Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

''Ta chính là đang nói kiếm pháp.'' Giang Chỉ Vi vẻ mặt đương nhiên.

Mạnh Kỳ bất ngờ, hơn nữa cảm thấy nàng đang nhạo báng bản thân, vì vậy cười khổ nói: ''Ta không biết kiếm pháp a, hơn nữa kiếm pháp khó học khó thông suốt.''

'' Dù sao bây giờ ngươi cũng không đổi được liều mạng đao thức tốt, trong khi làm nhiệm vụ, theo ta học một chút kiếm pháp cũng không phải là lãng phí thời gian.'' Giang Chỉ Vi hé miệng cười nói, hết sức xinh đẹp, ''Chủ yếu là ta muốn xem chiêu kiếm pháp này sơ khai sẽ có những sơ hở gì, để ta còn thuận tiện điều chỉnh, ân, ngươi có cơ sở võ công rất tốt, kiếm pháp nhập môn cũng sẽ dễ dàng hơn.''

Mạnh Kỳ mơ hồ đoán ra câu sau của nàng là muốn bỏ đi sự khó xử của hắn , nhưng vẫn nhịn không được mở miệng: ''Điều chỉnh? Kiếm chiêu này là ngươi tự nghĩ ra?''

Trương Viễn Sơn, Tề Chính Ngôn, Phù Chân Chân đều ngạc nhiên nhìn về phía Giang Chỉ Vi...nàng thế mà đã tự nghĩ ra được kiếm chiêu rồi hả?

Nói trời sinh kiếm khách cũng là khinh thường nàng.

Mạnh Kỳ cũng có trải qua tự sáng tạo chiêu thức, nhưng căn bản là từ Đoạn Thanh Tịnh biến hóa mà thành, tự nghĩ ra một bộ phận nhưng chẳng khác không có. Không ngờ rằng Giang Chỉ Vi cũng cũng đã bắt đầu dung nhập sở học của bản thân, sáng tạo ra chiêu kiếm mới.

''Đúng vậy, ta thấy Kiếm Xuất Vô Ngã sử dụng khó khăn, muốn đơn giản hóa thành một kiếm chiêu liều mạng cho Khai Khiếu, với tư cách sử dụng thường xuyên. Nhưng lúc trước không tìm được mạch suy nghĩ, cho đến lúc thông hiểu Thánh Linh kiếm pháp phần hữu tình với phần vô tình, mới tìm ra được một chút đạo lí. Kết hợp hai thứ dần dần ta nghĩ ra được một số kiếm chiêu.'' Giang Chỉ Vi thản nhiên nói ra.

Tiếp theo nàng vẻ mặt thoáng hồng, như là tia nắng ban mai chiếu qua tầng mây trắng, xinh đẹp tuyệt luân: ''Tự chính mình cảm thấy kiếm chiêu của ta trong Khai Khiếu kỳ cũng là một cái liều mạng chiêu thức mạnh mẽ, nên tự gọi là 'Diêm La Thiếp'. ''

Loại khoe khoang này làm nàng có chút ngượng ngùng.

''Khoan đã, đây có tính là tư truyền môn phái tuyệt học không? Hơn nữa tư truyền Thánh Linh kiếm pháp sẽ bị chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi gạt bỏ.'' Mạnh Kỳ có chút động tâm. Với kiếm pháp, hắn có thâm căn cố đế chấp niệm, hơn nữa Giang Chỉ Vi nói rất đúng, mình bây giờ không đổi được thêm chiêu thức liều mạng nào, khi trở về chỉ có thể tiêu phí một lượng thiện công lớn trực tiếp quán thông hoặc đổi thời gian tu luyện. Vì thế trong khi làm nhiệm vụ đồng thơi tu luyện kiếm pháp cũng là một cách tiết kiệm thời gian.

Giang Chỉ Vi sắc mặt khôi phục bình thường, mìm cười mà nói: '' Nó là chiêu thức ta mới chế, vẻn vẹn ẩn chứa một chút của hai kiếm lý, không thể coi là tuyệt học, cũng sẽ không bị chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi gạt bỏ, ta vừa thầm hỏi qua rồi.''

''Ra vậy a, nhưng mà nó vẫn có một nửa cùng Kiếm Xuất Vô Ngã tương tự, có khi nào sẽ bị Tẩy Kiếm Các hiểu lầm?'' Mạnh Kỳ động tâm hỏi thăm, A Nan Phá Giới Đao Pháp chân ý truyền thừa phải thật dày công tu luyện, hoặc là có cơ duyên thì mới có tinh tiến.

Giang Chỉ Vi ngửng đầu, cố ý làm ra vẻ cao ngạo: ''Nếu như ngươi dùng chiêu này trước mặt Tẩy Kiếm Các đệ tử, bị họ hiểu lầm, ta tất sẽ tự mình ra tay, đuổi tới chân trời góc biển cũng muốn giết ngươi, tên tặc ngốc học trộm Tẩy Kiếm Các tuyệt kỹ.''

Tặc ngốc... Mạnh Kỳ cảm thấy khó xử, nội tâm cũng rất cảm động. Nghiêm túc mà nói, kiếm chiêu là Giang Chỉ Vi tu luyện Kiếm Xuất Vô Ngã cùng với Thánh Linh kiếm pháp tâm đắc mà thành, hoàn toàn có thể đưa về Tẩy Kiếm Các. Nhưng nếu chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi cho rằng đây không tính là Thánh Linh kiếm pháp diễn hóa, cái kia cũng có thể miễn cưỡng không tính thành tuyệt học môn phái.

Nghĩ đến chỗ này, Mạnh Kỳ chắp tay trước ngực, thành tâm thi lễ một cái, không cần biết trong thời gian nhiệm vụ Luân Hồi, bản thân có thể nhập môn kiếm đạo, luyện thành Diêm La thiếp hay không, phần tâm ý này đáng giá cảm kích và khắc ghi.

Giang Chỉ Vi cũng không sĩ diện hão, thoải mái nhận Mạnh Kỳ thi lễ, sau đó cười: ''Còn có một việc, nếu ngươi đã khai Nhãn khiếu, cũng nên tu luyện Kim Chung Tráo đệ ngũ quan rồi, đây chính là thực lực tăng lên thật sự.''

''Đúng vậy.'' Mạnh Kỳ vỗ nhẹ cái đầu trọc, thiếu chút nữa quên chuyện quan trọng như thế. Nghĩ lại nguyên nhân là do mình vẫn muốn quay về Thiếu Lâm lấy công pháp, đỡ tốn thiện công, nhưng giờ nước xa không cứu được lửa gần, căn bản là không đợi được nữa. Hiện tại đổi đệ ngũ quan của Kim Chung Tráo, rất có thể mình sẽ kịp đạt nhập môn trong thời gian làm nhiệm vụ luân hồi. Như vậy có thể giảm nhiều tổn thương khi chạm trán lợi khí bình thường và các thủ đoạn công kích của Khai Khiếu kỳ. Về phần viên mãn đệ ngũ quan, tốt nhất vẫn là không nghĩ đến lúc này, điều đó cần dày công tu luyện.

Bắt đầu từ đệ ngũ quan, Kim Chung Tráo có một cái ''Phong quan'' thuyết pháp, quyết định bởi tư chất, mức độ lĩnh ngộ của mỗi người, mạnh nhất là có thể ''phong'' đến nhất phẩm, yếu nhất là cửu phẩm. Mà nhất phẩm so với cửu phẩm uy lực gần như gấp đôi.

Kể từ đó, những người tu luyện Kim Chung Tráo tại mỗi cửa đạt viên mãn sẽ có thực lực khác nhau. Mà nếu muốn chứng được Kim Cương Pháp Thân, thì mỗi cửa viên mãn phải đạt từ tam phẩm phong quan trở lên.

Đây âu cũng là võ đạo thường tình, cùng một môn công pháp, cùng một cảnh giới nhưng tuyệt đại đa số người tu luyện sẽ có cao thấp khác nhau.

Sau khi nghe Giang Chỉ Vi nhắc nhở, Mạnh Kỳ tranh thủ thời gian xuất ra sách ngọc, thoạt lật nhìn, thời gian nghỉ ngơi trước nhiệm vụ không dài, cần phải tranh thủ.

''Ách, bí tịch đệ ngũ quan cần hai trăm thiện công.'' Mạnh Kỳ nhanh chóng tìm thấy Kim Chung Tráo đệ ngũ quan đến đệ bát quan bí tịch, số thiện công cần để đổi lần lượt là hai trăm, bốn trăm, sáu trăm và tám trăm.

Mạnh Kỳ suy nghĩ, trên người mình ngoại trừ Hồng Nhật Trấn Tà Đao và Bạo Vũ Lê Hoa Châm, cũng không có gì tốt để đổi, vì vậy đành ngượng ngùng, cười hì hì nhìn đám Giang Chỉ Vi: '' Các vị sinh tử chi giao, các ngươi thấy rồi đó, nhanh như vậy ta đã cần sự giúp đỡ của mọi người rồi, cho mượn năm mươi thiện công là được. Hắc hắc, ta chính là người mặt dày.''

Giang Chỉ Vi nhịn không được mỉm cười, tiểu hòa thượng đúng là vô cùng sôi nổi: '' Ngươi một trăm năm mươi thiện công, ta đổi một hạt bách thảo đan có lẽ là đủ, như vậy người thiếu ta sáu mươi thiện công.''

Bách thảo đan là linh dược chữa thương Khai Khiếu kỳ, một trăm thiện công một quả. Nếu đổi cho chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi sẽ không bị giảm giá nhiều như bí tịch, đại khái sẽ được sáu mươi đến bảy mươi thiện công.

Tề Chính Ngôn đột nhiên mở miệng: '' Giang cô nương, không cần phải đổi bách thảo đan, mọi người gom góp thiện công có khi đủ rồi, ta còn ba mươi thiện công dự bị.''

Bách thảo đan là linh dược chữa thương, mỗi người ở đây đều có thể nhờ nó mà bảo trụ một mạng, không cần phải lãng phí như vậy, phải biết rằng một lọ cùng lắm có ba bốn hạt thôi.

''Như thế là đủ, ta còn mười thiện công, Giang sư muội cũng còn mười thiện công.'' Trương Viễn Sơn đập hai tay nói.

Thuận lợi gom góp thiện công, Mạnh Kỳ đem Kim Chung Tráo đệ ngũ quan bí tịch đổi ra, sau đó ném ánh mắt ti tiện cho đám ''sinh tử chi giao'' : ''Các vị, nhiệm vụ lần này mấy người phải hết sức bảo hộ ta rồi, nếu ta chết đi, thiện công của các người liền không thu lại được, hặc hặc, thiếu nợ mới là lão đại a.''

Gia hỏa này thật nhanh nhẹn, Giang Chỉ Vi im lặng nhìn lên trời, sương trắng mờ mịt, như Thiên Đình tiên cảnh.

Mấy người lại trò chuyện những việc trải qua trong nửa năm vừa rồi, một lúc sau có ba đạo hào quang trắng sữa hiển lộ.

''Người mới?'' Trương Viễn Sơn cầm tay Phù Chân Chân, ý bảo nàng không cần khẩn trương.

Cột sáng tiêu tán, xuất hiện ba người lạ, hai nam một nữ. Nữ vóc dáng cao gầy, ngũ quan nhìn riêng thì không đẹp, mắt híp, mũi nhỏ, bờ môi dày, nhưng nhìn tổng thể khuôn mặt thì lại có chút hòa hợp, cũng tạm coi là một mỹ nữ; Nàng đại khái hai mươi tuổi, mặc trang phục màu tím, chân mang ủng đen, bên hông đeo một cặp Uyên Ương đao dài ngắn khác nhau.

Hai người nam tử cũng đều trẻ tuổi, khoảng hơn hai mươi. Một người mày rậm mắt to, dáng người khôi ngô, cơ bắp căng phồng, mang một loại khí chất phóng khoáng, trên người hắn không mang vũ khí, làm người khác cảm thấy gọn gàng tiêu sái. Người còn lại thì tặc mi thử nhãn, lấm la lấm lét, cười hì hì đánh giá nhóm Mạnh Kỳ.

Bọn họ đều không có sự nghi hoặc sợ hãi giống người mới vào Luân Hồi thế giới.

''Các ngươi là đồng đội trong nhiệm vụ lần này a? Xin tự giới thiệu, tại hạ La Thắng Y. Đây là hai đồng bạn của ta, Hạ Sơ Lâm, Hạ Đan Đan, bọn họ là tỷ đệ.''

Tỷ đệ?? cái này...chênh lệnh tướng mạo cũng quá lớn đi, một người mang khí chất mỹ nữ, một bên thì lấm la lấm lét... Đây là ý nghĩ đầu tiên của Mạnh Kỳ, ngay sau đó phản ứng: ''Đồng đội?''

Giang Chỉ Vi đám người cũng nghi ngờ nhìn đối phương.

La Thắng Y cười thản nhiên: ''Trong Luân Hồi thế giới, thường xuyên có nhiệm vụ an bài nhiều tiểu đội liên thủ, sau đó có thể hợp nhất thành một đội.''

''Như vậy có thể là nhiệm vụ lần này rất khó khắn, cần hai tiểu đội chúng ta liên thủ, hoặc có thể là đối kháng một trận doanh khác. Nói tóm lại, lần này rất nguy hiểm, khả năng cao sẽ có người chết.''

Xem ra Luân Hồi thế giới có không ít tiểu đội... Đám Mạnh Kỳ liếc nhìn nhau, trong lòng mang cùng ý nghĩ. Sau đó Trương Viễn Sơn cất bước về phía trước, giới thiệu đại khái năm người, bất quá hắn nói chuyện hàm hồ, xuất thân và môn phái cũng không có nói ra, quỷ mới biết đối phương có phải địch nhân tương lai hay không.

''Ta cảm thấy chúng ta nên thành thật với nhau một chút, ít nhất cũng cho nhau biết rõ tiêu chuẩn võ công, như vậy khi làm nhiệm vụ mới thuận lợi. Ta đã mở thất khiếu, am hiểu dùng quyền, có chút ít danh khí.'' La Thắng Y đương nhiên sẽ không tự bộc lộ át chủ bài với võ công, chẳng qua là giản lược cảnh giới bản thân.

''Có chút danh khí?... Ngươi là 'Thiết quyền Vô Địch' La Thắng Y? '' Trương Viễn Sơn thoáng nhớ ra đối phương là ai.

''Đúng vậy.'' La Thắng Y không kiêu ngạo, không khiêm tốn trả lời.

Trông thấy Mạnh K biểu lộ mờ mịt hồ đồ, Giang Chỉ Vi truyền âm nhập mật nói: ''Hắn từng hoàn thành vài việc đại sự vượt trên cảnh giới của hắn, thanh danh khá tốt, hiện tại xếp hạng ba mươi Nhân bảng.''

So với Bạch Đầu Ngốc Thứu An Quốc Tà bài danh còn cao hơn, không thể coi thường a! Mạnh Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, âm thầm quyết định sau này không thể chỉ đâm đầu vào tu luyện, nên bỏ chút thời gian đi nhìn Thiên Địa Nhân bảng.

Đang lúc Trương Viễn Sơn muốn mở miệng nói chuyện, trước mắt mọi người đều tối sầm, bên tai vang lên thanh âm đạm mạc của chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi:

'' Ma phần* sắp mở ra, tứ đại môn phái chuẩn bị liên thủ vây công Ma giáo tổng đàn Thánh Hỏa Sơn, tiêu diệt chủ lực đối phương, một lần nữa phong ấn ma phần.''

*Phần: trong phần mộ, để là Ma mộ đọc hơn kì nên mình sẽ để nguyên Hán Việt là Ma phần.

'' Nhiệm vụ chính tuyến thứ nhất, tiến về Phong Vân Trang, gia nhập liên minh tứ đại môn phái, công phạt Ma giáo, phá vỡ Ma giáo tổng đàn, phong ấn Ma phần. Thành công ban thưởng ba trăm thiện công, thất bại khấu trừ thiện công tương ứng.''

'' Nhiệm vụ chính tuyến thứ hai, nhiệm vụ trận doanh đối kháng: Giết chết Luân Hồi giả ở Ma giáo trận doanh. Giết chết mỗi một Súc Khí kỳ, ban thưởng mỗi người năm mươi thiện công, ngược lại nếu bản doanh có Súc Khí kỳ bị giết, mỗi người trừ năm mươi thiện công. Tương tự, đối với lục khiếu trở xuống là một trăm thiện công, lục khiếu trở lên là hai trăm thiện công. Cuối cùng người không đủ thiện công, gạt bỏ.''


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui