Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch giả: Tiểu Băng

Độn quang vừa lóe, Mạnh Kỳ liền cảm thấy đất trời ảm đạm, sự hòa hợp trong ngoài bị phá vỡ.

Trong cảm ứng, hắn nhìn thấy một luồng sáng vàng ngưng tụ thành tên, xuyên qua biển nguyên khí, xuyên qua hư không, rực rỡ choán hết trời đất, với khí tức áp bách khủng bố, mang theo pháp lý nào đó của trời đất, khiến người ta khó mà tránh né hay kháng cự!

Một mũi tên thật đáng sợ!

Khiến Mạnh Kỳ không dựng lên nổi chiến ý, không sinh ra được ý muốn chống lại!

Đây là uy thế của tông sư cộng với cực phẩm bảo binh?

Lão tử ngay cả Pháp Thân cũng còn đã gặp không ít đó! Mạnh Kỳ biết không tốt, nghiến răng, “Nguyên thủy” ngồi ngay ngắn ở trung ương,không ưu không ngại, lấy ý chí võ đạo của bản thân dập tan sự sợ hãi dao động, chống lại sự áp chế tâm linh kia!

Chiến ý bốc lên, tâm hồ như gương, Mạnh Kỳ nhanh chóng đi vào trạng thái chiến đấu tốt nhất, song mũi tên ánh sáng vàng kia quá nhanh, hắn còn chưa kịp xuất chiêu phản ứng, nó đã tới bên cạnh.

Ngay lúc nguy cấp, một mùi hương kì lạ bay tới, giữa không trung hiện ra vạn đóa kim liên, mỗi đóa kim liên đều nở rộ hào quang vô lượng!

Nhờ có Điền Quát mật báo, Tề Chính Ngôn đã sớm cầm Ngọc Hư Hạnh Hoàng kỳ trong tay, cây cờ đón gió tung bay, vừa vặn ngăn trở mũi tên ánh sáng vàng.

Phốc!

Mũi tên bắn rơi từng đóa kim liên, tiếp tục hùng dũng bay tới, Hạnh Hoàng kỳ phỏng chế vì phẩm cấp thấp, chỉ có thể làm nó yếu đi, không cản được nó, nhưng tốc độ của mũi tên cũng chẳng chậm đi bao nhiêu, giống như bản thân nó đã là một loại pháp lý, nếu không phá hủy hoặc có pháp lý tương ứng chống lại, thì không thể làm nó suy suyển!

Một mũi “tên” cực đáng sợ!

Không kịp tránh né, không kịp ra chiêu, thân thể Mạnh Kỳ đột nhiên to ra, cao chừng hai trượng, xen lẫn pháp lý, uy nghiêm trang trọng, khiến mũi tên vốn đang nhắm thẳng vào mi tâm không thể không đổi hướng, tà tà chếch lên trên.

Sự đổi hướng làm khoảng cách giãn ra, Mạnh Kỳ đã có thể làm ra chút phản ứng, đầu khẽ hất lên, cánh tay trái vung ngang, che trước mặt!


Phốc, mũi tên đâm vào cánh tay trái Mạnh Kỳ, ánh sáng vàng lóe sáng, bùng ra lực bạo tạc khủng khiếp!

Oanh!

Ầm!

Oanh long long!

Kim quang bay tán loạn, máu thịt tung tóe, toàn thân Mạnh Kỳ rực màu ám kim, cùng Tề Chính Ngôn bị hất bay ngược ra.

Toàn bộ cánh tay trái đến bả vai của hắn đã hoàn toàn bị nổ nát không còn gì, nửa khuôn mặt lõm vào, đầy máu tươi đỏ rực.

Đáng chết! Mạnh Kỳ tức giận.

Nhưng hắn biết đối phương là Tông Sư, lại còn có bảo binh đáng sợ, nên không dám lỗ mãng, quyết định xoay người bỏ chạy.

Trong cung, người kia lại kéo cung, xem ai nhanh hơn ai!

Cường giả Ngoại Cảnh mai phục quanh cung đều bay ra, phục kích đã bị lộ, chỉ còn cách phóng ra vây sát, có cựu Tư Khấu Điền Hoành, có cựu Tư Đồ Vương Đan, có đương nhiệm Tư Không Công Dương Tăng, có trưởng lão, đệ tử của gia tộc họ, quả thực là ra trận phụ tử binh, đánh hổ thân huynh đệ!

Ám sát Trần vương nếu thất bại sẽ không còn đường lui, đương nhiên tất cả cường giả đều phải xuất hiện, nếu Tông Sư Kim Quang động thất thủ, chỉ cần có thể làm Trần vương bị thương nặng, thì mình vẫn còn có cơ hội, nhưng sự tình tiến triển thuận lợi hơn dự tính, tông sư của Kim Quang động có thực lực và bảo vật đều mạnh hơn họ nghĩ, dù Trần vương có ghê gớm thế nào, cũng chỉ có một con đường chết.

Nên, họ dứt khoát ở lại, mai phục đám người Mạnh Kỳ, vu oan hãm hại, vất vả một lần khỏe cả đời.

Ai ngờ người tính không bằng trời tính, Điền Quát không biết vì sao lấy được tin tức, giấu được phụ thân lẩn vào đội ngũ của Điền gia, ngoài Điền Hoành và Điền Giản, tam đại gia tộc không có ai biết y tôn sùng Tô Mặc, Điền Hoành càng không biết y đã ngầm gia nhập Mặc gia.

Tông Sư Kim Quang động vận lực, sau lưng xích hà lượn lờ, thả ra vạn đạo kim quang, cố hết sức kéo dây cung.

Đương!


Đột nhiên, một tiếng vang thánh thót, nguyên thần lay động, hồn phách chia lìa, các ngoại cảnh lao ra đều bị đầu váng mắt hoa, Tông Sư Kim Quang động cũng ù đầu, cơ thể vô lực, dây cung rung lên, mất phương hướng.

Lạc hồn chi chung!

Trước đó, vì để giám sát thuế cửa khẩu, giết gà dọa khỉ, bí bảo này được giao do Giang Chỉ Vi giữ, vì Mạnh Kỳ làm Đại Tư Đồ, phải tọa trấn Thượng Doanh, lúc này vừa lúc phát huy tác dụng.

Kim quang hóa thành mũi tên, xuyên thủng nóc cung điện, bay thẳng lên trời cao!

Rắc, cái chung nhỏ màu đen trong tay Giang Chỉ Vi vỡ tan từng mảnh.

Cơ hội!

Mạnh Kỳ không chút do dự xoay người, khiếu huyệt hư tướng quanh thân co lại, sau lưng ẩn hiện Bất Diệt Nguyên Thủy tướng vô hình vô trạng, u u ám ám, hỗn hỗn độn độn, khó miêu tả được.

Cánh tay phải còn lại vung lên, một đao đánh xuống, ánh đao bay ra, khai thiên tích địa!

U ám vỡ tan, tường điện vỡ tan, trong phạm vi mấy trăm dặm xung quanh Mạnh Kỳ, tất cả mọi vật đều bị một phân thành hai, mặt đất xuất hiện một cái khe sâu!

Phốc, một ngoại cảnh ở trong phạm vi kia đột nhiên khôi phục thanh tỉnh, sau đó thấy một đường máu đỏ kéo dài từ yết hầu xuống tới giữa hai chân, mắt trái dần dần có thể nhìn thấy mắt phải!

Mắt trái nhìn thấy mắt phải? Phù phù, cơ thể y phân thành hai mảnh, ngã xuống đất.

Ánh đao không hề dừng lại, chém tới tẩm cung của Trần vương, chém tới mặt Tông sư Kim Quang động.

Tông Sư này vừa kịp khôi phục thanh tỉnh, theo bản năng vung tay ra, xích hà tan vỡ, ánh đao biến mất.

Thừa cơ hội, Mạnh Kỳ mọc them hai cánh tay, tiếp lấy Lưu Hỏa, dẫn Tề Chính Ngôn thi triển hỏa độn, biến mất trong Thượng Doanh thành, Giang Chỉ Vi bảo vệ Nguyễn Ngọc Thư bỏ chạy, Triệu Hằng cũng thế.


Họ phân thành ba tốp, chia ba hướng mà chạy.

Kim Quang động Tông Sư cảm ứng được họ đã mất tung tích, hít sâu, trong tâm linh mở rộng chiếu rọi cảnh tượng hơm mười dặm xung quanh, đường sá, con người, nhà cửa đều hiện ra hết.

Y giống như chúa tể của nơi này, có thể nhìn thấy bất kì thứ gì y muốn.

Đáng tiếc, vẫn không nhìn thấy tung tích mấy người Mạnh Kỳ!

Song chuyện này cũng là nằm trong dự kiến. Đám người Tô Mặc không là Ngoại Cảnh thì cũng là nửa bước hoàn mỹ, khí tức có thể giao hòa với trời đất, hóa thành một phần của trời đất, cái kiểu cảm ứng đơn sơ này khó mà phân biệt ra được.

“Đuổi theo!”

“Phong tỏa Thượng Doanh, soát nhà lùng bắt.”

“Phân người theo ta đi tìm xung quanh.”

“Nhất định phải bắt được chúng!”

Tông Sư Kim Quang động mở to mắt, không ngừng ra lệnh.

Điều này làm cho đám người Điền Hoành và Công Dương Tăng kinh ngạc, sao Tông sư Kim Quang Động còn có vẻ cấp bách hơn cả lúc đối phó với Trần vương thế, cứ như không phải tới giúp đám quý tộc bọn họ, mà là tới để giết đám Mạnh Kỳ?

Kim Quang động rốt cuộc muốn làm cái gì?

............

Mạnh Kỳ mất cánh tay trái, nửa mặt lõm vào, bị thương rất nặng, may mà không bị mất đi chiến lực.

Hắn vội vàng bỏ chạy, nối kết khí tức với trời đất, hòa vào trong trời đất để né tránh cảm ứng, tuy nhiên cơ thể cũng đã kiệt lực, phải ngồi xuống để chữa thương.

Tề Chính Ngôn dùng bí bảo vượt qua cảnh giới bản thân, nên cũng bị tiêu hao rất lớn, cũng phải vội vàng điều tức.

Ổn định thương thế xong, Mạnh Kỳ nuốt Dược Sư tâm đan, một hơi mát lạnh từ khoang miệng chảy thẳng vào trong dạ dày.

Tề Chính Ngôn hồi phục khá nhanh, nhìn quanh, thấy đây là nhà bếp của một gia đình nào đó, lửa trong lò đang cháy ấm áp để đun nước.


Nhìn bố trí, quá lắm là tầng lớp nhất sĩ mà thôi... Tề Chính Ngôn thoáng yên tâm, vì không phải phủ đệ quý tộc.

Bỗng y cảm nhận được khí tức của Mạnh Kỳ trở nên dị thường, lập tức quay phắt sang nhìn.

Vừa nhìn, y liền nghiêm mặt, vì chỗ đứt tay của Mạnh Kỳ đang mấp máy, cánh tay mới đang dần được sinh ra.

Phốc, một cánh tay trắng trẻo dài ra, tỏa kim quang mờ mờ!

Này cũng được... Tề Chính Ngôn ngớ mặt.

Bên ngoài có tiếng bước chân đi tới, thực lực là nửa bước Ngoại Cảnh.

Tề Chính Ngôn đang định ra tay thì lại theo bản năng tạm dừng, vì giữa không trung có khí tức Ngoại Cảnh tới gần, thanh âm từ xa vọng tới: “Ngươi có thấy gì dị thường không?”

Không xong!

Vận khí thật kém!

Tề Chính Ngôn nheo mắt.

Két, cửa phòng bếp mở ra, một nam tử trung niên xuất hiện.

Y quét mắt nhìn Mạnh Kỳ và Tề Chính Ngôn, cất cao giọng: “Bình thường.”

Bình thường? Tề Chính Ngôn nhíu mày.

Cường giả Ngoại Cảnh làm gì có việc đi dò tìm từng nhà, đều là ở giữa không trung giám sát dị động, cho binh lính bọn thị vệ đến từng nhà tìm kiếm, nên nghe thế cũng không tới gần, vẫn lơ lửng trên không.

Nam tử trung niên đóng cửa, trang trọng hành lễ, khẽ nói:

“Bái kiến cự tử.”

Thì ra là Mặc giả... Mạnh sư đệ chạy cũng có chọn đường mà chạy! Tề Chính Ngôn bừng hiểu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận