Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch giả: Tiểu Băng

Ngay cả hắn còn phá được ảo cảnh, lên tới đây, Diệp Ngọc Kỳ nhất định cũng làm được, vậy sao tới giờ lại vẫn chẳng thấy ai?

Mạnh Kỳ mở tuệ nhãn, dùng Ngọc Hư thần toán tính toán, nhưng không tìm ra được gì.

Hắn vươn tay ra, chạm vào nắp quan tài.

Diệp Ngọc Kỳ cũng thò tay trái ra, chạm vào nắp quan tài.

U Minh Đế Quân hai tay cầm Sinh Tử bút, bụng phồng lên, mọc ra một cánh tay tái nhợt, thò tới nắp quan tài.

Sợ có nguy hiểm, Lưu Trạch Quân đứng cách khá xa, Trần Chiêu thì đi quanh cỗ quan tài một vòng, mở hết khiếu huyệt ra, sau đó mới chạm vào nắp quan tài.

Ngón tay chạm vào nắp quan tài, rồi cứ thế xuyên qua, không hề có cảm giác chạm vào vật thật.

Mạnh Kỳ, Diệp Ngọc Kỳ, U Minh Đế Quân và Trần Chiêu đều khó hiểu, rõ ràng là nhìn thấy nó, cảm nhận được sự nặng nề xa xưa của nó, thế mà nó chỉ là ảo ảnh?

Mạnh Kỳ lùi lại ngắm nghía, quan tài rỉ xanh loang lổ, tuế nguyệt tang thương, đồng xanh nặng nề, đầy dấu vế thời gian, rõ ràng là có tồn tại, chứ không phải là hư ảo!

Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, cầm Thiên Chi Thương bổ một nhát. Đường đao chém xuyên qua quan tài, chém vào sương mù.

Diệp Ngọc Kỳ và U Minh Đế Quân cũng dùng mấy cách thử, nhưng đều không giải trừ được ảo giác kia, không ai chạm được vào quan tài thật sự.

“Thú vị......” Trần Chiêu trầm ngâm, “Quan tài này thực là bí ẩn, hệt như cái ở trong Băng Tuyết tiên cung, nhìn thì gần ngay trước mắt, mà không thể nào chạm tới được.”

“Sư huynh, nơi này vì dị biến mà xuất hiện, e có rất nhiều nguy hiểm. Chúng ta hay rời đi trước rồi nói tiếp.” Lưu Trạch Quân chỉ là nhất lưu cao thủ, đối với không khí bí cảnh đầy áp lực này thì có phần không chịu nổi.

Trần Chiêu gật đầu: “Nơi này quả thực không thích hợp ở lâu.”

Trần Chiêu nhắm mắt, bàn tay múa may, bước chân dịch chuyển.

Đây là cách phá cấm pháp của Băng Tuyết tiên cung mà các tông môn thế gia Cực Bắc sau bao năm tìm ra được.

Đất trời xoay tròn, ngọn núi lại động, những tầng mây đen trên cao như muốn vỡ ra.


Lưu Trạch Quân thấy biện pháp của mình hiệu quả, thì thở phào.

Đột nhiên, có tiếng động vọng vào tai của cô và Trần Chiêu.

Hai người vừa mở mắt vừa quay đầu, cùng nhìn về phía quan tài đồng xanh. Nắp quan tài đang tự dịch chuyển, khẽ tách ra khỏi thân quan tài!

Hai người kinh ngạc, tò mò nhìn không dời mắt.

Nơi lộ ra của quan tài toàn là sương mù lạnh buốt.

Trát trát trát, Diệp Ngọc Kỳ đang định rời đi thì nghe thấy tiếng ma sát, nắp quan tài như bị thứ ở bên trong tác động, đang từ từ dịch ra!

Diệp Ngọc Kỳ căng thẳng, cái quan tài này bao nhiêu năm rồi, thứ bò ra chắc chắn là quái vật!

Pháp Thân đã bị thi biến, hay còn hơn thế nữa?

Đại năng kéo dài hơi tàn?

Cô nắm chặt lấy kiếm, nhìn quan tài chằm chằm.

Sương mù từ trong quan tài ào ra, tối tăm thâm thúy như màn trời đêm.

U Minh Đế Quân vừa định thoát khỏi bí cảnh thì khựng lại, vì nắp thanh đồng nghiến ken két, đang dời đi.

Sương mù đỏ vàng ùa ra, lưu chuyển Âm Dương và sinh tử.

Mạnh Kỳ đã sẵn sàng đối phó.

Nắp quan tài dịch ra, khí tức âm lãnh, tà ác ùa ra ào ạt.

“Khỉ gió, không phải là lão quái vật nào mãi chưa chết đấy chứ.....” Mạnh Kỳ căng người, tao đao tay kiếm, Pháp Thiên Tượng Địa sẵn sàng.

Nắp quan tài dịch ra, một màu đỏ thẫm đập vào mắt hắn.


Máu, toàn là máu, trong quan tài không có thi thể, chỉ có máu tung tóe ở khắp nơi!

Chúng đã khô cằn, mất đi linh tính và sức mạnh, nhưng vẫn đậm đầy sự tà ác tàn nhẫn khiến Mạnh Kỳ ghê tởm, suýt nữa thì mắc ói.

Quan tài hoàn toàn hiện ra. Bên trong không có ai, chỉ có một mớ máu đã khô, nối nhau theo một quỹ tích gì đó.

Mặt trong nào của quan tài cũng có những bức tranh vẽ bằng máu như thế, nếu chưa đạt ngoại cảnh mà nhìn phải, ắt sẽ nổi điên!

Nghiêm trọng nhất là mặt trong của nắp quan tài, có rất nhiều máu, một phần đã chuyển sang màu gần như đen, tỏa ra mùi vị của kịch độc.

Một làn khí tức xuất hiện bên trong quan tài, cao ngạo, bễ nghễ, bá đạo, và đầy khinh thường, miệt thị.

Khí tức đó rất quen thuộc, Mạnh Kỳ bật thốt:

“Bá Vương!”

Đây là khí tức của Bá Vương gia Tuyệt Đao, hắn đã từng gặp được trong mảnh vỡ trụ quang A Nan tịnh thổ và khi cảm ngộ Bá Vương Lục Trảm!

Đáy quan tài là sạch sẽ nhất. Máu vẩy bắn sang hai bên và lên phía trên, nghiêm trọng nhất là phía trên (phía mặt trong của nắp quan tài), có nghĩa một đao kia là chém từ dưới chân lên đầu, hoặc là từ bên chém qua chứ không phải là từ trên chém xuống.

Quan tài không có một vết đao nào, có nghĩa một đao kia rất là thần diệu, không phải công kích bình thường.

Người nằm trong quan tài không phải Bá Vương, và cũng không phải là thừa dịp đối phương mở nắp quan tài mà chém ngược ra, nếu không thì máu không nhiều tới như vậy.

Nhưng nếu là từ dưới chém lên, sao đáy quan tài lại không làm sao cả?

Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, mô tả ra một cảnh như sau:

Quan tài nằm dưới cây tùng, bên trong có một xác người. Đột nhiên có một ánh đao từ trong hư vô vọt ra, từ dưới hướng lên trên, chém trúng cái xác kia.

“Tất cả quá khứ, tan thành mây khói!” Mạnh Kỳ cũng đã nghĩ ra chiêu đao thần diệu kia là chiêu nào!


Nơi này và Ma Hoàng trảo có liên quan, Bá Vương từng tru diệt “Thái Thượng Thiên Ma” Ngô Đạo Minh, một đao này lại là “Tất cả quá khứ tan thành mây khói”...... Nói cách khác, rất có khả năng đây là một đao Bá Vương dùng để giết “Thái Thượng Thiên Ma”, và theo liên hệ, chém đến ‘thân thể trong quá khứ’ Ngô Đạo Minh?

Vậy cái xác trong quan tài đã chết hẳn, biến thành mây khói hay chưa, hay là chỉ bị thương, mất tích?

............

Trong Tố Nữ Tiên Giới. Bá Vương Tuyệt Đao bỗng nhiên lấp lóe một tia sáng tím.

............

Xuyên qua sương mù lạnh giá, Trần Chiêu phát hiện trong quan tài không có thi thể nào, nhưng có một chút khí tức quen thuộc.

“Băng Tuyết Tiên Tôn!” Y nói với Lưu Trạch Quân.

Không ai biết chủ nhân của Băng Tuyết tiên cung là ai, họ đặt tên cho người đó là Băng Tuyết Tiên Tôn, cho rằng người đó ít nhất cũng là Thiên Tiên, có hi vọng trở thành truyền thuyết.

Lưu Trạch Quân vừa muốn nói chuyện, thì khói đen xung quanh tan vỡ, ngọn núi bắt đầu sụp đổ, hư ảo tan rã.

Cùng lúc đó, Diệp Ngọc Kỳ cũng phát hiện trong sương mù tối tăm, cỗ quan tài là hoàn toàn trống không, song sương mù kia mang tới sự tà ác và cực đoan, khiến người ta rất dễ dàng bị hướng đi lạc lối.

Trong sương mù đỏ vàng, U Minh Đế Quân cảm ứng được niềm hận ý ngập trời, nhưng cũng không có một cái xác nào cả.

“Không giống khí tức của Ma Quân, mà giống của Hận Thiên Đại Đế, Tà Hoàng hay Vô Lượng Tà Chủ......” U Minh Đế Quân cau mày.

Đám người Cáp Tư Ô Lạp qua bao vất vả mới đặt chân lên tới đỉnh núi, thì từng tấc hư không đã bắt đầu vỡ ra, núi non bắt đầu sụp đổ, họ cũng nhìn thấy một cái quan tài đồng xanh với cái nắp khép hờ.

Cáp Tư Ô Lạp giật mình, vì từ bên cạnh quan tài, có một cánh tay tái nhợt đang thò ra về phía nó!

Ầm!

Ngọn núi đổ sụp xuống, cỗ quan tài biến mất, đất trời thay đổi, đám người Cáp Tư Ô Lạp thấy mình đã trở về khu vực ma khí bao phủ.

Đối diện với họ vẫn là “Thiên Thủ Bồ Tát” Minh Pháp và Bích Nguyệt kiếm phái Tăng Nhược Tuyên.

Xa hơn một tí, là cảnh tượng chiến đấu kịch liệt của “Hàn Băng tiên tử” Diệp Ngọc Kỳ và U Minh Đế Quân, chính là tình cảnh trước khi mở ra bí cảnh.

Ngay lúc này, Diệp Ngọc Kỳ phát hiện “Bí cảnh” đã ngăn cách họ với thế giới bên ngoài, khiến cô không thể sử dụng lệnh bài tỷ phu đưa cho.

“Chờ họ bắt được xong hai tông sư kia, là sẽ tới phiên ngươi!” U Minh Đế Quân nói, giọng có ý mừng. Cáp Tư Ô Lạp có thần binh “Xạ Nhật cung”, nếu có y tham gia, kiểu gì mà không xử lý được Diệp Ngọc Kỳ!


Bốn võ sĩ Kim trướng lại vây quanh Minh Pháp và Tăng Nhược Tuyên, Cáp Tư Ô Lạp kéo căng Xạ Nhật cung, mỉm cười: “Chúng ta thật là có duyên!”

Trừ Trường Sinh giáo, tôn giáo thịnh hành nhất ở thảo nguyên chính là Bí Phật giáo.

Cây cung dài được kéo cong, một mũi tên dài đen thui từ từ vặn vẹo thành hình, tỏa ra khí tức kinh thiên động địa, hư ảnh mặt trời xuất hiện, sau đó hạ xuống.

Y nhắm thẳng vào Minh Pháp, vì dùng lực quá mạnh mà mu bàn tay gồ lên gân xanh, y thả tay, mũi tên dài bắn ra.

Sương mù xung quanh biến mất, mũi tên dài xuyên qua hư không, bắn tới Minh Pháp.

Minh Pháp không kịp tránh né, lại bị võ sĩ Kim trướng quấn chặt, đành tế ra bí bảo, hiện ra Thiên Thủ Bồ Tát tướng, thi triển Nguyên từ thần chưởng, tầng tầng ngăn trở lôi kéo, muốn làm lệch hướng mũi tên.

Ầm!

Bí bảo biến mất, ngàn cánh tay biến mất, mũi tên xuyên qua người Minh Pháp.

Minh Pháp rơi xuống, đã bị trọng thương, suýt nữa hôn mê, nếu không phải Cáp Tư Ô Lạp cố ý muốn bắt sống thì cô đã mất mạng, chênh lệch quá lớn khiến bí bảo bí thuật đều không có hiệu quả!

............

Mạnh Kỳ mở tuệ nhãn, tìm đường ra khỏi bí cảnh.

Đột nhiên, sương mù quay cuồng biến mất, khiến phía trước trở nên rõ ràng, khiến Mạnh Kỳ nhìn thấy Cáp Tư Ô Lạp, thấy y phong ấn nguyên thần của Minh Pháp, thấy Tăng Nhược Tuyên đang bị bốn tông sư vây công, thấy Diệp Ngọc Kỳ định xông lại cứu, nhưng kẻ địch của cô đã quấn chặt lấy cô, một bước cũng không nhường.

Cáp Tư Ô Lạp cảm ứng được, quay qua, nhìn thấy Mạnh Kỳ, mối sỉ nhục trong lòng dâng lên, cười dữ tợn:

“Thật là có duyên a!”

Lời còn chưa dứt, Xạ Nhật cung đã nhắm vào Mạnh Kỳ, dây cung kéo căng.

Một hư ảnh mặt trời hạ xuống, đốt xung quanh nó nóng rực, ngưng tụ thành một mũi tên đỏ tới mức gần như đen.

Cho dù cách khá xa, nguyên thần của Mạnh Kỳ cũng run lên, tay chân không còn sức lực, trên người như có bao tầng gông xiềng quấn chặt, mi tâm đau đớn vô cùng.

Cáp Tư Ô Lạp không hề có ý muốn bắt sống Mạnh Kỳ, mà muốn giết hắn, nên toàn lực kích phát thần binh “Xạ Nhật cung”!

Dùng lời lẽ của người Trung Nguyên chính là: “Không phải oan gia không gặp mặt!”

Hôm nay, ta sẽ cho ngươi trên trời không đường, xuống đất không cửa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận