Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch giả: Tiểu Băng

Mạnh Kỳ xách một chiếc dù giấy, bước chậm trong mưa, hai bên đường phồn hoa náo nhiệt, người bán hàng rong, tiểu thương vỉa hè, người đi đường quần áo bình thường, như từng bọt sóng, hoặc ngưng hoặc động.

Thần đô này rất đông cao thủ, nên dù biết xung quanh có cao thủ, Mạnh Kỳ vẫn chẳng thấy có gì không ổn, nhưng bây giờ nghe Viên Ly Hỏa nói chuyện Cửu Trọng Thiên di tích, nhìn lại xung quanh, cảm giác đã khác hẳn. Trong mấy người đang chen lấn kia, có rất nhiều cường giả, họ vội vàng mà đến, rồi vội vàng rời đi, ai nấy mặt mày nghiêm nghị.

“Thật sự là một hòn đá kích lên ngàn tầng sóng a...” Mạnh Kỳ thoải mái dùng khóe mắt đánh giá một vòng, không kéo dài ra tinh thần để quan sát, vì dù cái tin di tích Cửu Trọng Thiên này là thật hay giả, sau lưng có âm mưu gì hay không, hắn cũng không định dính vào. Tất cả đều không có gì liên quan tới hắn, trừ phi Cố Tiểu Tang cầm khế ước tới yêu cầu hợp tác.

Bởi vậy, hắn rất có cảm giác ưu việt về cái gọi là kẻ ngoài cuộc tỉnh táo nhìn người trong cuộc u mê, thấy có hạt mưa rơi xuống, thì mở dù lên, mỉm cười nhìn một mấy người đi đường sát người lướt qua.

Cảm giác bàng quan thực là dễ chịu!

Hạt mưa tràn ra trên nền đá xanh, Mạnh Kỳ đương nhiên sẽ không đi An Thái lâu giúp vui, hắn tùy tiện tìm một khách sạn, thuê một phòng yên tĩnh.

Đây là một cái sân riêng, chia làm ba gian phòng trái phải và ở giữa, vừa đặt chân đi vào, nét cười trên mặt Mạnh Kỳ liền càng đậm.

Trên ghế đá trong viện có một đạo sĩ đang ngồi. Tóc búi cắm trâm gỗ, mặt không có nếp nhăn, tóc đã hai màu có đen có trắng, khí tức lâu dài, hai mắt nửa khép nửa mở, thấy Mạnh Kỳ vào cũng làm như không thấy, như đang đắm chìm vào lá thư đang cầm trong tay, nước mưa rơi xuống ông ta đều bị tán lá rậm rạp trên đầu ngăn trở.

Cửa sổ ở phòng bên phải mở ra, một gương mặt không lộ cảm xúc, mày liễu mũi cao, dung nhan như họa, trong xinh đẹp cất giấu mấy phần hiên ngang, áo màu đỏ rực rỡ mà không chói mắt, rõ ràng là một cô gái giang hồ.

Khí tức của cô chỉ là mở khiếu, nhưng mí mắt luôn rũ xuống che khuất con ngươi. Cô chẳng buồn liếc qua Mạnh Kỳ, cứ như đã sớm cảm ứng biết được, và cũng không quá để ý.

“Quả thật là mưa gió khắp nơi hội tụ Thần đô, chỉ trong một cái khách viện nhỏ bé cũng đã có hai cường giả...” Mạnh Kỳ cũng lười đi xem thực lực thật sự của đối phương, đi tới mái hiên thì gấp dù, vẩy nước, sau đó nhàn nhã mở cửa gian phòng ở giữa, đi vào đốt đèn lên, lôi [Đạo Đức kinh] ra đọc.

Quyển sách này có chút quỷ dị, nhưng hắn hiện giờ không còn tin tưởng Lục Đạo, cho nên tạm thời không định lấy nó đi giám định.

Cả sân yên tĩnh, chỉ có tiếng nước mưa tí tách.


Mạnh Kỳ chuyên tâm đọc [Đạo Đức kinh], hoàn toàn không để ý chuyện bên ngoài cửa sổ.

......

Hôm sau, gió ngừng mưa ngớt. Trời sáng khí trong, Mạnh Kỳ đổi quần áo, đi ra khách sạn, định âm thầm đi gặp Tô Tử Duyệt và Cố Trường Thanh.

Trên đường cái người đến người đi, Mạnh Kỳ đi rất thong dong, yên tĩnh, thưởng thức sự phức tạp ồn ã của hồng trần.

Bỗng nhiên, nữ tử áo đỏ ở cùng sân vội vàng đi ngang qua, lướt sát qua Mạnh Kỳ mà không biết, sau đó rẽ vào một ngõ.

Mấy giây sau, đạo sĩ cắm trâm gỗ cũng lướt tới đó, nhìn thấy Mạnh Kỳ thì khẽ mỉm cười gật đầu chào, sau đó rẽ sang một con đường khác.

“Đều là đường có thể đi tới An Thái lâu.” Mạnh Kỳ thoáng bật cười, đi thẳng tới trước, vào trong nội thành.

Hắn vừa lướt qua lối rẽ, nữ tử áo đỏ và đạo sĩ trâm gỗ đã đi xa đều đồng thời quay đầu nhìn về phía này, thở hắt ra, như đã tiêu tan sự nghi ngờ gì đó.

Mạnh Kỳ dần đến gần Tô phủ, lúc này, tiếu ý trên mặt hắn càng tăng lên, bởi vì nhìn thấy Tô Tử Duyệt đang tung tăng đi ra ngoài. Dung mạo đã nảy nở, bớt đi sự non nớt, trong sự hoạt bát có thêm nét dịu dàng, dáng vẻ rất nhẹ nhàng, tươi mát.

Mạnh Kỳ làm bộ như một công tử đang đi dạo phố, đi về phía Tô Tử Duyệt.

Cách nhau còn chừng năm bước, linh đài của Mạnh Kỳ khẽ động, cảm nhận được những cái nhìn chăm chú vào Tô Tử Duyệt và những người đi tới gần cô.

Có giám thị... Mạnh Kỳ không chút thay đổi, mỉm cười nhìn quầy hàng xén bên trái, để mặc Tô Tử Duyệt đi lướt qua sau lưng. Bát Cửu huyền công, Nguyên Thủy kim liên, Ngọc Hư thần toán toàn bộ khai hỏa!

Trong lòng hắn hiện ra mấy vị trí mơ hồ trong đám đông.


“Một, hai...” Mạnh Kỳ thầm đếm. Đại khái là có bốn thế lực khác nhau, đều có thực lực cao cường.

Bốn thế lực, Tố Nữ đạo, Diệt Thiên môn, Khóc lão nhân và Giới Sát? Mạnh Kỳ cười lạnh, không nói gì, cứ thế đi ngang qua Tô phủ.

Hiện tại mình chưa cần phải vội, đợi hai ba năm nữa, có thực lực chuẩn tông sư rồi, đầu được với họ, khi ấy mời thêm Không Văn phương trượng và Linh Bảo Thiên Tôn hỗ trợ, một lần diệt luôn hết tai họa ngầm, đánh cho Tố Nữ đạo và Diệt Thiên môn trọng thương!

“Chờ Lục Phiến môn có tin tức, sẽ báo tin về nhà cho trong nhà biết có kẻ địch đang nấp xung quanh, để họ mở trận pháp, cũng không cho tiểu muội ra ngoài nữ, sau đó lại nhờ mấy người Vương bá phụ để mắt giúp...” Mạnh Kỳ nghĩ.

Thần đô vốn là nơi khó “Hành hung”, bố trí kĩ lưỡng như vậy, tin tưởng sẽ là vạn vô nhất thất.

Theo lý, chỉ có đạo lý nhiều ngày làm tặc, không có đạo lí nhiều ngày đề phòng cướp, sự đề phòng này vốn dĩ cũng không thể kéo dài, nhưng Mạnh Kỳ cũng không cần Tô gia duy trì quá lâu, tối đa là ba năm mà thôi.

Đây chính là sự tự tin của hắn!

Làm xong, Mạnh Kỳ trở lại khách sạn, lúc này đã vào đêm, hắn tiếp tục đốt đèn xem sách, đọc [Đạo Đức kinh], quyết tâm tìm xem nó có vấn đề ở chỗ nào.

Hắn thầm than, huyền quan có hối thật là phiền toái, sư phụ tiến vào Xá Lợi tháp cũng đã lâu, thế mà đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu Niết Bàn trùng sinh, khiến hắn muốn đưa ông đi cảm ngộ Như Lai thần chưởng cũng không được. Về phần tiểu sư đệ, tiểu sư đệ khí tức ẩn sâu, lại rơi vào ngủ say, nhưng được cái sắc mặt hồng nhuận, trong máu thịt đều ẩn chứa sức mạnh to lớn, theo lời của Không Văn phương trượng thì tiểu sư đệ đang rơi vào trạng thái giống với [Đại Mộng chân kinh], nhưng tiểu sư đệ chưa bao giờ đọc [Đại Mộng chân kinh], nên có lẽ đây là thu hoạch sau khi tiểu sư đệ cảm ngộ Như Lai thần chưởng.

Bóng đêm dần sâu, đạo sĩ trâm gỗ xách một bầu rượu, chậm rì rì đi vào trong sân, ngẩng đầu nhìn thân ảnh Mạnh Kỳ chiếu trên cửa sổ, khẽ cười cười, đi về phòng mình.

Đêm càng lúc càng khuya, Mạnh Kỳ không tìm ra được gì trong ‘Đạo đức kinh’, bèn thổi tắt đèn.

“Đêm dài nhân tĩnh. Cẩn thận củi lửa...” tiếng phu canh văng vẳng đi qua, nữ tử áo đỏ bay vào trong sân, vẫn chỉ là mở khiếu.

Cô cẩn thận ngẩng đầu, nhìn qua gian phòng bên trái, thấy đạo sĩ đang tự rót tự uống, thì ánh mắt trầm xuống.


Cô thuận tiện liếc qua phòng ở giữa. Phòng này đèn đã tắt, công tử áo xanh có vẻ đã đi ngủ.

Khẽ hít một hơi, cô lặng lẽ trở về phòng mình.

Mạnh Kỳ chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn hai người, trong lòng rất bình lặng.

......

Lại qua một ngày, hoàng thái đệ phủ.

Triệu Hằng kết thúc tu luyện trong ngày, trở về phòng.

Y đóng cửa phòng, cấm pháp tự động mở ra, ngăn cách trong ngoài.

Đến lúc này, Triệu Hằng mới thở hắt ra. Tuy phủ đệ này rất lớn, nhưng chỉ có căn phòng nhỏ bé này mới làm cho y cảm thấy yên tâm, mới có được cảm giác thật sự thuộc về mình, không còn bị ai dòm ngó!

-- hoàng tử thì cũng phải có chuyện riêng tư, không muốn ai nhìn thấy, nhất là chuyện phòng the, nên Chính Sự đường ngầm đồng ý cho Triệu Hằng được bố trí phòng ngủ ngăn cách xem xét.

Vừa thả lỏng, Triệu Hằng lại căng người lên, xoay phắt qua. Đối diện bên kia bàn có một người mặc bào đen đang ngồi, đeo mặt nạ “Nguyên Thủy Thiên Tôn” trong hí kịch, tay cầm một món đồ trang sức màu xanh biếc, ở giữa có nạm một viên bảo thạch màu hỗn độn sâu thẳm.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn? Ngươi là người Tiên Tích?” Triệu Hằng nhanh chóng trấn định mình.

Mạnh Kỳ cười: “Đúng vậy.”

Không ngờ người này có thể thần không biết quỷ không hay qua được con mắt của Chính Sự đường, vào tới phòng mình!

“Tôn giá đến đây làm gì?” Triệu Hằng hỏi, mặt không cảm xúc.

“Ngụy vương ngươi tình cảnh gian nan, thế đơn lực bạc, hẳn là rất cần có người giúp đỡ?” Mạnh Kỳ rất ít khi dùng thân phận khác để nói chuyện với đồng bạn, nên cảm thấy khá là mới mẻ.


Triệu Hằng sắc mặt khẽ biến, sau đó trở lại bình thường, mỉm cười đi tới ngồi xuống đối diện: “Tôn giá muốn lôi kéo ta gia nhập Tiên Tích?”

“Đương nhiên, nếu gia nhập Tiên Tích, ngươi có thể lấy được công pháp theo danh hiệu, có thể mua đan dược và đồ vật với giá phải chăng, có thể lúc nào cũng sử dụng được quyền đổi đồ với Lục Đạo, có thể trao đổi vật phẩm và tình báo với đồng bạn trải rộng khắp thiên nam địa bắc, tỷ như Luân Hồi phù, mà chuyện ngươi cần làm chỉ là mỗi năm hoàn thành một nhiệm vụ của Tiên Tích, đương nhiên sẽ không nguy hại đến gia tộc hay bản thân ngươi, dù các thành viên khác của Tiên Tích có nhiệm vụ phải đối phó Triệu gia, cũng sẽ báo cho ngươi biết...” Mạnh Kỳ đơn giản nói.

Triệu Hằng nghiêm túc lắng nghe, nghiêm túc suy nghĩ.

Mạnh Kỳ lại nói: “Yêu cầu tiên quyết là ngươi có một khả năng tự do nhất định, cho nên chúng ta hi vọng ngươi c1 thể lấy lùi làm tiến, tạm thời buông tay cái chức vị hoàng thái đệ, ngày sau hỗn độn cơ hội, chúng ta sẽ toàn lực trợ giúp ngươi đi lên đế vị.”

Triệu Hằng trầm mặc nửa ngày, mới nói: “Ta tu luyện là tân Kinh Thế thư, công pháp nhân đạo hỗn hợp, vị trí càng cao quý, tu luyện càng nhanh, nếu ta không còn chức vị hoàng thái đệ, tu vi sẽ tăng lên rất chậm, sớm muộn gì cũng sẽ phải chết ở trong luân hồi, trong khi chỉ cần đi lên đế vị, trở thành nhân đạo tôn sư, ta lập tức có thể đột phá ràng buộc hiện thời...”

Tiền đề là có những thứ như Chân Hoàng tỉ để phụ trợ tu luyện.

Ý của Triệu Hằng quá rõ, y sẽ không bỏ qua cái chức vị này, dù tình cảnh có gian nan cũng sẽ không.

Mạnh Kỳ nhìn y, hắn vẫn biết Triệu lão Ngũ có dã tâm, nhưng không nghĩ y lại cố chấp đến như thế.

Có phải sau lưng mỗi đồng bạn của hắn đều có một bộ mặt mà hắn không hề hay biết?

Hắn thở dài: “Ngươi có biết như vậy là bỏ qua bao nhiêu sự giúp đỡ hay không?”

Triệu Hằng cười: “Không biết Tiên Tích có cho thành viên bên ngoài hay không? Ta tự có công pháp của mình, cũng không cần danh hiệu, ta chỉ cần khả năng đổi vật phẩm mà thôi, tuy ta không thể hoàn thành nhiệm vụ như quy định, nhưng ta có thể cung cấp sự hỗ trợ từ khía cạnh trong triều đình.”

Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, gật đầu: “Có thể.”

......

Trở lại sân, gió to mưa nhỏ, Mạnh Kỳ ngồi im trước cửa sổ, trong đầu nghĩ rất nhiều chuyện, đạo sĩ và nữ tử áo đỏ vẫn chưa về.

Dần dần, trời vào đêm, một bóng người từ ngoài bay vào sân, đầm sầm vào phòng Mạnh Kỳ, nử tử áo đỏ mặt trắng nhợt, nói vội:

“Ta là Bích Nguyệt kiếm phái Tôn Việt Tú, cần phải chữa thương ngay lập tức, ngươi giúp ta xóa dấu máu bên ngoài, ngày mai tất có hậu báo!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận