Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch giả: Tiểu Băng

Mạnh Kỳ đứng giữa không trung, bị lực hút từ khắp hai bên trên dưới, nội chỉ giữ mình đứng vững được đã khó, nói chi tới tránh né hay chống đỡ.

Nguyên thần của hắn cũng như bị xé ra, đau đớn, suy nghĩ vô cùng vất cả, như bị từ lực vô hình ảnh hưởng, mà đầu bị hỗn loạn, thì lệnh truyền đi khiến các nơi khác trong cơ thể cũng hỗn loạn theo, rõ ràng tay phải nên nâng lên một thước, thế mà chỉ được có bảy tấc!

Mạnh Kỳ luống cuống tay chân, nhìn mũi tên kia bắn tới.

Đây chính là “Xích Hà Kim Quang Nguyên Từ tướng”?

Này chính là khả năng nắm giữ và lợi dụng pháp lý của cấp bậc tông sư, dẫn tới sinh ra chất biến?

Mạnh Kỳ trong lòng cảm thán, nguyên thần trở về hỗn hỗn độn độn, một đóa sen vàng từ giữa mọc ra, sau đó hé nở, từng cánh đều phóng ra hào quang rực rỡ, không âm không dương, cố định tâm thần, diệt trừ đau đớn, nguyên thần khôi phục lại sự lanh lẹ bình thường.

Mạnh Kỳ nháy mắt hóa thành cự nhân, đỉnh thiên lập địa, da ửng màu đạm kim, tiếng máu chảy như nước nước sông rào rạt dâng trào, chắn từ lực vô hình ở bên ngoài cơ thể, không còn ảnh hưởng gì được tới cơ thể và nguyên thần.

Đồng thời, Mạnh Kỳ kích phát Côn Luân đạo bào, bởi vì căn bản hắn không kịp né tránh hay chống đỡ!

Mây khói từ trong đạo bào bay ra, sương trắng lượn lờ, tầng tầng lớp lớp.

Mũi tên kim quang bắn tới, mây mù hào quang bị đánh tan nát, không còn!

May là chúng lập ra rất nhiều tầng ngăn cản, tuy không làm giảm được tốc độ của tên, nhưng lại làm tiêu hao sức mạnh ẩn chứa trong nó.

Đương!

Mũi tên tự động hướng lên trên, bắn vào mặt Mạnh Kỳ, mây khói băng tán, đạm kim ảm đạm, ngay mi tâm xuất hiện một cái dấu trăng trắng.


“Cây cung kia là cực phẩm bảo binh! Tông Sư lại còn có cực phẩm bảo binh thật sự là đáng sợ!” Mạnh Kỳ rùng mình.

Dù hắn có toàn lực kích phát đạo bào cũng không thể hoàn toàn làm tan hết sức mạnh của mũi tên, nếu không phải tu luyện là Bát Cửu huyền công, mà thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, vừa rồi hẳn đã trọng thương!

Vẻ châm chọc trên mặt Xích Hà đạo nhân lập tức biến mất đi không ít, Ngọc Hư nhất mạch Pháp Thiên Tượng Địa?

Hèn gì dám khiêu chiến mình!

Nhưng mà đối với một Tông Sư thật sự, trò mèo vượt giai này làm sao chiến thắng được!

Khiếu huyệt quanh thân Mạnh Kỳ mở ra, nguyên khí ào ạt tràn vào, hắn bước tới, xông về phía Xích Hà đạo nhân. Thiên Chi Thương bắt đầu tích súc.

Trên lưng mọc ra thêm hai cánh tay, nhưng không cầm gì cả.

Xích Hà đạo nhân hừ lạnh, Nguyên Từ chi tướng đang lan rộng co hẳn lại, khói xanh và sương vàng trên bàn tay phải lại quấn vào nhau, xuất hiện những sợi khói như thủy lôi quang, tiếp tục giương cung!

Vọt tới trước hai bước, Mạnh Kỳ đương nhiên cảm nhận được lực cản cự mạnh đến từ lực nguyên từ.

Xích Hà đạo nhân không còn cười nhạo, thần sắc trang nghiêm, như đang đối mặt với một đối thủ ngang tầm.

Trường cung kéo thành cung tròn, kim quang lại ngưng tụ thành mũi tên nhọn, xung quanh trống trơn, không một vật nào tồn tại được, chỉ có hồ quang như ẩn như hiện giương nanh múa vuốt.

Tới tốt! Mạnh Kỳ thần sắc không biến, hai bàn tay mới mọc năm ngón tay gập lại rồi giương ra, biến hóa ấn pháp, một tay là dương, một tay là âm.

Lập tức lực đẩy biến thành lực hút, tốc độ của hắn đột nhiên nhanh hơn, nhanh tới không tả nổi, hắn xông tới cũng không phải theo đường thẳng, mà hơi cong, vừa vặn né được mũi tên kim quang ngay mặt!

Thân ảnh chợt lóe, ánh đao sắp sửa sáng lên, lực nguyên từ chung quanh như đều bị phân hóa thành âm dương.


Nhưng ngay lúc này, Thiên Chi Thương chợt nặng, chưa lên tới độ cao dự định, ánh đao đã lệch khỏi quỹ tích, cắt ra âm u, phân cách Nguyên Từ, chém lệch đi khỏi cơ thể Xích Hà đạo nhân cả mười trượng, chém vào một ngọn núi.

Vết đao kéo dài từ đỉnh núi xuống tới chân núi.

Rầm, mấy tảng đá rơi xuống, ngọn núi bắt đầu từ sườn núi bị tách ra làm đôi, ở giữa xuất hiện một cái hạp cốc thẳng băng, người đời sau gọi là “Nhất tuyến thiên”, nó không có sụp đổ, đủ thấy một đao này sắc bén kinh người.

Nhưng mà, dù đao có sắc, chiêu thức có ghê gớm, mà đánh không trúng kẻ địch thì cũng chỉ uổng công, Mạnh Kỳ có thể ngăn cách ảnh hưởng của từ lực vô hình đối với cơ thể, nhưng lại không cản được chúng ảnh hưởng tới binh khí!

Tuy hắn muốn dùng “Âm Dương ấn” để chuyển hóa, nhưng Xích Hà đạo nhân rõ ràng có biết chiêu này, nên không ngừng đổi hướng và đổi cách lôi kéo, trở thành ‘giật’, cho nên vẫn làm ảnh hưởng tới động tác của Mạnh Kỳ, càng tới gần lão, lực kéo càng mạnh, một ly bị phóng đại kéo lệch đi thành mười trượng, một đao vừa rồi chính là chứng cứ rõ ràng nhất, sai một ly, đi một dặm!

Nguyên Thần phập phồng, hư không truyền âm, Xích Hà đạo nhân điều chỉnh tập trung, ngón tay buông ra, lạnh lùng nói:

“Chỉ có lực cơ bắp, không có cảnh giới!”

Pháp Thiên Tượng Địa của ngươi có thực lực tiếp cận Tông Sư, còn có được Âm Dương ấn, hai thứ hỗ trợ cho nhau, quả thực có thể ảnh hưởng tới “Xích Hà Kim Quang Nguyên Từ tướng” của ta, nhưng mà ngươi không có cảnh giới tương ứng, nên không phát huy được sự tinh tế, cũng vô dụng mà thôi!

Kim quang nhảy lên, mũi tên nhọn bay thẳng tới, xung quanh càng thêm trống vắng, mọi thứ như đều bị phân ly.

Mạnh Kỳ một đao thất thủ, không kịp né tránh, tay trái Lưu Hỏa đâm ra, kiếm quang phân hoá, không phân mạnh yếu, tầng tầng lớp lớp, tạo thành tầng tầng lưới.

Oanh!

Hồ quang bay ra, kiếm quang phân ly, tiêu tán giữa không trung, mũi tên kim quang tốc độ không giảm, xuyên qua những tầng lưới ngăn cản.

Tay trái Mạnh Kỳ xuất hiện một thanh trường kiếm, có những vết rạn hình mai rùa, vừa đúng lúc chắn lại mũi tên.


Phốc!

Hư không hiện ra một cái mai rùa cổ xưa, nó vỡ tan, rồi tiêu tán, mũi tên hất bay Mạnh Kỳ, năng lượng thông qua chấn động truyền vào trong cơ thể.

Mạnh Kỳ khóe miệng chảy máu, rút lui mấy bước. Thấy Xích Hà đạo nhân lại kéo cung, quả thật đánh nữa cũng đánh không được, muốn trốn cũng trốn không khỏi.

Hắn cảm thấy nguy hiểm.

Mạnh Kỳ nhắm mắt lại. mọi vật dù hữu hình hay vô hình đều hiện ra trong tâm linh, phía dưới là sơn cốc bị sập, chim chóc thú rừng tan tác chạy trốn, cây cối tan hoang, ái gãy, cái nứt, lực nguyên từ xuất hiện ở khắp mọi người, cái kéo, cái lôi, cái xách, cái đẩy… đủ loại, rất là phong phú.

Cảm giác ‘nhập vi’ Lục đại tiên sinh chỉ điểm chợt hiện ra trong lòng, hắn ‘nhìn thấy’ được đến từng ngóc ngách mọi nơi trong cơ thể, tay trái ngón út chịu là lực hút, khớp xương tay phải là đang bị hợp lực bài xích và kéo xuống...

Xích Hà đạo nhân không hiểu vì sao Mạnh Kỳ đột nhiên dại ra. Nhưng cơ hội như vậy, há có thể bỏ qua?

Lão chẳng kịp chờ cung kéo thành vòng tròn, đã vội vàng bắn ra, kim quang như trường long, bắn về phía Mạnh Kỳ, tốc độ cực nhanh!

Đồng thời, lão toàn lực vận chuyển Xích Hà Kim Quang Nguyên Từ tướng, lôi kéo Mạnh Kỳ, khiến hắn không còn khả năng tránh né.

Tên đã tới sát người, thì Mạnh Kỳ cử động. Hắn bước sang trái một bước, lùi lại, thời gian và động tác đều vô cùng tinh chuẩn, vừa đủ né qua mũi tên.

Ầm!

Một tiếng nổ to nặng nề, mũi tên bắn trúng vào một ngọn núi, khí lãng quay cuồng, thổi bay nham thạch, hồ quang ngoằn ngoèo, múa may loạn xạ.

Ngọn núi bị biến mất hẳn nửa phần trên!

“Ngươi...” Xích Hà đạo nhân sửng sốt, Nguyên Từ chi tướng không gây ảnh hưởng gì được tới đối phương!

Mạnh Kỳ hờ hững nhìn lão, hoạt động tay chân, lắc lắc cổ.

Trong nguyên thần của hắn, Bất Diệt Nguyên Thủy tướng ngồi ngay ngắn, thi triển Âm Dương ấn, từng bộ phận trong cơ thể, mỗi thanh đao thanh kiếm đều phân chia ra thành nhiều khối nhỏ, mỗi khối nhỏ đều tự biến hóa Âm Dương, sinh ra sức mạnh, tương phản với Nguyên Từ chi lực bên ngoài, vừa vặn triệt tiêu chúng nó.


Đây chính là “Nhập vi” phiên bản thô sơ, và đơn giản?!

Nhập vi cấp ngoại cảnh!

Tuy như thế này hắn sẽ phải mất đi một nửa sức mạnh để duy trì Âm Dương ấn, nhưng ưu thế lớn nhất của Xích Hà đạo nhân cũng sẽ không còn!

Pháp Tướng của Xích Hà đạo nhân lại co mạnh vào một lần nữa, nguyên từ xung quanh đặc lại như thực chất, hư không u ám, khủng bố quỷ dị, tay phải lại kéo cung, lần này xuất hiện tới hai mũi tên!

Mạnh Kỳ cười to, giậm chân một cái, Lưu Hỏa đâm ra, hòa thành mặt trời, tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, không có mạnh yếu, không đâu không tới được, bao phủ Xích Hà đạo nhân.

Vô lượng quang, vô lượng thọ.

Kiếm quang rơi xuống, vừa tới gần Xích Hà đạo nhân, thì trở nên vặn vẹo, bị bẻ cong ra các hướng, núi non cây cối xung quanh đều bị đánh vỡ.

Xích Hà đạo nhân mỉm cười, không ảnh hưởng được ngươi, nhưng Nguyên Từ chi tướng của ta có thể làm vặn vẹo công kích của ngươi!

Lão thả tay, hai mũi tên một trước một sau bắn ra.

Mạnh Kỳ đang định tránh né, thì tên sau đâm vào đuôi tên trước, tên trước tăng tốc, tên sau nổ tung, hóa thành mưa tên đầy trời.

Tuy rằng cảm ứng được nguy hiểm, nhưng Mạnh Kỳ có điểm phản ứng không kịp, chỉ kịp kích phát Côn Luân đạo bào.

Đương!

Mây khói bị đánh tan, đạm kim trên người Mạnh Kỳ bị ảm đạm không ít, xuất hiện rất nhiều vết trắng, hắn cũng không còn đủ sức kích phát cực phẩm bảo binh.

Nhưng hắn không sợ chút nào. Thiên Chi Thương rừng rực điện quang, Âm Dương mãnh liệt, như từ trên cao nhìn xuống chém ra, cương nhu khó phân, Âm Dương không biến, như hỗn độn như ban sơ.

Trường đao cắt vào Nguyên Từ chi vực, như muốn nghiêng sang bên trái, như muốn nghiêng sang bên phải, Âm Dương lưu chuyển, khó phân biệt nổi, cuối cùng vẫn duy trì quỹ tích ban đầu, tiếp tục chém xuống!

“Âm Dương tam hợp, hà bản hà hóa?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận