy cau mặt, trong lòng vừa chua vừa chát như ăn phải quýt xanh, cảm thấy mình vừa bị Mạnh Kỳ tát cho một cái, mất hết cả mặt mũi.

Xích Mi Đao Vương đã bảo tiểu đạo sĩ này sâu không lường được, lúc ấy mình còn tưởng đó chỉ là những lời cẩn thận do già dặn lão luyện mà thôi, nhưng nay xem ra quả thực là như vậy, Xích Mi Đao Vương đã bại trận mà mình vẫn còn chưa nhìn ra được sâu cạn của hắn!

Y khẽ hít sâu, kềm nén không lộ ra sực giận dữ và xấu hổ của mình, nói với Mạnh Kỳ:

- Đạo trưởng quả nhiên bất phàm, khó trách dám thay Tụ Thần Trang làm khó dễ, nhưng mà canh giờ đã không còn sớm, để không chậm trễ giờ lành, bản công tử không đùa với các ngươi nữa.

- Long Vương sư bá, mời người ra tay.

Y nghiêm nghị, gọi hộ pháp nửa bước Ngoại cảnh Thanh Huyết Long Vương ra hỗ trợ, thà bị người ta cười nhạo, còn hơn là để mất mặt!

Nửa bước Ngoại cảnh, trong thiên hạ đều là thế lực trụ cột của các phương thế lực, có Thanh Huyết Long Vương ở đây, Văn Hoành Thủy đương nhiên thoải mái nhàn nhã, y không bao giờ tin một người Khai Khiếu kỳ lại có khả năng đánh vượt cảnh giới!

Bao nhiêu năm nay chưa bao giờ xảy ra chuyện nghịch thiên như vậy bao giờ, hồi Hoàng Phủ Đào đạt thiên nhân giao cảm, cũng chỉ có thể chiến ngang tay với nửa bước Ngoại cảnh hơi yếu mà thôi, thế mà đã làm oanh động thiên hạ, khiến mấy thế lực bí mật liên thủ với nhau định bóp chết ông ta.


Đám Chung Ninh thở phào, có Thanh Huyết Long Vương ra tay, sự tình đều dễ giải quyết, đám người mình và Văn Hoành Thủy đều không còn xấu hổ, mất mặt.

Trong khi đó, đám đệ tử trung thành Thích Thiếu Xung lại thấy khó hiểu, không biết thực sự việc gì đang xảy ra, tự nhiên có một đạo nhân mạnh mẽ tới đây tương trợ, nhưng lại bảo mình chẳng phải tới để cản hôn sự.

Trong lòng họ chỉ biết thở dài, đón dâu mà cũng phái nửa bước Ngoại cảnh tới để trấn áp cục diện, quả thực làm người ta nản lòng, nếu Tụ Thần Trang có cường giả cỡ này, còn sợ gì người của Nguyệt Chi Hương nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?

Hồng Tuyến phu nhân và Tái Ngoại Thần Đà thì khác, hai người không hy vọng thắng, chỉ lo lo kéo dài thời gian không đủ, lo Thanh Huyết Long Vương sau khi thắng sẽ lập tức đón dâu, không cho Hoàng Phủ tiểu thư cơ hội đào thoát.

Thanh Huyết Long Vương là một lão giả cường tráng, khuôn mặt tái xanh, hai mắt sáng rực, nhưng giọng nói lại trái ngược với dáng người, âm nhu mơ hồ, như tiếng khóc trong phần mộ lúc ban đêm:

- Ngươi có ngọc bội Hoàng Phủ Đào, lại có được tinh nghĩa Thần Tiêu Mâu Pháp, trước nay chưa hề có danh khí gì trên giang hồ, mà thực lực lại khiến rợn cả người, thật khiến lão phu buộc phải nghĩ tới cái khả năng kia.

Mạnh Kỳ hiểu ngay, khẽ cười:

- Bần đạo quả thật đã từng đi vào lăng tẩm.

Còn từng giao thủ với lão tổ tông các ngươi nữa ngươi, suýt nữa giết chết lão ta, nếu không phải có Hoàng Phủ Đào tới cứu, e là đã có mối thù giết tổ tông với nhau.

Nghĩ như vậy, thì “bối phận” của mình cũng coi như rất cao đó...

Ai nấy đều buột miệng kinh thán, hèn gì Thanh Nguyên đạo sĩ mạnh tới như thế, thì ra hắn cũng từng vào trong lăng tẩm thần bí, lấy được truyền thừa, cùng loại với Hoàng Phủ Đào và các lão tổ tông của Cửu Hương!

Đây là Ngoại cảnh tương lai!

Chỉ cần không giữa đường chết non, thì chắc chắn sẽ là như vậy!

Thích Thiếu Xung cả người run rẩy, vô cùng kích động, hận không thể xông tới hỏi sư phụ nhà mình đang ở nơi nào, có còn sống hay không?

- Khó trách.

Thanh Huyết long vương hắc hắc cười:

- Đáng tiếc a thật đáng tiếc, thần công của ngươi chưa thành mà lại gặp phải lão phu.

Đối với loại nhân vật được truyền thừa này, Cửu Hương có một tôn chỉ. Nếu không thể mời chào, thì phải giết chết ngay, cướp lấy truyền thừa.

Mạnh Kỳ hiểu rõ suy nghĩ của họ, nhưng thế thì sao, dù sao hắn cũng muốn cứu Hoàng Phủ Phỉ, sau này bị Nguyệt Chi Hương đuổi giết là chuyện đương nhiên, còn gì phải sợ?

Đối với Thanh Huyết Long Vương, Mạnh Kỳ không dám khinh thường chút nào, khí tức lão già này mơ hồ, giọng nói lãng đãng khó định vị, như đến từ cửu u âm phong, vô cùng đáng sợ, dù so ra kém Hỏa Vương, Đoá Nhi Sát thì cũng không thua kém là mấy, chính là một nửa bước Ngoại cảnh bình thường chính hiệu.

Nhưng hắn đã là nằm trong mười hạng đầu Nhân bảng, lại tu luyện Biến Thiên Kích Địa tinh thần bí pháp, nếu giao phong nguyên thần không thắng được thì cũng vẫn bảo vệ được bản thân, còn về đấu chiêu, cũng không có gì phải lo lắng lắm, giống đấu với đám Thanh Dư mà thôi, không xuất tuyệt chiêu ra ngay, mà sẽ chờ cơ hội.

Nếu đánh không trúng, có mạnh mấy thì cũng làm được gì?

Đương nhiên, đây chỉ là nói về mặt lý thuyết.

Đấu với nửa bước Ngoại cảnh, cái chính là phải giữ vững tinh thần, phải có niềm tin thắng lợi, nhưng lại không được cuồng vọng tự đại, coi dưới mắt không còn ai.

Mạnh Kỳ thò tay trái ra sau lưng, cầm lấy kiếm.

Keeng, trường kiếm ra khỏi vỏ, như một ánh lửa bốc hơi.


Thì ra hắn là đao kiếm song tuyệt, đấu với ta vẫn còn chưa dùng toàn lực... Xích Mi Đao Vương uể oải.

Thanh Huyết Long Vương híp mắt, kiếm Mạnh Kỳ còn chưa ra rõ, lão đã động, song chưởng đều đánh ra.

Tả chưởng đẩy, hữu chưởng chụp lại, gió xung quanh trở nên âm hàn, mặt trên nền tuyết chuyển thành màu xanh, như có ma trơi đang lập lòe.

Trong đầu Mạnh Kỳ vang lên những tiếng quỷ ma kêu khóc, thảm đạm, thê lương, khó chịu, nguyên thần nhói đau từng cơn.

May hắn đã vận chuyển Biến Thiên Kích Địa đại pháp, hóa thành thần phật nhìn xuống thương hải tang điền, khí tức mênh mang, nguyên thần cất cao, âm phong quỷ khóc như một cơn gió chỉ thổi qua, không thâm nhập sâu vào trong được.

Hắn dịch chân, thân như huyễn ma, thoát khỏi Thanh Huyết Long Vương tập trung, quỷ dị vọt sang một bên, trường đao phát ra, nhanh như điện quang, chém vào sơ hở bên hông Thanh Huyết Long Vương.

Thanh Huyết Long Vương như biết trước, nghiêng người, chân trái đá ngang ra, nhắm thẳng vào mũi đao, muốn đá bay đao ra khỏi tay Mạnh Kỳ.

Một cước của Thanh Huyết Long Vương tạo nên quỷ phong mạnh mẽ, khiến nguyên thần và cơ thể của mọi người như đều bị đông cứng.

Uy lực của nửa bước Ngoại cảnh quả nhiên khác xa phàm tục!

Từ khi tấn chức nửa bước Ngoại cảnh tới nay, Thanh Huyết Long Vương chưa gặp ai có thể chống đỡ được mình mười chiêu, bất kể lão đã xuất toàn lực hay chưa, vì đa số họ đều không chịu nổi âm phong âm hàn của lão, chỉ đỡ được mấy chiêu là cả người run rẩy, tay chân đông cứng, không còn điều khiển được.

Tuy cũng có số ít công pháp đặc thù có thể khắc chế và chống đỡ âm phong, nhưng như thế cũng chỉ đủ để lão nghiêm túc hơn chút khi ra tay mà thôi.

Nhưng bây giờ, tên địch thủ trước mắt hoàn toàn khác biệt với Khai khiếu bình thường, da của hắn có màu ám kim, khí thế mênh mang cao rộng, như thần tựa thật, đối mặt đông lạnh hồn âm phong mà cứ như không biết, không hề bị ảnh hưởng chút nào, không ngừng di chuyển, không ngừng phát đao, mỗi một đao đều chỉ thẳng vào điểm sơ hở trong chiêu thức của lão, khi nhanh khi chậm, khi nặng khi nhẹ, khi thế như sóng triều, khi nhẹ như ánh gió, rất có phong phạm đao pháp đại gia.

Tay trái cầm kiếm vẫn buông thõng, mũi kiếm run run, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn biến hóa, chờ sơ hở, dù chưa ra chiêu, nhưng thế lại làm lão không thể không thận trọng, chừa lại mấy phần khí lực để phòng bị.

Cảnh giới chiêu thức đạt tới mức này, Thanh Huyết Long Vương quả thực chưa gặp được mấy người, dù cả người mạnh nhất trong lịch sử Thiên Nguyên hoàng giả từ xưa đến nay Hoàng Phủ Đào cũng vậy. Có một tính một, số lượng không vượt qua năm ngón tay. Hơn nữa đương nhiên không bao gồm chính lão.

Hoàn hảo, cảnh giới áp nhân, thực lực áp nhân, mình là nửa bước Ngoại cảnh, tinh thần và hoàn cảnh giao hòa, có thể dẫn động một chút trời đất chi uy, cảm giác giống như thiên nhân hợp hhất, sự vật xung quanh trong đầu lão đều nhìn thấy hết, ngay cả kẻ địch trước mặt!

Lưu động chân khí, phản ứng cơ nhục của tên kia lão đều thấy rõ, hắn sắp ra chiêu gì lão cũng biết hết!

Nên mọi người đều nhìn ra Mạnh Kỳ đánh vô cùng chật vật, mỗi một lần tấn công đều cứ như đang tự chui đầu vô lưới, bị song chưởng của Thanh Huyết Long Vương không ngừng bủa vây, buộc phải đổi chiêu, nếu không phải nhờ hắn có thân pháp quỷ dị, biến hóa thường ngoài dự đoán của mọi người, như ma như huyễn, thì e là đã sớm bị chưởng của Thanh Huyết Long Vương chụp cho trọng thương.

Thanh Huyết Long Vương đóng vững đánh chắc, không một chút nào liều lĩnh. Cảnh giới và thực lực đều áp chế kẻ địch, từng bước bức đối phương vào tuyệt lộ mới là vương đạo, tùy tiện tiến công ngược lại không chừng lại bị rơi vào bẫy, đây gọi là không lấy kì để thắng, mà mạnh mẽ chính thắng!

Thân pháp tên nhóc này quỷ dị, chân khí lưu động cổ quái, quả thực không sai, có phải là tuyệt thế thần công lấy được trong lăng tẩm? Nếu là Khai khiếu khác, Thanh Huyết Long Vương đã sớm căn cứ vào lưu động chân khí và phản ứng cơ nhục, đoán ra chiêu thức của đối phương, từ đó bày ra bẫy, một chưởng lấy mạng.

Nhưng Thanh Nguyên đạo sĩ thì không làm thế được. Khi hắn thi triển thân pháp, chân khí toàn thân đều chảy xuôi cực nhanh, mỗi khiếu huyệt đều ngưng kết chân khí sẵn sàng băng tán, mãi đến khi hắn sắp biến hướng, mới đột nhiên nổ bung ra, tạo ra chân khí lưu với lực bạo tạc mạnh mẽ, giúp tên kia biến hướng một cách quỷ dị.

Điều này khiến lão rất khó phán đoán, vì chỉ tới khi tên kia biến hướng, những nơi ngưng kết chân khí ở khiếu huyệt mới nổ ra, dù có đoán ra, cũng không sao chặn lại được, nhiều lắm thì làm cho hắn không thể tiếp tục thay đổi thân pháp mà thôi.

Đây chính là điểm huyền bí của Huyễn Ma Thân Pháp, khiến nửa bước Ngoại cảnh trong khoảng thời gian ngắn không thể nắm được quy luật!

Mạnh Kỳ tâm tư tĩnh lặng, nhìn như chật vật, nhưng thực chất lại chẳng hề bị uy hiếp bao nhiêu.

Lý giải của hắn về võ đạo những người này làm sao so sánh được, với tư duy của họ, hắn đang đi dần vào tuyệt lộ, nhưng đối với hắn, lại ẩn chứa sinh cơ.

Nhưng hắn không hề thấy vui, trong lòng rất bình tĩnh, rất chuyên tâm đi ‘kể chuyện xưa’.


Bắt chước sự chuyên tâm của “Nhất Tâm Kiếm” Lục Đại tiên sinh.

Thế giới luân hồi có được mấy Khai khiếu có cơ hội xem cao nhân Pháp thân điêu khắc, được người chỉ điểm?

Trong lòng Mạnh Kỳ không có mưu cầu thắng thua, không có vui sợ, trong mắt chỉ có Thanh Huyết Long Vương, chỉ có Thiên Chi Thương và Lưu Hỏa.

Từ khi vào Bát khiếu, mỗi khi gặp áp lực khi giao thủ với nửa bước Ngoại cảnh, Mạnh Kỳ luôn dựa vào việc phóng tinh thần ra ngoài để cảm ứng khí cơ và phản ứng của kẻ địch, dần dần đã trở nên nhuần nhuyễn, càng ngày càng ‘nhìn’ thấy rõ, khả năng ‘nhìn’ cũng càng mạnh.

Nhìn thấy được tỉ mỉ, chính là cánh cửa đầu tiên của thiên nhân giao cảm!

Trong thế giới tâm linh, Thanh Huyết Long Vương với sát khí một chưởng từ xa chụp tới, kình lực ngưng tụ, quấn theo âm phong, tay trái tiếp tục xuất ra, khóa mọi đường né tránh.

Mạnh Kỳ tự nhiên vận chuyển Huyễn Ma Thân Pháp, xoay mình đổi hướng, một đao phát ra, nhanh như bôn lôi.

Thanh Huyết Long Vương đã biết trước, một chưởng nhẹ nhàng đẩy Mạnh Kỳ thu đao về.

Sau hơn hai mươi hiệp thử sức, lão đã đại khái nắm được thân pháp của đối phương, dù có biến ngoặt khác thường thế nào, thì chỉ cần quan sát nhiều cũng sẽ tổng kết ra được quy luật!

Ngươi thua là cái chắc!

Lão mặc kệ cho Mạnh Kỳ muốn chạy tới đâu thì chạy, muốn chém từ đâu thì chém.

Mạnh Kỳ vừa xoay ngang đổi hướng, Thanh Huyết Long Vương như đại bàng giương cánh vọt tới một vị trí vốn đang trống không.

Song chưởng một trước một sau đánh ra, chưởng kình lớp lớp nối tiếp nhau, ma trơi trên tuyết bốc cháy phừng phực, hóa thành một biển màu xanh, từ trong biển ấy, như có hàng vạn oan hồn kéo nhau bay ra, vô cùng đáng sợ.

Nếu Mạnh Kỳ không tiếp tục đổi hướng, chính là nhào vào ngay chỗ ấy, chính là chủ động tìm chết!

Ha ha, cuối cùng cũng bắt được ngươi!

Lần này ngươi chết chắc!

Tất cả người vây xem đều nghĩ như thế, họ đều nhìn thấy Mạnh Kỳ vốn chỉ là dựa vào thân pháp quỷ dị để chống đỡ mà thôi, nay thân pháp ấy bị phá, đương nhiên bại cục đã định.

Mạnh Kỳ nghiến răng, trường đao rung lên, chém nhanh ra tám đao, dòng khí thu hẹp lại, tử điện ào ào tràn ra, hóa thành cuồng long kề sát thân đao, một đao chém ra, màu tím huy hoàng, tuy vẫn cương mãnh bá đạo nhưng khác hẳn với những chiêu nãy giờ.

Hay lắm! Liều mạng rất hay! Thanh Huyết Long Vương mừng rỡ, chưởng kình cực thịnh, âm khí dày đặc, ma trơi lan tràn, chung quanh như hóa thành quỷ vực.

Ầm, âm phong chưởng kình và lôi đình cuồng long va vào nhau, cuồng long của đối phương dễ dàng bị chọc thủng.

Song chưởng chụp trúng vào Thiên Chi Thương, song lại thấy nó trống trơn, không hề có kình lực, ngay cả tay nắm đao cũng đã nhả đao ra.

Mạnh Kỳ quỷ dị ngoặt hướng, lướt sát qua hung hiểm.

Lần này, quy luật thân pháp hoàn toàn đã hoàn toàn khác! Thanh Huyết Long Vương rụt mắt, quy luật lần này hoàn toàn trái ngược với mình phán đoán!

Cố ý làm khác đi? Hay cố ý che giấu?

Ngay từ chiêu đầu tiên đã giả vờ để đào bẫy, dẫn mình lọt vào?

Tâm cơ thâm sâu thật!

Chưởng kình đi đến hết thức, Thiên Chi Thương bay vèo ra khỏi tay phải Mạnh Kỳ, tay trái của hắn cũng đột ngột đâm ra.

Quang hoa ngưng tụ, vô cùng thuần túy làm cho người ta phải lóa mắt, không có từ nào miêu tả được sự mĩ lệ của một kiếm này, nó không có biến hóa, nó hoàn toàn dựa vào tốc độ để thủ thắng, là một sát chiêu Ngoại cảnh hàng thật giá thật.

Không xong! Thanh Huyết Long Vương bị lừa, lộ ra sơ hở, tuyệt đại bộ phận công lực và tinh thần đều đã dùng để đánh bay Thiên Chi Thương, một chiêu kiếm này khiến lão có cảm giác không thể nào chống lại được.

Lão cố gắng tập trung tinh thần, kềm sự sợ hãi, may mà mình vẫn luôn giữ lại một phần công lực.


Tất cả chân lông mở, phun ra nuốt vào nguyên khí trời đất, thân thể ngửa ra sau, cánh tay trái như không có xương cốt, quỷ dị thu về, tốc độ cực nhanh, điểm vào trường kiếm.

Đang!

Đầu ngón tay đâm trúng thân kiếm, nhưng kiếm thế như tuyết gặp nắng, tan ra cực nhanh, vẫn như cũ không có kình lực!

