Dịch giả: Tiểu Băng
Trái đào màu máu sau khi ‘liếc’ Mạnh Kỳ một cái, thì lại trốn vào trong mây khói.
Dải băng buông ra, Mạnh Kỳ chân đạp Cân Đẩu bộ lướt về phía trước, tốc độ cực nhanh, Cố Tiểu Tang không chậm hơn chút nào, từng bước sinh hoa, sen trắng nâng chân, lướt đi.
Hai người không nói một lời, ào ào mà chạy, vì không còn lâu nữa, sẽ có Pháp Thân đuổi tới!
Khóe mắt đảo qua Trích Tiên trì, Mạnh Kỳ nhịn không được truyền âm Cố Tiểu Tang: “Nước Trích Tiên trì có thể tẩy đi Tiên Cốt Pháp Thân, nếu chúng ta lấy được một bình, tới lúc cần dùng cũng là một món lợi khí để liều mạng.”
Bàn Đào có thể lấy xuống ăn, nước Trích Tiên trì hẳn là cũng có thể múc đi.
“Nước Trích Tiên trì không thể chứa được trong dụng cụ bình thường, vật phẩm nào có chữ triện hoặc có ý chí võ đạo thì sẽ bị nó ‘Tẩy’ thành phàm thai, trừ phi có tịnh bình do Thiên Đình Tiên Linh ngọc năm đó chế ra mới thu được, trong danh sách của Lục Đạo, chỗ đó đánh dấu là ‘Thiếu’.” Cố Tiểu Tang trả lời.
Con đường do mây trắng ngưng thực trước mặt trở nên rộng rãi, quang đãng, mây khói nhạt nhòa thưa thớt, chỉ còn bao phủ phía trên và phía chân trời, Mạnh Kỳ trầm mặc một lúc, sau đó mở miệng: “Tiểu Tang cô nương, cô có biết chuyện người yêu của ‘Phong Vương’ Cao Lãm năm đó hay không?”
“Sao lại hỏi chuyện này? Chẳng lẽ vị Pháp Thân kia là y?” Cố Tiểu Tang thông minh cỡ nào, Mạnh Kỳ chỉ lộ ra tí tiếng gió, là cô đoán được ngay người đang dùng Nhân Hoàng Kiếm chính là Cao Lãm. Năm đó, khi y đột nhiên xuất hiện, cướp Mạnh Kỳ và Chân Hoàng tỉ khỏi tay cô, mục tiêu hình như chính là tới Long Đài.
Chuyện liên quan tới sống chết, Mạnh Kỳ không chút giấu diếm: “Khả năng rất lớn chính là huynh ấy. Mà dù là ai, chúng ta cũng không thể khoanh tay chịu chết, nếu là Pháp Thân khác, thì chúng ta bắt chước Hi, nhảy ra khỏi đường, nhào xuống dưới, nhờ vào vận khí. Còn nếu đó là huynh ấy, chúng ta có thể thử từ lý do khiến huynh ấy thành điên.”
Cố Tiểu Tang mang ý cười: “Tướng công, xem ra chàng với Phong Vương nhờ chuyện Chân Hoàng tỉ mà có giao tình rất sâu nha.”
Chúng ta là anh em kết nghĩa... Đối với việc này, Mạnh Kỳ thật sự là dở khóc dở cười, nay đành phải ngựa chết chữa thành ngựa sống.
Cố Tiểu Tang không chút lãng phí thời gian, nói rất nhanh: “Cao Lãm vì chuyện người yêu từng nổi điên tàn sát Trường Nhạc thế gia, nếu ra tay từ điểm đó, quả thực rất có khả năng khơi dậy sự bi thống trong đáy lòng y, biến y lại trở về thành ‘Phong Vương’.”
Nói tới đây, cô cúi đầu cười: “Người yêu của Cao Lãm tên là Yến Nhiên, là Trường Nhạc Yến gia thứ nữ. Thuở nhỏ bị đưa đến Thủy Nguyệt am tu Phật học võ, để tóc tu hành. Là đại đệ tử của lứa học trò đó của Thủy Nguyệt am, thiên tư thông minh, dung mạo tuyệt thế, tính tình nhân hậu, rất có tấm lòng Bồ Tát, yêu thương con người, danh chấn Bắc Chu, lúc ấy có rất nhiều giang hồ nhân sĩ hâm mộ.”
Trong giọng nói của cô mang theo mấy phần trêu tức, tựa hồ không cho là đúng.
Mạnh Kỳ nghe ra cổ quái: “Chẳng lẽ Yến Nhiên trong ngoài không đồng nhất?”
Cố Tiểu Tang trả lời: “Yến Nhiên quả thật là người xuất sắc, bằng không một kẻ xảo quyệt như Cao Lãm làm sao lại thích cô ta? Nhưng cô ta chỉ là quân cờ của người ta, dù có nảy sinh chân tình với y, tới lúc duyên tận cũng sẽ tiêu tán.”
“Duyên tận, tiêu tán...” Mạnh Kỳ giật mình, “Cô ta cũng là Huyền Nữ ứng thân?”
Cố Tiểu Tang vẫn mang ý cười: “Nếu đổi làm người khác, nhất định sẽ không biết được bí mật này, nhưng thiếp thân là người chưởng khống Huyền Nữ truyền nhân, làm sao không biết. Yến Nhiên này ứng thân đã ‘Tử vong’, cho nên Huyền Nữ không giấu cô ta làm gì.”
Thật đúng là... Mạnh Kỳ nhịn không được cảm thấy bi ai cho đại ca ngu ngốc của mình. Yêu tới mức cảm thiên động địa, kết quả đối phương chỉ là ứng thân vì duyên mà đến, duyên hết thì đi, đổi lại làm mình, cho dù không điên, chỉ sợ cũng sẽ trở nên cực đoan hoặc là suy sút, hơn nữa y còn “Chúng Sinh bảo thể”, một môn công pháp rất dễ trở nên điên cuồng, hỉ nộ vô thường, cho nên mới có cái danh hiệu Phong Vương.
Ghét nhất là hạng người lấy tình cảm của người ta để làm ma luyện!
Phía trước xuất hiện lối rẽ, Cố Tiểu Tang không hề do dự, quyết đoán rẽ trái, truyền âm Mạnh Kỳ:
“Chúng ta đi Tam Sinh điện!”
......
Ba kiếm hai đao, Độ Thế Pháp Vương không đỡ nổi nữa, hóa vào hư không bỏ chạy, đuổi theo Mạnh Kỳ và Cố Tiểu Tang, định nẫng tay trên lấy bảo vật.
Cao Lãm trường kiếm buông xéo, một bước đã vượt qua hết con đường, vòng qua Trảm Yêu đài, tiến vào phạm vi Trích Tiên trì.
Hàn Quảng chắp hai tay sau lưng, như là về tới đình viện nhà mình, đầy thâm ý nhìn thoáng qua Nhân Hoàng kiếm, bước chân cực nhanh.
Tiền triều Hàn gia bỏ ra bao nhiêu tâm tư mà vẫn không lấy được Nhân Hoàng kiếm, chỉ có thể phỏng chế ra Chân Hoàng tỉ, bằng không giờ này ngày này, có lẽ thiên hạ vẫn là của Hàn gia, áp đảo các thế gia đứng đầu!
Hai vị Pháp Thân tốc độ tất nhiên là cực nhanh, chỉ chớp mắt đã tới chỗ có lối rẽ, Hàn Quảng hơi trầm ngâm: “Bên trái.”
Y có dự cảm kì diệu đến từ Thiên Đế công pháp, nên biết phải chọn đường bên trái.
Cao Lãm gật đầu, không nói lời nào, ngoặt sang bên trái.
Mới vừa đi mấy bước, y trở nên nghiêm túc.
Hàn Quảng nhận ra dị thường, phát hiện trong mây khói bên đường có tử lôi ngưng tụ thành chữ:
“Vì duyên mà đến, duyên hết thì đi, nói ra thì dễ, nhưng nếu sợi dây tình dễ đứt, làm sao tới được hồng trần?”
Như một nữ tử đang dịu dàng bày tỏ nỗi khổ của mình.
“Vì duyên mà đến, duyên hết thì đi...” Hàn Quảng thông minh, nhưng mà một câu không đầu không đuôi này đọc vẫn không hiểu gì cả, “Sao nghe giống kiểu viện lý do thoái thác của Tố Nữ đạo, chẳng lẽ bọn chúng có liên quan tới Tố Nữ đạo, muốn dùng hoặc ngôn làm loạn tâm thần chúng ta?”
Cao Lãm hừ một tiếng, càng thêm lãnh khốc: “Chút tài mọn, ghê tởm đáng chết.”
Lại đi thêm một đoạn, hai vị Pháp Thân lại thấy được một loạt văn tự bằng tử lôi:
“Ta là ta, không phải cô ấy, ta thường cảm thấy bản thân mình là độc nhất vô nhị, vì sao lại còn xuất hiện ‘cô ấy’, ta không muốn trở thành ‘Cô ấy’, ta có thứ mình quý trọng và muốn bảo vệ!”
Lời lẽ rất lộn xộn, mang theo ý tứ sợ hãi, hoảng loạn và kiên trì về một chuyện mình không thể giải quyết được, dù Hàn Quảng không rõ là có ý gì, nhưng vẫn cảm nhận được tâm tình của đối phương.
Đây là chân tình thực cảm, lấy tâm ấn tâm mị lực.
Cao Lãm dừng bước, chăm chăm nhìn dòng chữ. Y vẫn luôn tìm lý do cho ‘cô ấy’, biện minh cho ‘cô ấy’, để chứng tỏ rằng tình cảm của y không phải bị ném vào chỗ không, nhưng không có bất cứ một lý do nào có được sự thuyết phục bằng lý do mà y đang nhìn thấy.
Chỉ có mình muốn lừa mình, mới có thể bị người khác lừa!
“Ngươi là ngươi, cô ấy là cô ấy...” Cao Lãm thì thào, giọng nói vẫn lãnh khốc như cũ.
Hàn Quảng là ai cơ chứ, lập tức nghĩ tới cuộc đời của Cao Lãm, nghĩ ra ngay có chỗ không đúng. Tuy y không hiểu được lời của đối phương là mang ý gì, nhưng đoán ra được chúng đang cố tình nhắm vào lỗ hổng tâm linh của Cao Lãm.
Y nghĩ nghĩ, nhắc: “Chớ để trúng kế.”
Hàn Quảng không nói mấy thứ linh tinh như ‘ngực ôm thiên hạ, mỹ nhân như quần áo’ vân vân, để khỏi chạm tới sự đau lòng của Cao Lãm, giúp một tay cho kẻ địch.
Cao Lãm lạnh lùng: “Cô tự có chừng mực.”
Y lạnh lùng đi lướt qua, phía trước lại có thêm mấy lần hiện ra lôi tự, nhưng y đều không thèm nhìn nữa.
Tâm ôm thiên hạ, lòng cứng như sắt!
Một lúc sau, phía trước xuất hiện một cung điện đã bị sụp một nửa, chia làm ba phần trái phải và ở giữa. Điện bên trái và bên phải đã hoàn toàn tan nát, điện ở giữa sụp một nửa, một tấm biển nghiêng ngả phía trước điện, lấp ló trong mây khói, trên có mấy chữ triện:
“Tam Sinh điện.”
Cao Lãm nâng tay lên, Nhân Hoàng kiếm giương lên, chúng sinh hư ảnh, sơn xuyên bản đồ hiện lên, tụ thành kiếm quang, chém qua một nhát, ý muốn phá vỡ cấm pháp, mai phục gì đó nếu có.
Rắc, điện ở giữa bị chém ra làm đôi, cấm pháp bị tiêu diệt. Cao Lãm khống chế cực siêu, kiếm quang vừa chạm tới tấm gương bên trong điện là linh hoạt lướt vòng qua, không hề làm ảnh hưởng gì tới bảo vật.
Đúng lúc này, tử điện sáng lạn, chui vào trong gương, khiến mặt gương sáng rực lên, chiếu khắp phương viên.
Cao Lãm đưa Nhân Hoàng kiếm ngang ngực, Hàn Quảng tả có Diêm Ma chi thủ, hữu có trường đao gợn sóng lấp lánh, chắn hết quang mang ở bên ngoài.
Nhưng trong mắt, trong đầu họ đều dần hiện ra từng bức hình ảnh, chúng nhanh chóng lướt qua, sau đó biến mất.
Hàn Quảng tiêu sái cất bước, hồi ức trở lại khiến tâm chí của y càng thêm kiên định, cảm ứng được Mạnh Kỳ và Cố Tiểu Tang đang có ý đồ chạy qua chỗ điện bị sụp bên hông, chỗ ấy ngay cả mây trắng ngưng tụ thành thực chất cũng đã sụp đổ, hư phù không biết thông tới nơi nào!
“Hừ!” y hừ lạnh, Mạnh Kỳ và Cố Tiểu Tang nhìn thấy màu sắc xung quanh mình biến mất, chỉ còn hai màu đen trắng, mọi thứ như chậm hẳn đi, ngay cả suy nghĩ cũng vô cùng chậm.
Đột nhiên, một bàn tay chắn trước người Hàn Quảng, ngăn cản Diêm Ma chi thủ của y, ngay cả thời gian tạm dừng cũng bị đánh vỡ.
Hàn Quảng lại ngạc nhiên nhìn qua, thấy Cao Lãm nửa nghiêng người chặn mình.
Cao Lãm giọng mũi nghèn nghẹt, ẩn chứa bi thương, cố nén nói:
“Tam đệ, mọi người đừng tự giết lẫn nhau, đây là nhị ca của ngươi, Hàn Quảng.”
Gió thổi qua, bốn phía im lặng, trừ Cao Lãm, Mạnh Kỳ, Cố Tiểu Tang và Hàn Quảng đều dại ra.
......
Ầm!
Trận pháp bị đánh vỡ, khí tím bay vọt lên cao.