Dịch giả: Tiểu Băng
Bồ đề, vật tượng trưng cho trí tuệ và khai ngộ của Phật môn, năm đó Phật Tổ chính là chứng đạo ở dưới cây bồ đề.
- Ừm, đeo Bồ Đề Tử còn có thể có giúp cảm ngộ thiên địa, sáng tỏ bản thân, bước đầu tìm ra con đường riêng, nhưng mà cái chuyện này theo ta thấy không đáng tin, cái gì thì cuối cùng cũng vẫn là phải dựa vào bản thân mình.
Giang Chỉ Vi gật đầu, nhắc nhở Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ cười:
- Yên tâm, ta biết.
Hắn chỉ muốn dùng Bồ Đề Tử để “ngộ” Như Lai Thần Chưởng, còn những chuyện khác, có thì tốt, không có cũng không sao, đường là do mình từng bước một đi ra.
Tề Chính Ngôn và Nguyễn Ngọc Thư đều hiểu sự lựa chọn của hắn, biết hắn với Triệu Hằng giống nhau, tu luyện nhục thân Khai khiếu kỳ đã đến cực hạn, cần phải tăng tiến nguyên thần và tâm linh.
Tuy hắn không nói rõ, nhưng mọi người đều nhìn ra được, mục tiêu của hắn là tìm ra con đường của mình trước khi nhiệm vụ tiếp theo bắt đầu.
Mạnh Kỳ xoay người, đổi Bồ Đề Tử.
Hạt bồ đề có màu xanh biếc, đầy linh tính, cầm trong tay, cảm thấy khoan khoái khắp toàn thân:
- Bồ Đề Tử năm trăm năm, địa bảo, đeo bên người có thể giúp khai ngộ, nhất là Phật pháp, giá 1.000 thiện công.
Hạt bồ đề này không phải là vật quý, nhưng tác dụng lại quá mức gân gà, nếu không phải là cao tăng Phật môn hoặc có truyền thừa phật môn thì không sao dùng được.
Xỏ nó vào dây chuyền, đeo vào cổ, cả người Mạnh Kỳ nhẹ nhàng sảng khoái, nghĩ mình nên đổi thêm một chiêu đao kiếm hợp kích.
Hắn nghĩ tới “Tam đao tam kiếm tam thần kỹ” trong “Tam thần kỹ”, đáng tiếc, chúng là chiêu thức Pháp thân, hắn còn chưa dùng được.
Mấy người Giang Chỉ Vi lật quyển đổi đồ, giúp hắn tìm.
Cuối cùng, Mạnh Kỳ chọn được một chiêu Nghịch Loạn Âm Dương của một tán tu ngoại cảnh ba trăm năm trước, giá 1.050 thiện công.
Nó chỉ là sơ nhập ngoại cảnh, nhưng bao hàm đao kiếm hợp kích, âm dương hỗ chuyển kỹ xảo và pháp môn, rất phù hợp với Mạnh Kỳ.
- Tạm biệt, hai năm nữa gặp lại.
Giang Chỉ Vi cười mỉm, vừa tự cổ vũ bản thân, vừa để chúc cho mấy người Mạnh Kỳ làm nhiệm vụ sắp tới thành công.
Nói xong, cô quay đầu, bước đi, biến mất.
Mạnh Kỳ uể oải chia tay mấy người Nguyễn Ngọc Thư, bảo mình phải lên hướng bắc.
Ánh sáng lóe ra, Mạnh Kỳ hiện ra trong phòng mình, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, vàng rực rỡ.
Không biết có còn gặp lại cô gái đó nữa hay không.
- Ê, Tam đệ, ngươi đã cửu khiếu tề khai, sao không ra đây uống rượu chúc mừng?
Bên cửa sổ đột nhiên thò ra một cái đầu bù xù, là Cao Lãm đã lâu không hề cắt tóc cạo râu.
Mạnh Kỳ giương mắt nhìn qua, thấy Cao Lãm nhìn mình vẻ nghiền ngẫm thì lòng giật thót, mình tiến vào luân hồi ngay ở bên cạnh Cao Lãm, không biết y có phát hiện ra cái gì hay không.
Không phải Mạnh Kỳ chưa từng gặp cao nhân Pháp thân, Phương trượng Không Văn và Lục Đại tiên sinh đều là cỡ ấy, nhưng lúc hắn vào luân hồi đều cách họ khá xa, khác với lần này, hắn vào luân hồi khi chỉ cách Cao Lãm chưa tới ba trượng.
- Yên tâm, yên tâm, ai cũng có bí mật, ta giống kẻ soi mói chuyện của người khác hay sao?
Cao Lãm đầy vẻ ‘ta đã nhìn thấy bí mật của ngươi rồi nha’.
Ách, Lục Đạo không phản ứng, có lẽ y chỉ nhìn thấy chút xíu gì đó thôi, chứ không thấy được cái gì quan trọng. Mạnh Kỳ đứng dậy:
- Đại ca, còn ‘Túy Tiên’ không?
Hắn đang thấy buồn, muốn giải sầu.
Cao Lãm chắp tay sau lưng, đi qua đi lại, không ngừng ngắm nghía đánh giá Mạnh Kỳ, làm Mạnh Kỳ thấp thỏm, không biết y có ý gì.
- Đại ca, không phải muốn uống rượu chúc mừng sao?
Mạnh Kỳ nhướn mày.
Cao Lãm chậc lưỡi:
- Nhìn ngươi chẳng có vẻ vui vẻ chút nào, uống rượu chúc mừng cái gì? Nhìn dáng vẻ của ngươi, là tương tư hả?
- Làm gì có!
Mạnh Kỳ lắc đầu ngay tức khắc.
- Tam đệ, ngươi lừa được người khác, không lừa được mắt ta đâu. Nếu sự không vui này của ngươi không phải do con gái gây ra, ta cắt đầu cho ngươi làm ghế ngồi!
Cao Lãm đắc ý nói.
- Sao...
Mạnh Kỳ theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng chỉ phun ra được một chữ, thì chuyển sang thở dài:
- Đúng là liên quan tới con gái, nhưng mà không phải là tương tư.
Cao Lãm gật đầu, cực hài lòng với trí tuệ và mắt nhìn của bản thân, mở to mắt đầy hứng thú:
- Nói tí nghe xem.
Bộ dạng này thực làm người ta nghĩ tới mấy bà tám cô hai, Mạnh Kỳ thở dài:
- Đại ca, tiểu đệ đã từng kể có một người sinh tử chi giao, còn nhớ không? Là võ đạo đại tông đích truyền, vô cùng có tài, chỉ quan tâm tới kiếm, tính tình sảng khoái rộng rãi...
- Ờ, thì sao?
Cao Lãm hào hứng.
- Cô ấy muốn bế tử quan.
Mạnh Kỳ nặng nề đáp.
Cao Lãm ‘a’ một tiếng dài:
- A, đích truyền của Tẩy Kiếm Các, tiểu tử ngươi có tài nha.
- Có tài gì?
Mạnh Kỳ ảo não.
Cao Lãm cười tủm tỉm:
- Tử quan của Tẩy Kiếm Các, ngay cả thiên tài cũng phải chết héo trong đó, có phải luyến tiếc hay không? Có phải muốn giữ cô ấy lại hay không?
- Có luyến tiếc, nhưng không giữ lại được...
Mạnh Kỳ nói đến đây bỗng giật mình.
Cao Lãm vỗ tay vào nhau:
- Thế thì đúng rồi, còn dám bảo không phải là tương tư?
Mạnh Kỳ đỏ mặt:
- Là luyến tiếc giữa bằng hữu với nhau mà thôi, bế tử quan đó, ai biết sau này còn gặp lại được hay không.
- Tóm lại là luyến tiếc, trong lòng có vô cùng khó chịu, đúng không?
Cao Lãm nhướng mày.
Mạnh Kỳ gật đầu.
- Vậy thì gặp cô ấy nói đi, nói là chuyện của ngươi, còn đồng ý hay không là chuyện của cô ta!
Cao Lãm túm lấy cổ áo Mạnh Kỳ.
- Sẽ làm hỏng tâm cảnh của cô ấy...
Mạnh Kỳ còn chưa nói xong, mắt đã tối sầm.
Không biết qua bao lâu, hắn mới lại nhìn thấy ánh sáng, trước mặt là một ngọn núi thẳng tắp như kiếm.
- Đây là đâu?
Mạnh Kỳ ngạc nhiên.
Cao Lãm cười sang sảng:
- Đương nhiên là sơn môn Tẩy Kiếm các.
- Hả?
Mạnh Kỳ ngơ ngáo.
Cao Lãm vẻ đứng đắn:
- Cho dù là bằng hữu, sắp chia tay không phải cũng được nói lời tiễn biệt hay sao? Tóm lại, đừng để mình hối hận, ta không muốn huynh đệ kết nghĩa của ta cũng sẽ giống ta.
Mày to mắt to, tóc đen cột đơn giản, mặc một chiếc áo vàng mềm mại, gương mặt sáng ngời, Giang Chỉ Vi...
Kêu “Tiểu hòa thượng”, chìa bàn tay ra cho hắn, Giang Chỉ Vi...
Nằm trên lưng hắn, phối hợp ăn ý với hắn, Giang Chỉ Vi...
Không ngừng chỉ bảo cho hắn, không quản đường xa ngàn dặm đến Giang Đông tương trợ cho hắn, Giang Chỉ Vi...
Đối mặt cường địch tuyệt không lùi bước, Giang Chỉ Vi...
Thiêu đốt bản thân, chém ra Kiếm Nhập Tam, Giang Chỉ Vi...
“Đồ Kê Kiếm Thần Giang Chỉ Vi..."
Mạnh Kỳ thở dài, Cao đại ca nói đúng, phải nói một lời từ biệt.
Hắn bước tới, nói với đệ tử canh giữ sơn môn:
- Tại hạ Tô Mạnh, xin cầu kiến Giang Chỉ Vi Giang sư tỷ.
Mạnh Kỳ chắp tay.
***
Trong phòng, Giang Chỉ Vi ngồi im, mắt quét quanh, phòng này khác với khuê phòng của nữ nhân bình thường, ở đây chỉ có một cái gương, không có bàn trang điểm, trang phục cũng rất ít, cả phòng sáng sủa sạch sẽ, khoan khoái giản dị, khắp phòng toàn là bí tịch kiếm pháp.
Đây là nơi cô đã sống suốt mười mấy năm.
Giang Chỉ Vi nhắm mắt, đang định chào tạm biệt với nơi này, thì bên ngoài có tiếng vọng vào:
- Giang sư tỷ. Tô Mạnh tới tìm, có muốn gặp hay không?
Danh tiếng của Mạnh Kỳ, đệ tử Tẩy Kiếm Các đương nhiên cũng biết.
Giang Chỉ Vi ngẩn ra, tay đang cầm kiếm hơi trượt đi, khẽ cắn môi.
- Giang sư tỷ?
Người bên ngoài gọi to.
"Con đường của con con phải tự mình đi.." Lời dạy của sư phụ vang vọng trong tai cô, cô hít sâu, hít sâu, nói:
- Dẫn hắn tới bán sơn đình chờ ta.
Trong một thạch thất, một nam tử áo xanh nhắm mắt ngồi ngay ngắn, kiếm đặt ngang gối, cả người nhẹ bẫng như đang ở phương xa, không hề ngăn cản hành động của Giang Chỉ Vi.
Dưới núi, Cao Lãm tay chắp sau lưng, nhìn Tẩy Kiếm Các xa xa, xuyên qua tầng tầng trở ngại, như nhìn thấy một bóng người nào đó, khẽ cau mày lầm bầm:
- Đồ điên này, lại đi chọn con đường khó nhất...
***
Trong bán sơn đình, Mạnh Kỳ nhìn mây mù trong núi, trong lòng tự nhiên thấp thỏm.
Từ góc quẹo xuất hiện một bóng áo vàng.
Đang giữa mùa hè, hoa nở rực rỡ, cây cối xanh ngắt, Giang Chỉ Vi chậm rãi đi tới, đẹp như một vị tiên hoa.
Cô không còn mặc áo xanh, mà đã lại chuyển về màu áo vàng nhạt, mày to mắt to, tóc đen cột đơn giản, mềm mại bay bay, đẹp đẽ nhẹ nhàng, hệt như lần đầu Mạnh Kỳ gặp mặt.
- Không ngờ ngươi lại tới.
Giang Chỉ Vi mỉm cười bước vào, ngồi xuống ghế.
Mạnh Kỳ cười yếu ớt:
- Là trước khi chia tay, muốn nhìn thấy ngươi một lần, ngoài bế tử quan, còn có rất nhiều cách đột phá kia mà.
Câu này hắn đã muốn nói ra từ lâu, nhưng nói ra lại cả người thêm thấp thỏm.
Giang Chỉ Vi chỉ cười:
- Đương nhiên ta đã nghĩ kĩ lắm rồi mới quyết định.
Cô dịu dàng nhìn hắn:
- Sư phụ của ta có địa vị rất đặc biệt trong tông môn, nên ta cũng rất được mọi người chờ mong, sư huynh sư đệ, sư tỷ sư muội, ai nhìn thấy ta cũng khách khí, không có ai đùa giỡn với ta.
- Vậy mà ngay lần đầu ngươi gặp ta, à không, là lần thứ hai gặp ta, đã dám đặt biệt hiệu cho ta, cái gì mà Đồ Kê Kiếm Thần (kiếm thần giết gà), hừm, làm ta vừa giận vừa buồn cười.
- Rõ ràng chỉ là một tiểu hòa thượng không có võ công mà gan lại to như vậy, đánh nhau không sợ chết.
Mạnh Kỳ không nói gì, im lặng nghe cô kể lể.
- Lúc nào ngươi cũng nói mình hỏng não, muốn trừ yêu hiển thánh, muốn trở thành hiệp khách trong tiểu thuyết truyện kể, lời lẽ hành vi lúc nào cũng làm người ta buồn cười, nhưng những lúc quan trọng, ngươi đều xông lên trước, không lùi bước che chắn ở hàng đầu, làm người ta tin cậy.
- Lúc đó trông ngươi rất đáng yêu, ta vốn định xem ngươi là tiểu đệ, nhưng dần dần, ngươi lại trở nên cao hơn ta, cũng càng ngày càng trưởng thành, miệng mồm vẫn hài hước dí dỏm, nhưng hành động lại càng thêm trầm ổn đáng tin.
- Ở chung với ngươi ta rất vui, cả Tề sư huynh nữa, trầm mặc ít lời nhưng luôn bao dung với đồng bạn, Ngọc Thư muội muội thời nhỏ cô đơn giống ta nữa, Trương sư huynh, Phù cô nương, mọi người đều trọng nghĩa khinh tài, không quản sống chết vì bằng hữu, khiến ta vô cùng hài lòng với kiếp sống giang hồ của mình...
Giang Chỉ Vi càng kể, giọng càng vui, nụ cười càng rạng rỡ.
Cô nhìn Mạnh Kỳ, giọng không lớn nhưng rõ ràng:
- Nhưng đó không phải là điều ta muốn.”
Mạnh Kỳ khẽ nhếch mép:
- Ta hiểu.
Giang Chỉ Vi gật đầu, không nói gì nữa, đứng dậy xoay người, rời đi.
Tới chỗ rẽ, cô búng vỏ kiếm, tiếng kiếm vang lên réo rắt như long ngâm.
Cô ngân nga:
- Bình sinh chỉ yêu kiếm bảy thước, chém xuống là ta (lại) không phải ta.”
Mạnh Kỳ im lặng nghe, nhìn theo bóng áo vàng dần biến mất.