Mượn lực đâm này, Mạnh Kỳ khóe miệng chảy máu, cả người vọt lên, giơ tay tiếp lại Thiên Chi Thương đang rơi xuống!

Ầm vang!

Mây đen ngưng tụ, khiến xung quanh trở nên tối sầm, điện quang trong tầng mây lấp lóe dữ tợn.

Sau khi mô phỏng khí thế Phiên Thiên Ấn, Mạnh Kỳ đã có thể dùng Bát Cửu Huyền Công mô phỏng khí thế của Cuồng Lôi Chấn Cửu Tiêu và Thiên Ngoại Phi Tiên!

Ầm vang!

Chín đao cực nhanh chém ra, tử điện phun trào, hóa thành lôi đình chi long, đầu đuôi lẫn vào nhau, tạo thành vòng tròn.

Dòng khí sụp xuống, hư không như co rút lại, trời đất nhỏ hẳn đi, khiến thân ảnh Mạnh Kỳ trở nên vô cùng cao lớn, điện quang quấn quanh người, từ trên cao nhìn xuống, tựa tiên thần!

Ầm vang!

Từng đạo thiểm điện đánh xuống, bám vào thân đao, thiên lôi đạo đao!

Mặt đất điện quang bắn tứ tung, tuyết hoa tan rã, tỏa ra sương trắng.

Ầm vang!

Tử quang sáng ngời, ngân quang sáng lạn, trường đao cương mãnh, khí thế bá liệt, thiên phạt hàng lâm, uy không thể đỡ!

Người xung quanh nhìn mà há hốc mồm, đây là thiên tượng biến hóa, đây là trời đất hỗ trợ, đây là Ngoại cảnh thần uy!

Thanh Huyết Long Vương da đầu run lên, khi bắn trúng trường kiếm, lão đã biết mình lại trúng kế, nhưng biết sao bây giờ, đâu còn thời gian để suy tính xem đó có phải là cạm bẫy hay không!

Một chiêu này có thể so với Tẩy Nguyệt tiên sinh, Thanh Huyết Long Vương trong lòng sợ hãi, nghiến răng, liều mạng hút hết âm phong ma trơi vào trong cơ thể.

Lão di chuyển, thân hình hóa thành âm phong, né tránh một đao kia, cùng lúc, tay phải cũng đã thu về, sau đó đánh ra, cả bàn tay rực màu xanh, âm khí nặng nề.

Ầm vang!

Điện quang nổ bùng, mọi người đều bị lóa mắt, không còn nhìn thấy gì, chỉ nghe được tiếng va chạm nặng nề.

Đến khi nhìn lại được, Thanh Nguyên đạo nhân đã lùi về trước cửa phòng.

Da mặt hắn màu ám kim, mắt mũi đều rỉ máu, nhưng búi tóc vẫn còn nguyên vẹn, áo quần cũng vậy, theo gió bay bay.

Thanh Huyết Long Vương ở đối diện sắc mặt trắng bệch, tóc rối tung, trước ngực đều là máu tươi, hai mắt đỏ rực, lùi liền mấy bước mới đứng vững.

- Cảm ơn đã nhường.

Mạnh Kỳ đao kiếm trở vào bao, mỉm cười.

Hắn nhìn rất tiêu sái phiêu dật, nhưng thực tế tinh thần đã hoàn toàn cạn kiệt, giờ chỉ một cao thủ Khai khiếu bình thường cũng đủ làm cho hắn vất vả.

Nhưng hắn đã đánh thắng một nửa bước Ngoại cảnh! Một nửa bước Ngoại cảnh hàng thật giá thật!

Đương nhiên, đánh bại và giết chết là hai việc khác nhau, muốn giết Thanh Huyết Long Vương, hắn phải dùng tới Xá Thân Quyết, không cho lão cơ hội lấy hơi, nhưng dù có làm vậy, cũng không chắc chắn giết được lão, không chừng còn phải lấy mạng đổi mạng.

Hắn cười rất bình thản, nhưng trong lòng tim đập thình thình, đối phương chịu dừng đi nha, nếu không là phiền toái lớn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận