Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch giả: Tiểu Băng

Chân trời ửng một màu đỏ cam, mây trắng cũng bị nhuộm thành màu đỏ, nước sông dâng trào, ào ào tuôn chảy qua thời gian, chứng kiến bao niềm vui nỗi buồn, bao tan bao hợp.

Mạnh Kỳ mở mắt, đôi mắt thâm thúy không thấy đáy, núi kia là núi, sông kia là sông, nhưng dưới mắt hắn lại không còn là sông là núi thuần túy, mà có vô số hình ảnh hư ảo như ẩn như hiện trùng điệp lên nhau.

“Hư Không ấn......” Mạnh Kỳ thì thầm, thần dị trong mắt biến mất, trở lại bình thường, núi sông lại trở về là núi sông.

Đứng lên, thu hồi Linh Bảo thần đao, Mạnh Kỳ đi tới xác của lâu chủ Bất Nhân lâu, xách đầu lên.

Đầu đã không còn khăn che mặt, trán vỡ toang, mặt mày bình thường, hai mắt trợn to, mang theo nỗi thống khổ trầm luân và niềm vui được giải thoát.

Mạnh Kỳ xách cái đầu bước về phía thần đô, càng ‘đi’ càng cao.

............

Trong cung thành, hậu điện Chính Sự đường, nơi hoàng đế nghỉ ngơi.

Tần vương Triệu Cảnh Thế ngồi ở sau bàn, bên tay trái là Thôi gia gia chủ Thôi Thanh Vũ và thượng thư tả phó xạ Thôi Diễn, bên tay phải là Trương gia gia chủ Trương Bách Linh và Tham Tri chính sự Trương Bách Lý, bên cạnh chính là “Tiền nhiệm” Lục Phiến môn tổng bộ đầu Tư Mã Thạch.

“La giáo, Tố Nữ đạo và gian tế Bắc Chu cấu kết với nhau, hại chết tiên hoàng, vây khốn Tư Mã tham chính, ý đồ đảo điên Đại Tấn, may được mấy vị khanh gia nhìn rõ mọi việc, thấy mầm biết cây, thành công cứu được Tư Mã tham chính, đánh bại âm mưu của họ.” Triệu Cảnh Thế thản nhiên nói, “nay, sự tình xem như chấm dứt, đợi hết hai mươi bảy ngày hiếu, sẽ để hoàng thái đệ đăng cơ, chấp chưởng Đại Bảo.”

Đám người Thôi Diễn sắc mặt ảm đạm, cùng hành lễ: “Tần vương quá khen, ta hổ thẹn không dám nhận.”


Bỗng Thôi Thanh Vũ nhớ tới một chuyện: “Tô tổng bộ đầu đâu?”

Triệu Cảnh Thế hơi biến sắc, im lặng một lúc mới thở dài nói: “Tô tổng bộ đầu tuổi trẻ khí thịnh, chắc đã đuổi theo người của La giáo, Tố Nữ đạo và gian tế Bắc Chu......”

Y chỉ nói nửa câu, mơ hồ, không nói hết.

Một mình Cuồng Đao đi đuổi theo người La giáo, Tố Nữ đạo và gian tế Bắc Chu? Không sợ xảy ra chuyện hay sao? Đám Thôi Thanh Vũ giật mình, sau đó bừng tỉnh. Chuyện này e là Tần vương và La giáo, Tố Nữ đạo đã ngầm thỏa thuận với nhau, mặc kệ cho đám người kia muốn làm gì thì làm, thành hay bại cũng chẳng liên quan gì tới Tần vương.

Triệu Cảnh Thế gõ gõ mặt bàn: “Các vị khanh gia. Nên chuẩn bị lâm triều.”

Lời còn chưa dứt, cấm pháp hoàng cung đưa tới cảm giác, y ngước mắt, nhìn về phía xa.

“Cuồng Đao” Tô Mạnh? Giây lát sau, đám người Thôi Thanh Vũ cũng cảm nhận được.

Hắn vẫn còn sống trở lại!

La giáo và Tố Nữ đạo không làm theo kế hoạch, không mai phục hắn?

Lúc này, Mạnh Kỳ súc địa thành thốn, đã đi tới Chính Sự đường, đi vào trong hậu điện.

Hắn mặc áo xanh, không dính chút máu nào, tóc cột gọn gàng, quấn khăn vén, tay phải cầm một cái đầu đầy máu, mỗi một bước bước ra đều như là đạp vào trong lòng mọi người.

Đông đông đông, tim của Triệu Cảnh Thế không tự chủ đập nhanh hơn, nhìn Mạnh Kỳ bước vào hậu điện, cả người căng thẳng.


Hắn trở lại!

Mạnh Kỳ ném cái đầu lên bàn Triệu Cảnh Thế.

“Tô tổng bộ đầu, đây là?” Triệu Cảnh Thế cố gắng cảm xúc, trầm giọng hỏi.

Mạnh Kỳ phủi phủi tay, bình tĩnh nói:

“Lâu chủ Bất Nhân lâu.”

“Lâu chủ Bất Nhân lâu?” Thôi Diễn, Trương Bách Lý đều bật thốt, không tin vào tai mình.

Kẻ đứng hạng mười Địa bảng? Mấy chục năm liền chưa từng thất thủ? Tay có thần binh, thích khách mạnh nhất ở trong bóng tối?

Thôi Thanh Vũ, Trương Bách Linh, Tư Mã Thạch và Triệu Cảnh Thế cũng sửng sốt, nhưng chỉ là thoáng thất thố, Triệu Cảnh Thế ngồi thẳng người lên: “Thật sự là Bất Nhân lâu lâu chủ?”

Mạnh Kỳ buông thõng tay, giọng điệu như đang bàn về thời tiết: “Mỗ đi phá án, bị rơi vào mai phục, gặp Hoan Hỉ Bồ Tát, Phụng Điển thần sứ cầm lệnh bài Pháp Vương, Đại La yêu nữ, và Bất Nhân lâu lâu chủ nấp trong tối.”

Hắn không nói cụ thể tình hình chiến đấu, cũng không nói kết quả như thế nào, nhưng kết quả đã sờ sờ trước mắt, chỉ có đầu của Bất Nhân lâu lâu chủ, những kẻ còn lại nếu không chạy thoát thì có nghĩa là chết không còn thây.

Đám Thôi Diễn hít một hơi khí lạnh, một đội hình như vậy, vây sát một Pháp Thân còn được, vậy mà không làm gì được Cuồng Đao, còn bị hắn phản giết một người?


Hắn rốt cuộc mạnh tới cỡ nào?

Mạnh Kỳ mặc kệ tất cả những người xung quanh, chỉ nhìn chằm chằm Triệu Cảnh Thế, mỉm cười: “Tư Mã tổng bộ đầu nếu đã trở về, mỗ cũng không cần phải tạm thay quyền nữa, mong Tần vương kết toán tiền lương đoạn thời gian qua, và thù lao giết Bất Nhân lâu lâu chủ cho mỗ.”

Triệu Cảnh Thế cười gượng: “Không biết Tô tổng bộ đầu muốn thù lao thế nào?”

“Diêm La thần thảo, băng phách vạn năm......” Mạnh Kỳ đã sớm có chuẩn bị, bắn ra một tràng.

Đây đều là tài liệu để luyện chế thần binh, nếu đổi ở chỗ Lục Đạo Luân Hồi chi chủ phải tốn tới ba vạn thiện công.

Đương nhiên, Mạnh Kỳ mỗi thứ đều đòi gấp đôi, để làm phí hao tổn cho Thất Sát bi và phí tổn thất tinh thần.

Triệu Cảnh Thế mặt dại ra, nhìn vào ánh mắt của Bất Nhân lâu lâu chủ, nghĩ thôi thì bỏ tiền ra để tiêu tai vậy, nghiến răng đau đớn nói: “Nhiều thứ ngươi yêu cầu ở đây không có......”

“Dùng vật có giá trị tương ứng thay vào cũng được.” Mạnh Kỳ rất dễ nói chuyện, tuyệt không ép buộc.

Im lặng, tiếp tục im lặng, cả nửa ngày sau, Triệu Cảnh Thế mới sai Tư Mã Thạch đi bảo khố Triệu thị để lấy.

Trong quá trình chờ đợi, Mạnh Kỳ không nói gì, đứng im lặng.

Sau nửa canh giờ, Tư Mã Thạch quay lại, đưa một cái nhẫn trữ vật cho Mạnh Kỳ, Mạnh Kỳ lướt qua, thấy có vẻ hình như là đủ, không buồn kiểm kĩ, bèn thu lấy.

Triệu Cảnh Thế rất đau lòng, nhưng nghĩ chuyện đã nháo tới lớn như vậy, y lại không có khả năng giữ được Cuồng Đao, nên đành phải chịu đựng, dù hoàng thất tích lũy bao đời rất dày, đống bảo vật này cũng vẫn chiếm một phần không nhỏ!

Mạnh Kỳ cất nhẫn, xoay người đi ra, ném lại một câu nhẹ bẫng:

“Sự bất quá tam.”


“Nếu còn xảy ra nữa, dù ngươi có trốn trong Thần đô đại trận, được bao nhiêu cường giả bảo vệ, mỗ muốn lấy tính mệnh của ngươi, cũng như lấy đồ trong túi.”

Lời nói vang vọng, thân ảnh đã biến mất.

Triệu Cảnh Thế xanh cả mặt, môi ấp úng, mãi mà không thốt ra lời.

Qua một trận phá vỡ tử cục, chém đầu lâu chủ Bất Nhân lâu, lời nói của “Cuồng Đao” Tô Mạnh không còn ai dám nghi ngờ, ai cũng tin nó chính là sự thật!

Hắn luôn làm được những việc mà người khác không thể nào làm được!

“...... Cho dù ngươi có trốn ở trong Thần đô đại trận, được bao nhiêu cường giả bảo vệ, mỗ muốn lấy tính mệnh của ngươi, cũng như lấy đồ trong túi.”

............

Rời hoàng cung, Mạnh Kỳ trở về Tô phủ một chuyến, gặp Tô Ly, nhắc y tình hình thiên hạ hiện giờ, trước khi tạo thành thế cân bằng mới, tất sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra, Thần đô là một trong những vùng lốc xoáy, nên nếu có thể, hãy nhanh chóng chuyển cả nhà khỏi Thần đô.

Nhưng khi Tô Ly hỏi phải đi nơi nào, Mạnh Kỳ lại không biết, đại kiếp đã tới, thiên hạ tuy lớn, nhưng làm gì còn ngoại đào nguyên?

............

Đi thuyền rời kinh, Mạnh Kỳ thưởng thức phong cảnh hai bờ, điều chỉnh tâm tình.

Vào đêm, ánh trăng treo cao, sóng gợn lấp lánh, mang tới sự yên tĩnh an bình, thi thoảng mới nhìn thấy con thuyền khác.

Khi hai chiếc lâu thuyền lướt sát qua nhau, một giọng nữ thanh nhã bỗng vọng vào tai Mạnh Kỳ:

“Ngươi có muốn biết lai lịch của Vô Sinh lão mẫu hay không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận