Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch giả: Tiểu Băng

Vạn dặm không mây, ánh nắng chói chang chiếu xuống núi non, nóng tới mức khiến không khí cũng trở nên mông lung, có khi còn hơi vặn vẹo, nhiều chỗ còn có khí màu bay lên, hóa thành chướng vụ, bao phủ xung quanh.

“Mùa mưa lại tới nữa... “Nguyên Văn trốn ở trong bóng râm, híp mắt nhìn ra ngoài trại.

Tuy y sinh ra ở đây, lớn lên ở đây ước chừng đã hơn hai mươi năm, nhưng y chưa bao giờ thích mùa mưa của Nam Hoang. Mưa rào chưa nói, cho dù trời quang, thì cả người cũng giống như bị một tầng ẩm ướt bao phủ, rất là khó chịu.

“Nghe Nguyên Ương nói phương bắc không giống như vậy...” Y nghĩ, rất là bội phục em gái mình. Không chỉ được ăn dị thảo, xóa mất tiêu cái bớt đáng sợ trên mặt, mà dáng người cũng trở nên thon thả, nhưng lại tràn ngập dũng khí, dám một mình mạo hiểm lên phía bắc, biết được rất nhiều chuyện kì lạ, mỗi lần về nhà nói chuyện, đều khiến lớp trẻ trong bộ tộc hâm mộ không thôi!

Vừa nghĩ đến a muội nhà mình, y liền thấy Nguyên Ương từ Hoang Lĩnh trở về, hô hấp nặng nhọc, đang cố gắng điều hòa lại hơi thở, cả người toàn là mồ hôi, hiển nhiên vừa kết thúc một lần tu luyện vất vả.

“A muội, trong lớp trẻ những bộ tộc quanh đây muội đã là lợi hại nhất, còn vất vả như vậy làm gì?” Nguyên Văn không ra khỏi bóng râm, lên tiếng hỏi.

Y ghét nhất là tu luyện vào mùa mưa, chỉ chút múa máy tay chân là mồ hôi đã chảy đầy người, áo quần ướt đẫm.

Nguyên Ương cười cười: “A ca, con đường võ đạo, như đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi.”


Luân hồi sát thân, lúc nào cũng gặp nguy hiểm, cô nào dám lơi lỏng, dù bây giờ đã thất khiếu tề khai, nội thiên địa mới thành lập, thì cũng vẫn thua kém những cao thủ mở khiếu thật sự rất xa.

Nguyên Văn nghe mà khó chịu, a muội từ khi ở phương bắc trở về, cách nói năng đã hoàn toàn khác hẳn với nữ tử trong bộ tộc, rất được các trưởng bối khen ngợi, làm y vốn nổi bật trước nay trở nên mờ nhạt hẳn đi.

Nguyên Ương vào nam ra bắc nhiều lần, đã có khá nhiều kinh nghiệm, đại khái đã nhìn ra được suy nghĩ của a ca, không nói gì thêm, đi về chỗ ở của mình, định đi tắm, thay bộ đồ khác.

Càng hiểu biết nhiều, cô càng cảm thấy chuyện trong trại chẳng có gì to tát, toàn là mấy chuyện lặt vặt linh tinh, không đáng lãng phí thời gian của mình.

Cô mở cửa, quét mắt một vòng, giật mình khi thấy ở cạnh lò sưởi có một công tử áo trắng đang ngồi, rất nhàn nhã thong dong nướng khoai lang, tỏa mùi thơm nức mũi.

“Công… Công tử...” Cô kích động bật thốt, lập tức che miệng lay, sợ làm người bên ngoài chú ý, nhưng tộc nhân xung quanh lại như không hề nghe thấy.

Nguyên Ương xoay người, đóng cửa phòng, đang định đi qua hành lễ, thì nhớ ra một việc, vội nói: “Công tử, xin chờ một chút.”

Cô quay trái quay phải, luống cuống: “Chết rồi, còn chưa kịp tắm, người toàn mồ hôi, làm sao gặp khách...”

Mạnh Kỳ mỉm cười nhìn, không nói gì, từ từ bóc vỏ khoai, cắn một miếng.


Một lúc sau, Nguyên Ương đã sửa soạn xong, từ trong phòng ngủ đi ra, tóc thắt thành nhiều bím nhỏ, hai mắt lấp lánh.

“Ta tới tìm ngươi là muốn hỏi tình huống Nam Hoang.” Đợi Nguyên Ương hành lễ xong, ngồi xuống đối diện, Mạnh Kỳ mới mở miệng.

Nguyên Ương mặt mày hớn hở, thấy vui vì mình có thể giúp đỡ công tử: “Nam Hoang đại sơn rất mênh mông, đều là vùng khỉ ho cò gáy, chướng vụ độc trùng khắp nơi, yêu quái hoang thú vô số, đi lại rất khó khăn, tin tức bế tắc, tà ma tả đạo rất đông, chiếm lĩnh các đỉnh núi, các bộ tộc quanh đó đều thần phục họ, nửa là bị áp bức tàn hại, nửa là muốn dựa vào bọn họ để chống đỡ yêu thú xâm nhập, giữ được truyền thừa cho bộ tộc, chỉ có một ít ngoại lệ...”

Mạnh Kỳ im lặng lắng nghe, nghe xong mới hỏi: “Huyết Y giáo thì sao?”

Nguyên Ương không nén được sợ hãi trên mặt.

Cô hít sâu hai hơi, mới từ từ nói: “Huyết Y giáo tàn nhẫn nhất, dùng cơ thể con người để luyện công, cũng vô cùng ngoan độc với bản thân mình, cho nên tính rất cực đoan, rất thích giết chóc, Nam Hoang bị diệt tộc tám thành là do bọn họ gây nên.”

“Tả đạo tà ma bình thường cũng không ai muốn đụng chạm tới họ, đánh một người, chắc chắn sẽ có một đám kéo tới trả thù. Nhưng vì ở Nam Hoang tin tức thông truyền không tiện, hoang thú lại không linh trí, nên họ đối với cường giả thật sự cũng không dám kiêu ngạo quá mức.”

Lỡ mà chọc giận nhầm chỗ, bị thầm tóm lấy, ném cho hoang thú, dù Huyết Y giáo có mạnh cũng làm được gì?

“Tổng đàn của Huyết Y giáo ở sâu trong Nam Hoang, nhưng có rất nhiều trưởng lão đệ tử thích ra ngoài chiếm núi xưng vương, nô dịch những bộ tộc khác...” Nguyên Ương tiếp tục nói.


Mạnh Kỳ lần này đến Nam Hoang là có hai mục đích. Một là thăm dò công pháp của Huyết Y giáo, để lỡ sau này gặp phải còn biết đường mà ứng phó; hai là tìm hiểu một chút cái gọi là “Chuyển thế linh đồng”, nếu có thể trực tiếp thông qua Đỗ Hoài Thương phá được sự ảnh hưởng của Huyết Hải La Sát tới thế giới thần ma kia, đó là tốt nhất!

Cho nên, hắn hỏi ngay vào vấn đề: “Ngươi có từng nghe Nam Hoang có chuyển thế hay không?”

Nguyên Ương biến sắc, như nhớ tới cái gì rất ghê gớm, hơn nửa ngày mới nói: “Mới hôm trước ta nghe trưởng lão nói, ở gần Trường Xà sơn có bộ tộc, gọi là ‘Vĩnh sinh’, mỗi người trong tộc họ đều có khả năng chuyển thế. Lúc sắp chết, họ sẽ để lại lời nhắn và vật làm tin, để tộc nhân đi tìm cơ thể chuyển thế của họ, và lần nào họ cũng tìm ra được. Cơ thể chuyển thế đó có đầy đủ kí ức của người đã chết, tính cách, thói quen, cách nói chuyện đều giống y như đúc, chỉ là biến thành con nít mà thôi.”

“Bộ tộc này sinh sản rất khó khăn, chỉ khi có tộc nhân chết đi, mới có trẻ con là cơ thể chuyển thế của tộc nhân đó.”

Sự quỷ dị của chuyện này đã làm cô gặp phải ác mộng khi được nghe kể về nó!

Nghe cứ như một đám Phật sống tạo thành một bộ lạc... Mạnh Kỳ thiếu chút nữa bật cười.

Hắn chẳng lạ gì chuyện này, nên đương nhiên chẳng sợ hãi gì.

Nguyên Ương biết công tử thực lực cao cường, không sợ quỷ quái, cười tự giễu, tiếp tục nói: “Nhưng mà tộc Vĩnh Sinh đã diệt tộc.”

“Diệt tộc?” Mạnh Kỳ kinh ngạc, mơ hồ đoán ra cái gì đó.

Quả nhiên, Nguyên Ương gật đầu: “Mười mấy năm trước, giáo chủ Huyết Y giáo đột nhiên ra tay, diệt cả tộc họ.”


Mạnh Kỳ đã ăn xong khoai lang, khẽ xoa tay, trầm tư.

“Huyết Hải La Sát diệt có được khả năng chuyển thế của Vĩnh Sinh tộc”, “Đỗ Hoài Thương là chuyển thế linh đồng của lão ta”, hai chuyện này nếu bảo không có gì liên quan tới nhau, Mạnh Kỳ chính là người đầu tiên không tin!

“Vĩnh Sinh tộc có ai chạy thoát không?” Hắn hỏi.

Nguyên Ương nhíu mày suy nghĩ, hơn nửa ngày mới lắc đầu: “Nghe nói lúc ấy Huyết Y giáo lùng bắt rất dữ, mãi tới sau này vẫn không hề dừng. “

“Ừm.“ Mạnh Kỳ gật đầu, hỏi vị trí của Trường Xà sơn, vỗ áo đứng dậy.

Nguyên Ương hai mắt sáng lên: “Công tử, ngươi muốn đi Trường Xà sơn, ta có thể dẫn đường cho ngươi. “

“Không cần, trước khi đi Trường Xà sơn ta còn tới Huyết Y giáo chơi một chút, cô muốn theo ta đi phá phân đàn Huyết Y giáo không?” Mạnh Kỳ cười tủm tỉm.

Hắn một thân một mình nhập Nam Hoang, chỉ cần khống chế tốt, không sợ làm kinh động mấy kẻ cao cấp nhất của Huyết Y giáo, mà không có mấy người đó, hắn căn bản không sợ ai khác, cho nên mới định xông tới cửa “Thỉnh giáo”!

Nguyên Ương mắc nghẹn. Cô tin tưởng công tử, nhưng mình bộ lạc của cô cũng đang ở Nam Hoang, công tử đắc thủ rồi, vỗ quần áo là đi mất tiêu, nhưng hòa thượng cô chạy được, miếu nhà cô không chạy được.

Mạnh Kỳ cười ha hả, bước một cái, biến mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận