Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch giả: Tiểu Băng

Gió đêm phơ phất, sóng cuộn nhịp nhàng, một chiếc thuyền con nghịch chiều sóng mà đi.

Mạnh Kỳ ngồi ở đầu thuyền, gió lạnh phất vào mặt.

Sau khi Lưu La rời đi, ngại với đại năng sau lưng và Lục Đạo Luân Hồi chi chủ, hắn đã tạm thời buông tay chuyện cảm ngộ Bá Vương Tuyệt Đao, để sau này lại tính, nên không ở lại Tam Tiên đảo nữa, trở về Giang Đông.

Hồi đó đã đoán cái thứ gọi là ‘Tam Sinh quả’ với người kia có mối liên hệ gì đó, để sau này nhờ mình đánh thức cô ta, tuy Cố yêu nữ không chịu thừa nhận, nhưng lời nhắc của Lưu La ‘đại năng sau lưng sẽ không vui’ đã gián tiếp chứng minh điều ấy.

Nay xem ra, cái quả kia không chỉ có tác dụng một chiều, không chừng sau này hắn lại nhờ nó để Cố Tiểu Tang đánh thức lại cơ thể này cho hắn, giúp hắn thoát khỏi người thả câu.

Mạnh Kỳ khẽ nhịp nhịp đầu thuyền, tiếng gõ nhè nhẹ theo gió bay xa.

“Thương Hải một tiếng cười, lao xao hai bờ triều...” Mạnh Kỳ khẽ vỗ đầu thuyền, thoải mái mà hát, quanh đây chỉ có mình, một mình một chợ, thực làm nhớ tới ngày xưa, lúc mới vào giang hồ, tự nhiên tiêu sái.

Đất trời bao la, biển rộng mênh mang vô hạn, không có một bóng người, khiến bản thân trở nên sao mà nhỏ bé, nhưng nhỏ bé như vậy đó, mà trong người cũng có một bầu trời đất riêng, giơ tay nhấc chân cũng có khả năng phá tan cái “bao la hùng vĩ” trước mặt.


Sự mâu thuẫn đối lập ấy đang là một trong những vấn đề tâm linh của Mạnh Kỳ. tâm tính của người thường, sức mạnh lại của siêu nhân, đương nhiên làm cho người ta trở nên bị mê hoặc, không cân xứng. khả năng siêu phàm bị tính cách thường nhân khiến con người như bị bó buộc, bị kềm hãm, phải xây dựng lại nhân sinh quan, giá trị quan một lần nữa, hòa hợp với tâm linh thì sau này mới đi được xa, không bị tâm ma quấy rầy.

Đột nhiên, hắn xoay sang hướng đông, có một chiếc thuyền con vùn vụt lướt tới!

Trên thuyền có một đạo sĩ trẻ tuổi, tóc tai bù xù, mặc quái bào màu xanh, gương mặt tuấn tú xuất trần, khí tức hư vô, khiến Mạnh Kỳ không đoán ra được thực lực.

Hai thuyền gặp nhau, đạo sĩ nhìn Mạnh Kỳ, khẽ nhếch mép mỉm cười chào, rất thân hòa bình thản.

Mạnh Kỳ không tự chủ được, cười đáp lễ.

Chiếc thuyền con này vượt qua thuyền nhỏ của Mạnh Kỳ, ào ào lướt đi về phía trung thổ.

Mạnh Kỳ ngẩn người, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, kiếm khách Ninh Đài hắn từng gặp ở Đông Hải nói y có gặp một nam tử trẻ tuổi mặc quái bào màu xanh lúc nào cũng lầm bầm cái câu “Ta là ai, ai là ta”, có phải là người này chăng?

Đông Dương Thần Quân để lại Mặc bảo có ghi câu “Ta là ai, ai là ta”, một lão già luôn lầm bầm “Ta là ai, ai là ta” từng đi qua Vô Ưu cốc, đi qua nơi Chân Võ trấn Hoàng Tuyền, còn khóa ‘người trông cửa’ vào trong cửa...

Nhưng cái đạo sĩ trẻ vừa rồi lại rất tỉnh táo, thần thanh khí sảng, không có tí vẻ điên khùng nào.

Mạnh Kỳ không dám chắc, lập tức bay lên đuổi theo, nhưng cái thuyền kia đã mất dạng.

Không phải chui vào đáy biển đấy chứ... Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, chui xuống biển để tìm.

Xuống dưới sâu, lực ép tăng lên, ánh sáng không còn, hắn dứt khoát hòa làm lam huyết nhân, như cá gặp nước.

Tìm kiếm hồi lâu, Mạnh Kỳ tìm tới một di tích đã tan hoang, tìm thấy một cái hải nhãn chả biết thông tới đâu đang xoay tròn, một màu tối tăm u ám.

Nếu thả tinh thần vào trong hải nhãn, tinh thần sẽ bị nghiến nát, rất là đau đớn.

“Đạo sĩ là đi vào hải nhãn?” Mạnh Kỳ nhíu mày nghĩ.

Hải nhãn này nhìn sâu thẳm quá, sau này nếu có cơ hội sẽ vào tìm hiểu xem nó đi đâu!


......

Bên ngoài Tuyết Sơn phái, Lục đại tiên sinh nhìn Vân Hạc chân nhân theo người dẫn đường đi vào trong phái.

Sau khi biết lai lịch của Vạn Tượng môn lai lịch, Tuyết Sơn phái không hề làm khó Vân Hạc, dẫn ông đi vào một trong chín tòa tiên mộ, chỉ là Lục đại tiên sinh không thể đi theo.

Lục đại tiên sinh đứng ngoài đợi, gần nửa canh giờ sau, Vân Hạc chân nhân bay ra, sắc mặt có vẻ khó coi, vẻ mặt có vẻ ngưng trọng, trong mắt có vẻ kinh hãi.

Thấy Vân Hạc không có ý muốn nói, Lục đại tiên sinh cũng không hỏi.

“Tây Vực có nhiều ốc đảo, đảo vô chủ rất nhiều, bổn môn sẽ xây dựng sơn môn ở đây.” Vân Hạc chân nhân nói.

Quan trọng nhất là, Đại A Tu La Mông Nam đã chết vào tay Tô Vô Danh, Tây Vực không còn Pháp Thân nào.

Lục đại tiên sinh gật đầu: “Chân nhân tùy ý.”

......

Thảo nguyên Kim trướng, một đống hỗn độn, chỗ nào cũng thấy lều trại đổ sập, không còn vẻ thịnh vượng hùng dũng của ngày đó.

Sau khi Đại Mãn vẫn lạc, Cổ Nhĩ Đa mất tích, nhiều tông sư và Ngoại Cảnh của Bắc Chu Đại Tấn đi đến thảo nguyên, giết cường giả của nơi này, phá hủy bộ lạc Tổ Linh, cướp đoạt bảo vật, các vùng tài nguyên.


Việc này khiến thảo nguyên vô cùng hỗn loạn, đám tà giáo tả đạo thừa dịp chen chân vào, đục nước béo cò, muốn tìm kì ngộ.

Trong một cái lều rách, một đạo sĩ mặt ngựa nhìn tên võ sĩ mở khiếu bị bọn y tra tấn gần chết, đắc ý nói với đệ tử: “Sinh mạng người thường thực là yếu ớt, hơi không để ý một tí là chết liền.”

Đệ tử của y đang định vuốt đuôi theo, thì một ánh đao chợt lóe, đạo bào quang mang của sư phụ vỡ tan, sư phụ đưa tay lên ôm lấy cổ họng, khọt khẹt mấy tiếng, rồi ngã nhào.

“Sinh mạng của sư phụ cũng thật là yếu ớt...” Tên đệ tử nghĩ.

Trong lều xuất hiện một võ giả trẻ tuổi mặc đồ đen, dung mạo tuấn mỹ, khí chất dương cương, cầm một thanh đao có hình thù kì dị nhưng lại có vẻ rất quen mắt.

“Cuồng Đao Tô Mạnh!” Y bật thốt, đầy kinh hãi.

Đây cũng là câu nói cuối cùng của y.

Mạnh Kỳ giết sạch đám tà giáo, rời khỏi lều, nhìn quanh.

Sau khi trở về trung thổ, hắn chạy tới thảo nguyên, định truy sát Cáp Tư Ô Lạp, Giới Sát đạo nhân để ma luyện bản thân, nghe thấy ở quanh Kim trướng dạo gần đây luôn xảy ra chuyện lạ, khiến mấy ngoại cảnh mất tích, nên mới chạy tới đây xem.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận