Dịch giả: Tiểu Băng
Mạnh Kỳ xuống núi, gặp lại Cao Lãm đang chờ ở dưới.
Cao Lãm gật đầu, nghiêm trang nói:
- Thất thước kiếm, đây là lấy kiếm dụ nhân, hai chữ "ta’ và ‘ta’ sau đó đối ứng với nhau, trong Đạo Đức Kinh, chữ ‘ta’ đầu chỉ nhục thân bên ngoài, chữ ‘ta’ thứ hai chỉ nội thân bên trong, là chân ngã, cùng một cách đọc nhưng ý hoàn toàn khác biệt, năm đó Nam Hoa Thiên Tôn đã từng ra thuyết ‘Ta tang ta’ đó.
- Không phải đệ không biết...
Mạnh Kỳ liếc y.
- Ha ha.
Cao Lãm cười gượng:
- Huynh chỉ là tìm đề tài để nói thôi mà. Nói thực, bế tử quan cũng chẳng có gì đáng sợ, chỉ cần xuất quan là được, sợ gì không gả được cho người, liệt nữ sợ triền lang, tới lúc đó chỉ cần dày da mặt một tí, bỏ thời gian một tí...
Mạnh Kỳ nghiêng mắt nhìn y:
- Đi thôi, đi uống rượu.
- Đi, uống quên sầu nào.
Cao Lãm vỗ tay bốp một cái.
Ngoài Tẩy Kiếm Các có một cái trấn nhỏ, tự phát một cái chợ nhỏ, Cao Lãm và Mạnh Kỳ không tới quán rượu, mà mua thịt, ngồi bệt dưới chân tường, tựa lưng vào từơng, nhìn lên trời xanh, uống rượu ăn thịt.
Im lặng uống một lúc, Cao Lãm lại tìm đề tài nói, uống ọc một cái, lau mép:
- Tam đệ, đừng nói đại ca không bảo ngươi, chỉ cần nhìn trúng, sau đó bám riết không tha, qua thời gian dài...
Y tự nhiên chuyển sang cảm khái:
- Nhớ năm đó, trong lòng cô ấy chỉ có bồ đề, và lòng từ bi, một lòng một dạ dành cho nhà Phật, cuối cùng thật sự quy y, nhưng kết quả thì sao? Còn không phải bị ta đắc thủ, túm lấy ở chung.
Giọng y đầy tự đắc, nhưng rồi vẻ mặt thay đổi, ngữ khí trở nên bi thương:
- Nếu lúc ấy cô ấy thật ở với thanh đăng cổ Phật, thì đến giờ không chừng vẫn còn sống. Là ta hại, là ta hại cô ấy!
Cao Lãm nện vò rượu xuống đất, nói to:
- Những kẻ có tâm tư nhằm vào cô ấy, đều bị ta bóp chết từng kẻ một, khi đó Trường Nhạc đẫm máu suốt bảy ngày, chỉ nghe tiếng khóc, hà hà, nhưng cuối cùng cô ấy cũng không sống được...
Y lại có xúc động muốn ca hát.
- Chuyện thế gian làm gì có cái gì tuyệt đối, ngay cả Thiên Đế cũng chắc gì có thể khởi tử hoàn sinh?
Mặt Mạnh Kỳ run run.
Rõ ràng là Cao Lãm bồi mình uống rượu giải sầu, sao giờ lại thành mình an ủi y?
- Chính thế!
Cao Lãm vỗ đùi:
- Ta đã sớm nhìn đám gia hỏa đó không vừa mắt, Minh Lý đều là thế gia đại tộc, phụ thuộc hoàng thất, nhưng thực tế lại lén liên lạc với các môn phái, ruồi nhặng bu quanh. Lúc ấy thật sự là giết rất sướng tay, giết hết chúng đất trời mới thanh tịnh!
- Nên ta hâm mộ Nam Tấn các ngươi, thế gia và môn phái thế lực tương đương, không đến mức làm chó săn cho người!
Mạnh Kỳ là tán tu, chẳng có thành kiến gì với các môn phái và thế gia, Cao Lãm phát tiết, hắn chỉ im lặng nghe, không bàn luận.
- Hôm nay ta cũng đã thành công, sớm muộn gì cũng sẽ lấy lại công đạo, diệt sạch chúng nó!
Cao Lãm xách vò rượu đứng dậy, chỉ vào mặt trăng đang dần lên cao, gầm lên.
Quả nhiên là Pháp thân... Mạnh Kỳ đã uống khá nhiều, đầu đã hơi choáng váng.
- Đại ca, trời giao trọng trách cho con người, trước sau gì cũng tới, cần gì phải hao tâm trí, mệt gân cốt, huynh coi như cũng đã là nhân họa đắc phúc.
Hắn cảm khái.
Cao Lãm cười vang, tự đắc:
- Đương nhiên rồi, thiên hạ bây giờ, lọt vào mắt ta chẳng có mấy người đâu!
- Là mấy người trên Thiên Bảng hả?
Mạnh Kỳ hào hứng.
Cao Lãm vỗ vò rượu:
- Họ? Hứ, Cổ Nhĩ Đa chấp chưởng Thiên Tru Phủ, lại có Đại mãn tương trợ, thế mà mãi không áp chế được Xung Hòa và Lục Đại, thế mà còn gọi cái gì đệ nhất Thiên Bảng?
Quả nhiên uống rượu luận Pháp thân a... Mạnh Kỳ lau mồ hôi lạnh, học Lưu hoàng thúc:
- Xung Hòa tiền bối thì sao? Thành danh hơn hai trăm năm, trên con đường Pháp thân chắc cũng đi xa lắm rồi.
- Xung Hòa? Còn chưa đột phá, đã già cỗi như vậy, đại nạn sắp tới rồi, sẽ thành xương khô thôi!
Cao Lãm khoát tay.
- Vậy Thiếu Lâm Phương trượng Không Văn thần tăng thì sao? Hiện giờ chỉ có một mình ông ấy có chiến tích kích sát trấn áp Pháp thân ma thôi.
Mạnh Kỳ tận chức trách làm vai diễn phụ.
Cao Lãm chậc lưỡi:
- Hàn Quảng sinh tử không biết, nói không chừng đã bị thương bỏ trốn, Không Văn sợ là cũng bị thương nặng, không còn uy phong năm đó, lâu lắm rồi không hề ra tay, ta đâu có thèm ăn hiếp mấy kẻ bệnh tật già yếu!
Không Văn Phương trượng không còn được như lúc trước? Mạnh Kỳ giật mình, bỗng nhớ tới chuyện ở Thích Hạ Giang Chỉ Vi và Trương Viễn Sơn từng kể trước kia, sao bảo chỉ là nghe đồn, không phải thật?
Mạnh Kỳ chưa kịp hồi thần, Cao Lãm tiếp tục bình luận:
- Lục Đại...
Y dừng lại, mặt lạnh đi, vừa cảm thán vừa lạnh lùng:
- Sớm muộn sẽ có một ngày quả nhân đấu sinh tử với Lục Đại.
Quả nhân? Mạnh Kỳ tuy đã say, nhưng vẫn nhận ra Cao Lãm đã thay đổi cách xưng hô.
Theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đôi mắt đầy lạnh lùng, khốc liệt.
Cao Lãm ném vò rượu sang bên, khoanh tay đứng dậy, dáng đứng thẳng tắp, tóc bay bay, râu từng nhúm tự nhiên rơi xuống, lộ ra gương mặt tuấn mỹ.
Nhìn bề ngoài, y chỉ chừng hơn ba mươi, ngũ quan như khắc, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng băng, môi hơi mỏng, cộng với đôi mắt không có tình cảm, khí chất hùng hồn mạnh mẽ, mang tới áp lực khá là mạnh mẽ.
"Trường Nhạc Cao thị không hổ là gia tộc lấy dung mạo xuất chúng để làm dấu hiệu..." Mạnh Kỳ thầm nghĩ.
Trường Nhạc Cao thị, ngoài phương diện võ đạo lừng danh, còn có một dấu hiệu cực kì nổi tiếng, là dung mạo xuất chúng, tính tình bạo ngược.
Cao Lãm lạnh lùng nhìn Mạnh Kỳ, nhìn tới mức hắn cảm thấy nguy hiểm, lưng rịn mồ hôi lạnh!
"Sao lại như vậy? Người này là người hai mặt? Điên vương, Điên vương... Quả nhiên chỉ có đặt sai tên, chứ dân gian không có đặt sai ngoại hiệu..." Mạnh Kỳ xách vò rượu, thầm nghĩ.
- Bằng ngươi mà cũng dám kết bái với ta?
Giọng Cao Lãm đầy lạnh lùng và châm biếm, xoay người bỏ đi, vẻ cỡ Ngoại cảnh còn chưa tới như Mạnh Kỳ, y khinh thường ra tay.
Mạnh Kỳ nhìn theo Cao Lãm rời đi, xuất thần.
***
Thần đô, tổng bộ Lục Phiến Môn, trong một gian phòng của một tiểu lâu xanh biếc.
- Vừa lấy được tin tức, Tuyệt Kiếm Tiên Tử bế tử quan, kỳ Nhân Bảng lần này phải sửa lại.
Một bộ đầu mặc đồng phục đỏ sẫm cầm tờ giấy xông vào phòng, hông y đeo một cái quan ấn màu xanh.
- Bế tử quan?
- Đúng là học theo sư phụ của cô ấy!
Bộ đầu trong phòng đều thở dài cảm khái.
Những người bế tử quan, hoặc sẽ trở thành Ngoại cảnh, hoặc sẽ thân tử đạo tiêu, nên đương nhiên phải xóa tên khỏi bảng.
Hiệu suất làm việc cực cao, không qua bao lâu đã sửa xong Nhân Bảng, dán lên, kiểm tra kĩ lưỡng.
Bộ đầu xông vào phòng nhìn kỹ, thấy danh sách đã có thay đổi cực lớn:
- Tên: Thiết Thăng.
- Võ công: Cửu khiếu, đã tiếp cận mở ra mi tâm huyền quan, nguồn gốc võ công không rõ, có thể tạo ra một chút thần dị, tạo ra một khu vực tối đen chừng một trượng, không có thanh âm hay quang mang tiết ra ngoài, cũng giỏi về ảnh hưởng cảm quan, quấy nhiễu phán đoán, chế tạo ảo giác, sở trường nhanh nhẹn, tốc độ và sát ý, còn có tuyệt học khác, có thể lấy thân diễn hóa sát kiếm, có thể so với Kiếm Xuất Vô Ngã.
- Chiến tích: Giết rất nhiều võ giả từ nửa bước Ngoại cảnh trở xuống ở thảo nguyên, đánh lui thủ lĩnh mã phỉ nửa bước Ngoại cảnh Ưng Vương hai lần, khi xuống nam, giết chết vị trí hai mươi mốt Nhân Bảng đương thời Hỏa Nhãn Tu La, ở Hưng Vân Trang từng đấu với Cuồng Đao Tô Mạnh một trận, thắng bại không rõ.
- Xếp hạng: Nhất.
- Danh hiệu: Lang Vương.
- Thân phận: Thảo nguyên tán tu.
Bộ đầu nhíu mày, cảm thấy Lang Vương này miêu tả võ công quá sức là chi tiết, khác hẳn thường thấy trước đây.
Y nhìn tiếp xuống:
- Tính danh: Tô Mạnh, từng dùng pháp hào Chân Định.
- Võ công: Bát khiếu hoặc Cửu khiếu, ban đầu tu luyện Kim Chung Tráo, hiện hình như đã chuyển sang tu hộ thân ngạnh công, nên rất khỏe, tay phải dùng đao làm chủ, tay trái dùng kiếm làm phụ, kiếm pháp không có hệ thống nhưng rất xuất sắc, đao pháp tắc có được chân ý A Nan Phá Giới đao thức thứ nhất và thức thứ hai, khi không thôi phát tinh huyết có thể xuất ra liên tục.
Với bảo binh trong tay, còn có thể diễn hóa đao chiêu lôi đình tương đương Ngoại cảnh, đao đạo có thành, tinh nghĩa nhập hóa, còn có cách triệu hoán thiên lôi khác nữa.
- Chiến tích: Đánh với An Quốc Tà ở Nghiệp đô quận nha giáo trường, nửa chiêu thắng hiểm Thủ Chính Kiếm Vương Tái; trong Đông Dương biệt phủ, làm cho Tính Tẫn Trường Sinh Vương Tư Viễn phải hồi kiếm phòng thủ; đầu đường Giang Châu Trường Xuyên, thắng hiểm Ngũ Phương Đế Đao Thanh Dư; bôn tẩu vạn dặm, ở ngoài miếu thần sơn đạo Long Nham gặp Ma Ẩnh Hàn Chưởng, Liệt Diễm Nhân Ma và Lạc Hồn Tiêu vây sát, lấy một địch ba, giết sạch đối phương, chi tiết giao thủ không biết; ở Hưng Vân Trang, đấu với Lang Vương một trận, thắng bại không biết.
- Xếp hạng: Hai.
- Danh hiệu: Cuồng Đao, Mãng Kim Cương, Lôi Đao Cuồng Tăng.
- Thân phận: Thiếu Lâm khí đồ, giang hồ hiệp khách.
Bộ đầu thở hắt ra:
- Phù, hạng đầu và hạng hai Nhân Bảng này...
***
Mặt trăng trên cao, tỏa ánh sáng nhè nhẹ sáng trong, bóng đêm yên tĩnh, an bình.
Trong trời đất tựa hồ chỉ có một mình Mạnh Kỳ.
Hắn dần hồi thần, cười khẽ.
Cười xong, hắn đứng dậy, bước đi.
Lên phía bắc, giết Lang Vương thôi!