Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch giả: Tiểu Băng

Cửu Trọng Thiên, vào thời Thượng Cổ còn được gọi là Thiên Đình, Tiên Giới, Thần Vực, là nơi thần linh và tiên nhân sinh sống, nghe đồn nguyên khí dư thừa và rất tinh khiết, được gọi là “Tiên Linh”, pháp lý gần như ngưng thành thực chất, chỉ hơi cảm ứng là thấy ngay, nhưng không hề mang tới áp lực gì nhiều đối với nhục thân vànguyên thần, là thánh địa tu luyện hàng đầu, thậm chí có người khoa trương còn tán rằng, hít thở một hơi tiên linh, sẽ tăng tuổi thọ mười năm!

Chính vì vậy, mới có nhiều thần tiên lựa chọn Cửu Trọng Thiên làm nơi lập động phủ dù chẳng nhậm một chức gì, còn Tố Nữ Tiên Giới này nghe nói là một phần đã bị biến mất một cách thần bí của Cửu Trọng Thiên.

Mạnh Kỳ dõi mắt nhìn, chỉ thấy giữa không trung từng đóa mây trắng che khuất trời xanh, nhưng vẫn không che được ánh sáng rực rỡ, thoát tục xuất trần.

Nguyên khí tinh khiết tinh thuần, trọc khí nặng nề trầm xuống, hóa thành “Thực vân chi địa” ở dưới chân, mỗi lần hít thở, nguyên thần và cơ thể đều như được gột rửa một lần, rất là khoan khoái dễ chịu.

Pháp lý xung quanh hơi thay đổi, giống như càng thêm rõ ràng, chứ không phải dạng vô hình vô chất ẩn nấp đằng sau sự vận chuyển của mặt trời mặt trăng và những vì sao, nhưng nó cũng không giống như ở trong Cửu U, là bài xích người phi thần phi tiên, làm cho họ không thể câu động thiên địa, chỉ cho họ sử dụng được sức mạnh của người thường, Mạnh Kỳ cảm thấy chỉ là mỗi cái giơ tay nhấc chân, uy lực cũng trở nên lớn hơn hẳn!

Nhìn tiên cầm tung bay, linh thú chạy khắp nơi, hắn thầm than: “Thật sự là bảo địatu luyện!”

Ở trong lòng hắn, đây mới chính là khí phái mà một võ đạo đại tông nên có, so với Tố Nữ Tiên Giới, những nơi như Thiếu Lâm sơn môn chẳng khác gì những nơi phàm tục!

Bạch Ngọc trải dài, hướng tới nhiều phương hướng khác nhau, nhờ có xem bản đồ tối hôm qua, Mạnh Kỳ đã hình dung được chúng dẫn đi đâu. Hắn ra vẻ căng thẳng hồi hộp, khẽ phủi áo, trên đó có dính mấy sợi tóc, bay xuống đất.

Cố Tiểu Tang cố ý không thèm nhìn đám ngườiLiên Dục Bồ Tát, giành trước cất bước, đi thẳng tới, đi theo hướng khác với hai người kia.


Mạnh Kỳ theo sát sau lưng, sau nữa là đám nam đệ tử.

“Hừ, còn ra vẻ thanh cao, còn không phải phu quân vừa mới chết đã vội đi tìm một bạn lữ mới hay sao, trong xương có khác gì chúng ta!” Liên Dục Bồ Tát nhìn theo, không hề che giấu sự chán ghét và khinh thường.

Anh Ninh mặt vẫn thanh thuần, nhưng trong lòng rất giận. Vốn dĩ theo kế hoạch của cô ta, đợi đến lúc Độc Thủ đột phá, chẳng phải sẽ dùng cô ta để ‘thải bổ’? Đến lúc ấy, cô ta sẽ vận chuyển Xá Nữ Hoan Hỉ Thiện, đảo ngược tình thế!

Biến Độc Thủ thành lô đỉnh cấp Tông Sư của cô ta!

Không ngờ, Liên Dục quá mức vội vàng, làm hỏng chuyện của cô ta. Nếu không phải ả là một trong tám đại Bồ Tát, có địa vị trong tông cao hơn cô ta, nhất định sẽ làm cho ả ta đẹp mặt!

Nhất định phải không ngừng nói xấu ả ta với sư phụ mới được!

Liên Dục Bồ Tát và Anh Ninh mỗi người ôm tâm tư riêng đi về phía bên phải, từ xa đã mơ hồ nhìn thấy rất nhiều cung điện, không ai để ý giữa đám tiên cầm trên không trung có thêm một con diều hâu, bộ dáng, khí tức rất mạnh mẽ, không biết là cái loại gì.

Nó chính là do Mạnh Kỳ biến thành, nhưng hắn không thể biến thành tiên cầm linh thú, chỉ có thể biến thành chim thường mà thôi, cho nên để không bị phát hiện vì ngoại hình kì quái, hắn phải cho tỏa ra chút khí tức ‘cường giả’, để người ta tưởng nó là một loại tiên cầm hiếm thấy! Liên Dục Bồ Tát và Anh Ninh không nuôi chim, nên sẽ không nhìn ra dị thường.

Có lẽ Tố Nữ Tiên Giới nhiều năm không có ngoại địch lẻn vào, nên đề phòng gì đó đều rất là cho có, Mạnh Kỳ thuận lợi đi theo hai người tới khu cung điện.

Nơi này đã ít có tiên cầm và linh thú tới gần, Mạnh Kỳ không thể không thu cánh về, nhìn quanh, ẩn khí, biến mình trở lại thành người, lẩn tới cạnh cung điện.


Làn da hắn một màu lam trong suốt, hòa vào trong nước!

Dòng nước róc rách, chảy vào trong khu cung điện, cung cấp nguồn nước cho người và thực vật. Mạnh Kỳ rẽ vào hướng tới điện các của Kính Ngôn Bồ Tát.

Đột nhiên, có một lực hút truyền đến, ‘dòng nước’ Mạnh Kỳ chảy nhanh hẳn lên.

Hắn hoảng sợ, vội nhìn kĩ, thấy phía trước có một con thú đang thò mõm vào uống nước!

“Biến thành nước cũng có nguy hiểm...” Mạnh Kỳ lập tức hóa thành cá, lặn xuống, lòng thầm than thở, “Thế gian quả nhiên không có cái gì thập toàn cửu mĩ!”

Hắn không ngừng liên tục biến hóa, thông qua nhiều tầng trận pháp, đến “Ngư Thủy điện”, động phủ của Kính Ngôn Bồ Tát!

............

Đám người Mạnh Kỳ được Cố Tiểu Tang dẫn tới một đại điện, cây cột đã ngả màu, hương vị cổ xưa muốn mục, nhưng vẫn cố gắng đứng vững không ngã.

Dù được trận pháp bảo vệ, có thể sống dài vạn năm, nhưng bản thân những cây cột này cũng thuộc loại bất phàm, đều là linh mộc!

“Các ngươi ở trong này đợi triệu kiến, nếu ai cảm ngộ được công pháp từ Bá Vương Tuyệt Đao, sẽ lập tức trở thành đệ tử hạch tâm, được tự chọn đạo lữ song tu.” Cố Tiểu Tang lạnh nhạt nói.


“Đệ tử tuân mệnh!” đám đệ tử trả lời, vô cùng kích động và chờ mong.

Ai mà chẳng muốn được kỳ ngộ, một bước lên trời?

Mạnh Kỳ đứng im, chuyên tâm đi theo cái hóa thân bên kia, bỗng có cái gì mềm mềm chui vào trong bàn tay hắn, một bàn tay bé nhỏ mềm mại mượt mà như không có xương.

Này! Mạnh Kỳ ngẩng đầu, nhìn Cố Tiểu Tang, cô cũng nhìn hắn, ánh mắt đầy quyến rũ thân thiết: “Điện phủ kia chính là ‘Tố Nữ điện’ nơi đặt Bá Vương tuyệt đao, nghe đồn còn cất giấu xác của tổ sư khai phái, Cửu Thiên Huyền Nữ.”

Cô chỉ vào tòa điện ở chính giữa.

Tố Nữ điện, Bá Vương Tuyệt Đao, Cửu Thiên Huyền Nữ... Những lời này khiến Mạnh Kỳ hơi bị phân tâm nhìn qua, tòa điện kia đầy dấu tích bị tàn phá, là dấu bị lửa cháy, lôi đánh, không biết trước kia có màu gì, nhưng nay chỉ còn một màu xám đen.

Trước mắt bao người, hắn thật sự không thể hất tay Cố Tiểu Tang ra.

Cố Tiểu Tang nheo mắt, cười quyến rũ, ngầm truyền âm: “Bên kia tới chưa?”

“Tới rồi, đang tìm cơ hội.” Mạnh Kỳ đáp.

Một thị nữ đi vào điện, nói: “Theo ta đi Tố Nữ điện.”

Đám nam đệ tử vội vàng đi theo, Mạnh Kỳ và Cố Tiểu Tang nhìn nhau, kịch chính bắt đầu!


............

“Ngư Thủy điện”, những tiếng rên rỉ từ trong phòng vọng ra, chim sâu đều không tới gần được, khiến Mạnh Kỳ cũng không thể tới gần.

Tiếng rên của nữ nhân kia rất kiều mị, rất sung sướng, chẳng chút do dự, thực thương cho Cửu Thiên Lôi Thần,trong lòng Kính Ngôn Bồ Tát này chả hề có y!

Đối với nữ đệ tử của Hoan Hỉ nhất mạch, động chân tình với đối tượng thải bổ sẽ phải nhận lấy hậu quả, chính là không thể bảo vệ được bản thân khi giao hợp, sẽ bị đảo ngược thành cả đời phải phụng dưỡng nam nhân, bị tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch đứt đoạn, sống không bằng chết, Kính Ngôn Bồ Tát còn sống tốt thế này, nhìn là đủ hiểu.

Mạnh Kỳ khẽ hít một hơi, không dám đợi thải bổ kết thúc, cấm pháp tự mở để lẩn vào, đành phải tới chỗ thị nữ, đánh ngất cô ta, thu vào Sơn Hà Xã Tắc đồ, sau đó biến thành thị nữ, đi nhanh tới phòng ngủ kia.

“Bồ Tát, tông chủ Bồ Tát phái người tìm ngươi, bảo ngươi lập tức qua đó!” Mạnh Kỳ to giọng hô.

Tiếng rên rỉ ngưng bặt, cấm pháp thả lỏng ra, có tinh thần tràn ra, bao phủ cả Ngư Thủy điện, một giọng nữ khàn khàn vẫn còn vương vài phần xuân ý: “Người đâu?”

Ý là người do Hoan Hỉ Bồ Tát phái tới.

Tay phải Mạnh Kỳ hóa thành chưởng đao, Tử Điện quấn quanh:

“Người ở trong này!”

Ba!

Cấm pháp lơi lỏng bị tử điện đao khí chém rách!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận