Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch giả: Tiểu Băng

Mạnh Kỳ ngồi trước ba pho tượng, mắt khép hờ, mặt không cảm xúc, tự nhiên mang tới một cảm giác hắn mới là chủ nhân nơi này, và ba pho tượng tam thanh sau lưng chính là pháp tướng của hắn.

Tất cả bắt đầu, vạn vật có chung, truyền đạo thụ đức!

Cảnh như vậy người như vậy làm tâm linh Hà Cửu trầm xuống, như bị khí thế của Mạnh Kỳ làm ảnh hưởng, theo bản năng muốn cúi đầu, muốn cúng bái, không ra tay được, giống như đang đối mặt với Tam Thanh Thiên Tôn thật sự!

“Ngươi tới rồi.” Mạnh Kỳ không mở mắt.

Hà Cửu đến làm gì, hắn đã mơ hồ đoán được. Hà Cửu là một trong những đối thủ hắn coi trọng nhất và để ý nhất, nếu không phải mãi vẫn không có cơ duyên, thì sau khi đột phá Ngoại Cảnh đã muốn luận bàn với y, như hai người cùng cảnh giới, chứ không phải giống như lúc ở Hưng Vân trang, chênh lệch một trước một sau!

Cho nên, hắn mới nhờ tượng Tam Thanh để tăng khí thế cho “Bất Diệt Nguyên Thủy tướng”, đưa trạng thái của mình lên đỉnh phong, biểu thị sự tôn trọng Hà Cửu!

Hà Cửu hít sâu, không nhìn Mạnh Kỳ, mà nhìn thẳng vào tượng Tam Thanh:

“Ta đã tới!”

Không một lời thừa, Mạnh Kỳ mở mắt, Tam Thanh điện chợt trở nên tối sầm!

Khí cơ khiên dẫn, Hà Cửu dời mắt xuống, nhìn vào hắn, đôi mắt sắc bén như kiếm quang.

Bùm bùm!

Một đốm sáng lóe lên trong điện, hai người cùng biến mất.

Trên trời cao, Mạnh Kỳ và Hà Cửu cùng xuất hiện.

Hai người sợ tạo ra uy lực làm ảnh hưởng tới Lang Gia thành, nên ăn ý cùng bay lên cao!

Mạnh Kỳ cầm đao, khiếu huyệt hiện ra hư tướng, tất cả đều rút vào trong.

Hà Cửu cười một tiếng dài, trong mắt bắn ra hai đạo kiếm khí trắng muốt.

Thế còn chưa xong, mũi, tai, miệng, và vô số khiếu huyệt quanh người y đều có kiếm khí bay ra, cái trắng cái xanh, cái cương cái nhu, cái mãnh liệt cái tiêu điều, ào ào cùng bắn vào Mạnh Kỳ.


Quan trọng nhất là những kiếm khí này không phải tất cả đền bắn cùng lúc và theo đường thẳng, có cái xoay tròn, có cái bắn vòng cung, cái từ trên bắn xuống, cái từ sau bắn tới, vân vân, hoàn toàn bao bọc Mạnh Kỳ vào trong!

Kiếm khí choán hết hư không, trên không thấy trời, dưới không thấy đất.

“Hay!” Hắn thầm khen, chiến ý dâng trào.

Đây mới xứng là đối thủ!

Tranh!

Đao còn trong vỏ reo lên, đánh vỡ trói buộc, thoát ra khỏi vỏ, một màu tím sáng lạn.

Trong tiếng “Long ngâm”, ánh đao tà tà chém ngược lên trên, màu tím một phân thành hai, hai phân thành bốn, bốn phân thành tám, nháy mắt hóa thành mấy trăm ánh đao, cái nhanh cái chậm, cái nặng cái nhẹ, cái mạnh mẽ, cái miên nhu, bắn tóe ra khắp xung quanh mà chém.

Đương đương đương! ánh đao và kiếm khí chạm vào nhau, triệt tiêu lẫn nhau, bầu trời lại trở nên trong vắt!

Kiếm pháp nhập đao, trăm kiếm vô tung, Vạn Kiếm Quy Nguyên, lấy cường phá cường!

“Hay!” Hà Cửu cười vang, thân ảnh lại biến mất.

Mạnh Kỳ cảm giác, không chút suy nghĩ chém ngược ra sau.

Đương!

Kiếm quang mơ hồ đột ngột hiện ra, bị trường đao hiểm hóc đỡ được.

Hữu vô tướng kiếm khí, vô hình vô tướng lại vô tung!

Kiếm quang bị chặn, bầu trời lại trở về trong vắt bình thường.

Mạnh Kỳ mắt khiếu đã mở, có thể ‘nhìn’ thấy mọi thứ, thế mà lúc này lại không nhìn thấy Hà Cửu, nhĩ khiếu cũng chỉ nghe thấy tiếng gió, không nghe được tiếng kiếm khí phá không!

“Có thể chuyển hóa giữa hữu tướng và vô tướng, quả là thần diệu...” Mạnh Kỳ khẽ cau mày, thấy mình cứ như vừa mù vừa điếc.

Đột nhiên, hắn cảm thấy nguy hiểm, Mạnh Kỳ không chút do dự, dù không có dấu hiệu gì, cũng một phát chém thẳng xuống dưới.


Đương!

Kiếm quang mông lung lại bị trường đao bổ trúng, không đâm được tới Mạnh Kỳ.

Kiếm quang tản ra, lại hóa vô tướng, không tìm ra được.

Mạnh Kỳ tỏa tinh thần ra, phối hợp với cả tai lẫn mắt, nhưng vẫn không tìm thấy được tung tích của Hà Cửu!

“Chẳng lẽ cứ dựa vào khả năng cảm giác nguy hiểm của Bát Cửu?” tình trạng này không phải lần đầu Mạnh Kỳ gặp phải, khi xưa Lang vương thần dị cũng đã từng tạo ra cảm giác giống hệt, nên hắn vẫn rất bình tĩnh.

Nhưng lúc ấy, Mạnh Kỳ có thể dùng bảo binh làm mắt làm tai, nay Hà Cửu hữu vô tướng kiếm khí lại có thể qua mắt được cả cường giả ngoại cảnh, tác dụng kia của bảo binh không còn hiệu quả!

Đương!

Mạnh Kỳ dựng thẳng đao, che chắn mi tâm, vừa vặn bắn bay kiếm quang mơ hồ.

Đương!

Còn chưa kịp thở, hắn lập tức lật đao qua, bổ xuống dưới để chặn kiếm quang.

Không thể cứ để như vậy! Mạnh Kỳ nhắm mắt lại, bịt kín nhĩ khiếu!

Trong đầu toàn là bóng tối, tai không nghe một cái gì, xúc cảm cũng bị phong bế, không cảm nhận được gió thổi qua, hắn với trời đất như hoàn toàn tách ra, một mình cô tịch.

Mạnh Kỳ vận chuyển nội cảnh, Bất Diệt Nguyên Thủy tướng tọa trấn trung tâm, khống chế mọi biến hóa.

Nguy hiểm xuất hiện, Mạnh Kỳ vung đao chém ngang, gạt bay kiếm quang.

Đương đương đương!

Hữu vô tướng kiếm quang liên tục công kích, Mạnh Kỳ không ngừng huy đao, chặn đỡ không sai lệch chút nào.


Hắn từ bỏ cảm quan bên ngoài, lấy tâm làm mắt, phát huy khả năng cảm giác nguy hiểm của Bát Cửu huyền công lên đến cực hạn để đối kháng hữu vô tướng kiếm khí!

Đương đương đương!

Hai bên lâm vào giằng co, Hà Cửu công, Mạnh Kỳ thủ, không ai tìm ra cách phá vỡ cục diện.

Nhưng chiến đấu như vậy khiến Mạnh Kỳ không phát huy được ưu thế có chiêu thức Pháp Thân, vì căn bản không tập trung được vào Hà Cửu, nếu đánh đại, sẽ bị đánh trượt, mà còn để lộ sơ hở!

Hà Cửu mỗi một lần công kích đều nhằm vào tráo môn như mi tâm huyền quan vân vân, Mạnh Kỳ chỉ có thể chờ đợi và chống đỡ.

Hà Cửu cảm giác Mạnh Kỳ không chênh lệch với y bao nhiêu, luôn chặn được công kích của y.

Nhưng hai bên đều biết, cục diện này sẽ không kéo dài lâu. Hà Cửu hóa thân “Hữu vô tướng kiếm khí” phải vận dụng Pháp Tướng chi lực, không thể duy trì được lâu dài, mỗi lần di chuyển đều bị tiêu hao rất lớn, chỉ thêm vài lần nữa sẽ không còn đủ sức!

Mạnh Kỳ cũng tương tự, sử dụng pháp tướng, đẩy khả năng dự báo nguy hiểm của Bát Cửu huyền công lên đến cực hạn cũng tiêu hao rất nhiều, cũng không thể trụ được lâu dài.

Thoạt nhìn cuộc đấu này sẽ biến thành một trận đánh lâu dài, so đấu nhẫn nại và nghị lực!

Đột phá là bắt buộc! Hai người đều hiểu điều ấy!

Đương đương đương!

Mắt không thấy vật, tai không nghe thanh, thể không cảm nhận được gió, vốn dĩ hoàn toàn tách biệt với thế giới, lạc vào cô tịch, nhưng sau khi “Bất Diệt Nguyên Thủy tướng” toàn lực vận chuyển, sau nhiều lần chống đỡ công kích thành công, ngoài khả năng dự cảm nguy hiểm, hình như Mạnh Kỳ còn thu được cái gì đó như có như không, vô hình vô tướng gì đó!

Trong trời đất hình như có rất nhiều những sợi dây, chằng chịt dày đặc, đan xen phức tạp...

Có một sức mạnh nào đó điều khiển mặt trời, khiến nó lên từ hướng đông và xuống ở hướng tây...

Trong gió lạnh cắt da như có một thứ gì đó trầm phù lặng lẽ, trong lạnh lùng tĩnh mịch lại dựng dục sinh cơ...

Quy luật, pháp lý vốn là giấu đằng sau sự vận chuyển của sự vật, vốn là vô hình vô chất, nếu lấy mắt thường nhìn nó, lấy âm thanh cầu nó, tất sẽ bị bề ngoài đánh lừa, mê hoặc, không thể nhìn thấy được chân thật bên trong.

Mạnh Kỳ lần này quả thực là cơ duyên xảo hợp, hoàn toàn từ bỏ ngoại cảm quan, lấy “Bất Diệt Nguyên Thủy tướng” và tâm linh của mình để cảm nhận trời đất, nên mới ‘nhìn’ ra được một chút huyền ảo, ‘nhìn’ thấy được một chút sự thật của thế giới, mò tới cánh cửa của nấc thang trời thứ nhất!

Hắn tin là Hà Cửu cũng thế.

Hèn gì rất nhiều cường giả muốn khiêu chiến kẻ địch có thực lực tương đương hoặc cao hơn mình!

Bởi vì chiến đấu cần phải tập trung, vất bỏ tất cả tạp niệm và xung quanh, tinh khí thần ý ngưng nhất, thì sẽ cảm nhận được rất nhiều huyền diệu!

Đương đương đương!


Trường đao và kiếm khí không ngừng va chạm, Mạnh Kỳ như hiểu ra cái gì đó, nhưng lại giống như không hiểu gì, nhưng hắn bất chấp, tiếp tục cảm ngộ, bởi vì sự áp bách của đối thủ đang tăng lên!

Đương!

Thiên chi thương chém trúng mông lung kiếm quang.

Đột nhiên, kiếm quang vỡ ra, không còn giữ hình dạng, để mặc cho trường đao xuyên qua, còn bản thân nó hóa thành vô số điểm sáng, bắn vào Mạnh Kỳ!

Hữu vô tướng kiếm khí, vốn là không có hình dạng cụ thể, muốn nó thành dạng gì nó sẽ thành dạng đó!

Hà Cửu chủ động thay đổi, thi triển thứ tinh túy nhất của hữu vô tướng kiếm khí!

Thế cục thay đổi, Mạnh Kỳ rơi vào nguy hiểm, nhưng hắn không chút hoang mang. Chuôi Thiên chi thương rút về, đâm vào chính giữa điểm sáng, hai ngón tay khép thành kiếm chỉ, chém bay tráo môn của điểm sáng, cả cơ thể không lùi mà tiến, chủ động bay thẳng vào điểm sáng.

Phốc phốc phốc!

Quang điểm đánh trúng thân thể Mạnh Kỳ, chỉ để lại những điểm trắng mờ.

Hà Cửu không còn đủ sức duy trì chuyển hóa của hữu vô tướng kiếm khí một cách mượt mà, Mạnh Kỳ nhận ra điều ấy!

Trường đao bắn lên trên, bốn phía xuất hiện những tia sét, ngưng tụ vào thân đao, khiến nó như được sấm sét tạo thành.

“Bắt được ngươi!” Mạnh Kỳ thầm quát, trường đao mạnh bổ xuống, hư tướng quanh thân đều ngưng vào Bất Diệt Nguyên Thủy chi tướng.

Ầm!

Đường đao nặng nề chém vào một chỗ trống, hư không xung quanh vặn vẹo muốn sụp đổ, ngay sau đó, sức mạnh ngưng tụ và hư không cùng bùng nổ!

Ầm!

Điện quang nóng cháy biến chung quanh thành biển sét, không còn gì sống sót nổi!

Kiếm quang mịt mù hiện ra trong biển sét, Hà Cửu bị buộc phải hiện hình, chống đỡ điện quang.

Y đã bị tiêu hao quá nhiều, chống đỡ cực kì gian nan.

Mạnh Kỳ mở bừng mắt, Bất Diệt Nguyên Thủy tướng cũng mở mắt, “Phi” ra ngoài, lan ra khắp xung quanh, hòa tan và thôn phệ rất nhiều những ‘vật’ vô hình vô chất vô tướng!

Xung quanh tối đi, không còn trời đất, không còn mặt trời, không còn gió.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận