Nhất Thế Tôn Sư

Dịch giả: Tiểu Băng
Ta chỉ muốn gây náo động mà thôi...... Hà Thất nhất thời không biết nói gì, bỗng cảm thấy Mạnh Kỳ nói cũng thực là có lý. Đúng vậy, hắn sở dĩ sảng khoái tới đây phó ước, tiến đến “bình luận”, là để tạo ra ồn ào, lan truyền thanh danh, để mấy người Lục đại tiên sinh, Tô Vô Danh biết tin, chủ động tìm tới mà thôi.
Nhưng mà... Đến là thản nhiên nói toạc ra như vậy, kiểu nào cũng cảm thấy là lạ.
Cả bình nguyên chìm trong yên tĩnh. Pháp Thân và các đệ tử ngũ đại kiếm phái đều lâm vào trầm mặc, không khí đầy sự xấu hổ và áp lực khó tả.
Sức mạnh Thiên tiên cùng cấp tinh thần, trong thời Thần Thoại, những tinh quan tinh thần siêu cấp đa phần đều là cấp độ này, nhưng những người đó mạnh thì có mạnh, khả năng khống chế cũng vẫn chưa đạt tới được mức độ như người này. Cho dù chuyện của thời thần thoại đã trở thành không thể nào kiểm chứng, thì ít nhất Thiên tiên hiện giờ cũng chỉ có một người là có thể khống chế tới kết cấu nhỏ nhất siêu vi, một kiếm thành trận, đó chính là Số Thánh Vương Đạo Lâm, mà ông cũng phải dùng tới Lạc Thư mới làm được, chứ không phải bản thân có thể làm.
Trong khi Tô Mạnh lại lấy cảnh giới Nhân tiên thể hiện ra điều ấy, khả năng khống chế còn vượt cả Thiên tiên, quả thực là chuyện làm người ta không thể nào tin được!
Hắn làm sao mà làm được? Chẳng lẽ cảnh giới kiếm pháp còn có thể vượt qua cảnh giới tu vi?
Hay là thời thần thoại có những kẻ trời sinh đã có đặc thù Truyền Thuyết?
Mọi người đều phải thành thật thừa nhận một điều, mặc kệ Tô Mạnh là làm sao làm được điều này, thì “một kiếm thành trận” của hắn đều là thật, Yêu Nguyệt kiếm phái Lý Lượng đã được tự mình thể nghiệm qua.
Chỉ cần một điểm này, hắn đã có thể chiến đấu vượt giai, lấy sức mạnh Nhân tiên tranh hùng với Địa tiên, nếu còn cộng thêm thần binh cấp Địa tiên, thì hẳn có thể chiến thắng mà không nhiều vất vả, chưa kể phẩm giai kiếm pháp hắn đang có là loại bất phàm, kết hợp hết lại, đám người mình hoàn toàn không có khả năng chiến thắng!
Với tình hình như vậy, nên tiếp tục yêu cầu hắn “bình luận”, hay là không ra tay nữa, để giữ gìn mặt mũi?
Pháp Thân ba phe Dao Quang, Thiên Hải, Đại Tuệ còn lại đều chìm vào suy nghĩ.
Nếu không ra tay nữa, những kẻ xấu mồm nhất định sẽ nói môn phái họ bị dọa sợ tới mức ngay cả khiêu chiến cũng không dám, cái này còn mất mặt hơn cả đánh thua!
Thiên Hải kiếm tông Phương Hàn Kính tiến lên trước một bước, từ xa mở miệng:
“Mời Tô tiên sinh bình luận kiếm pháp bổn môn.”
Ngữ khí không còn cái kiểu khí thế ép người, mà trở nên khiêm tốn, mời bình luận thật sự.
Bát Cửu huyền công khôi phục kinh người, Mạnh Kỳ nhanh chóng đã khôi phục đỉnh phong, mỉm cười: “Phương chưởng môn mời xuất kiếm.”
Phương Hàn Kính là chưởng môn Thiên Hải kiếm tông, bái thức mở đầu, hiện ra một Pháp Thân màu lam sẫm, từng ngôi sao ngưng tụ thành khiếu huyệt, ẩn chứa sức mạnh mênh mông, theo kiếm quang chém ra, ào ạt dâng trào.
Thiên địa nhất thời bị một con sông lớn hư ảo bao phủ, tinh hà tụ thành đại đạo, hùng hồn mênh mông, liên miên không dứt, sóng này nối gót sóng kia, như vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.
Kiếm quang năm màu trong tay Mạnh Kỳ biến lớn, vẽ ra một cái vòng tròn, ngưng tụ thành một vòng sáng, giống lúc đánh nhau với Ma Kiếm Thiên Vương, chặt chẽ trói buộc Âm Dương, suy diễn u ám Hỗn Độn.
Thiên Hải kiếm quang chém tới, trùng trùng điệp điệp dũng mãnh tràn vào vòng sáng, rồi bị vòng sáng đều nuốt chửng, biến mất không còn chút tăm hơi.
Những làn sóng kiếm quang thi nhau đánh vào, để rồi tiếp tục không ngừng bị nhẹ nhàng thôn phệ. Phương Hàn Kính muốn thay đổi chiêu thức, nhưng kiếm quang không thể thoát khỏi vầng sáng, khiến Pháp Thân của y vốn nối liền với chúng như bị rơi vào vũng bùn.
“Kiếm pháp hay.” Phương Hàn Kính dứt khoát lưu loát nhận thua.
Cảnh giới kiếm pháp của đối phương còn ở đó, có đánh nữa vẫn sẽ là một từ thua, còn không bằng giữ thể diện kết thúc.
“Kiếm pháp của Thiên Hải kiếm tông bắt chước Tinh Hà, nhưng có khác với Lạc Tinh kiếm phái, cần phải ngưng luyện đạo lực tinh thần trong từng khiếu huyệt. Thời mở khiếu nhất định là lừng danh với nội lực hùng hồn, một khi triển khai kiếm pháp, một kiếm tiếp một kiếm, một sao nối một sao, hóa thành sóng triều, không ngừng trảm kích, liên miên bất tận như tới vĩnh hằng, vô cùng khó chống đỡ, tuy nhiên những phương diện còn lại thì hơi quá bình thường.” Thấy Phương Hàn Kính thái độ tốt, Mạnh Kỳ cũng tốt bụng bình luận cho.
Phương Hàn Kính thở dài: “Đúng là như vậy. Lịch đại tiền bối của bổn môn đều đã thử cải tiến và sáng chế kiếm pháp khác để phối hợp, nhưng hiện giờ mới chỉ có chút sở thành, nên mới không lấy ra khỏi làm bẩn con mắt Tô tiên sinh.”
Sau Thiên Hải kiếm tông là Dao Quang kiếm phái, Trần Nguyệt Kỳ tao nhã xách một thanh đoản kiếm trong suốt bay ra, chắp tay nói:
“Còn thỉnh Tô tiên sinh bình luận.”
Đã thấy ba trận chiến trước, cô đã không thể không ca ngợi khả năng kiếm pháp chỉ nhìn là biết của Mạnh Kỳ. Dù trước đó cô vốn là bất mãn không thích, nhưng nay không thể không thừa nhận đây là một cao nhân kiếm pháp cả đời hiếm gặp, chỉ luận về kiếm pháp và khả năng khống chế, thì đã vượt cả qua Càn Khôn nhị kiếm!
Cho nên, thái độ của cô mới vô thức chuyển thành mấy phần tôn kính, sự tôn kính của một kiếm giả dành cho cao nhân kiếm pháp.
Đến lúc này, mới chính thức có mấy phần không khí bình luận chỉ giáo thật sự.
Mạnh Kỳ đứng thẳng lưng, chìa tay ra mời:
“Trần tiên tử, mời.”
Trần Nguyệt Kỳ hòa hợp người với kiếm, đoản kiếm bỗng chốc to ra, như nổ tung diễn hóa, tỏa xuống những làn ánh sáng, biến cả khu vực thành tiên giới, đoản kiếm thật sự thì ở đâu không ai biết.
Mạnh Kỳ chỉ cười, tay trái bấm một cái, khẽ búng chuẩn xác vào mũi kiếm.
Đương! Mấy đường kiếm quang ngũ sắc bị bắn ra, nhanh chóng phân hoá, suy diễn ra ngàn vạn đường kiếm quang giống hệt nhau, không phân mạnh yếu, mạnh đều như nhau.
Những đường kiếm quang này bay ra, bay đi khắp nơi, không đâu không tới, không ngừng va chạm với dao quang kiếm quang.
Đương!
Kiếm quang và Dao Quang bắn nhau tóe ra thành hoa lửa, vô cùng đẹp đẽ, chúng kết đầy đặn thành từng đôi đối chọi với nhau, không có một đường kiếm quang ngũ sắc nào thừa, cũng không có một đường dao quang nào thừa.
Trong cơn mưa hoa lửa ấy, mũi của Ly Tiên kiếm điểm trúng vào đoản kiếm trong suốt.
Tất cả đều vừa vặn, đẹp đẽ như một bức tranh.
Đôi mắt Trần Nguyệt Kỳ xoay chuyển, rồi dần sáng lên. Một kiếm này có vài phần tương tự với Dao Quang kiếm pháp của cô, nhưng hàm ý cao hơn, huyền diệu sâu hơn, giúp cô ngộ ra không ít thứ, thấy được thêm nhiều điều mà trước nay chưa nhìn thấy.
“Đa tạ Tô tiên sinh bình luận.” Không đợi Mạnh Kỳ mở miệng, Trần Nguyệt Kỳ đã cảm khái chắp tay, rất là vui vẻ và cảm khái.
Không cần nói gì thêm, chỉ một kiếm này chính là bình luận tốt nhất!
Mạnh Kỳ mỉm cười gật đầu:
“Hiểu được là tốt.”
Hiểu được là tốt...... Cả bình nguyên lại chìm vào im bặt.
Trần Nguyệt Kỳ bay về, Đại Tuệ kiếm phái Lâm Di rút kiếm đi ra, sự tôn kính trên mặt đã vượt qua bất mãn.
Cao nhân kiếm pháp cỡ này mà liệt ra bảy đại kiếm pháp đứng đầu, nhất định là có mấy phần đạo lý.
Cô hành lễ, không giống đối mặt một Nhân tiên, mà giống đang đối mặt một tiền bối Thiên tiên hay Địa tiên, sau đó nhẹ nhàng tinh túy điểm ra một kiếm, vào hư không bên trái Mạnh Kỳ.
Một kiếm này thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng Mạnh Kỳ lại gật đầu, lộ ra mấy phần tán thưởng.
Một kiếm này là trảm nhân quả!
Đại Tuệ kiếm phái mất tích trong dòng sông lịch sử còn có được một chiêu này?
Tuy Pháp Thân có tiếp xúc với nhân quả dày dặn hơn hẳn so với ngoại cảnh, nhưng muốn thật sự chém đứt nó, vốn đã ít lại càng ít.
Đáng tiếc lại gặp phải mình, Mạnh Kỳ tiện tay đi một kiếm, tiêu sái điểm lên bên trên lưỡi kiếm của Lâm Di, hư không như có di động, nhưng rồi gió êm sóng lặng, không hề có gì khác thường.
“Đa tạ Tô tiên sinh chỉ điểm.” Lâm Di dùng từ chỉ điểm chứ không phải bình luận.
“Tốt lắm.” Mạnh Kỳ khen.
Lâm Di quay về trong sự khó hiểu của mọi người. Hai người này giao thủ cứ như trong tông môn hằng ngày dạy học, mà chỉ ở cấp độ Súc Khí kỳ, không có chỗ nào giống Pháp Thân giao thủ, cũng chỉ có Pháp Thân mới đại khái nhìn ra manh mối.
Ngũ đại kiếm phái trầm mặc hồi lâu, mới đồng thanh nói:
“Đa tạ Tô tiên sinh bình luận.”
Mặc kệ có tâm phục khẩu phục hay không, họ cũng đều không có khả năng giành vị trí hàng đầu cho kiếm pháp của bổn môn nữa.
............
Rời khỏi Lạc Già sơn, thì gặp được Nhậm Thu Thủy đang chạy tới.
“Bình luận xong rồi?” Nhậm Thu Thủy mỉm cười.
Cô chẳng chút nghi ngờ chuyện Mạnh Kỳ “bình luận” ngũ đại kiếm phái. Cái con người này, không những kiếm pháp xuất chúng, còn là người đầy bụng gian giảo, còn rất nhiều thủ đoạn mạnh mẽ, trong tình huống không phải chiến đấu sinh tử, muốn thuyết phục ngũ đại kiếm phái không phải là việc gì khó.
Mạnh Kỳ cười: “Xong rồi, ngũ đại kiếm phái đều bội phục ta đức cao vọng trọng, cười vui vẻ chấp nhận sự bình luận của ta.”
Nhậm Thu Thủy mỉm cười, nhìn Hà Thất, lại vung kiếm ngăn cách thiên địa.
“Trưởng bối trong môn ta muốn hỏi Tô đạo hữu có muốn lấy ‘Hãm Tiên kiếm kinh’, ‘Lục Tiên kiếm kinh’ Pháp Thân đệ nhất thiên và Tru Tiên trận đồ đổi ‘Tuyệt Tiên kiếm kinh’ và ‘Tru Tiên kiếm kinh’ hoàn chỉnh hay không?” Nhậm Thu Thủy gọn gàng đi thẳng vào vấn đề.
Mạnh Kỳ thầm thở phào. Mình phô trương thanh thế để hù cái vị ở đằng sau lưng Nhậm Thu Thủy, muốn chọn trao đổi chứ không phải cướp, chẳng qua chỉ vì nhìn ra nhất mạch nhà họ hoàn toàn bị thiếu “Hãm Tiên kiếm kinh” và “Lục Tiên kiếm kinh”, hẳn là không có Đa Bảo Thiên Tôn tọa trấn.
“Lúc trưởng bối của ta có được chúng nó, chân ý truyền thừa chỉ còn sót lại một lần, truyền cho ta thì chỉ có bí tịch mà thôi, thế có được không?” Mạnh Kỳ nói dối.
Này không nói dối, mình làm sao tạo ra nổi chân ý truyền thừa của kiếm kinh và trận đồ trong động thiên Tiên Tích bốn năm vạn năm sau!
Nhậm Thu Thủy vẻ cũng đã có dự trù trước, không chút do dự nói: “Không thành vấn đề.”
Cô nói thêm: “Cho hỏi trưởng bối của ngươi phát hiện ra Bích Du cung ở đâu? Đây là tổ đình của sư môn ta, chúng ta phải đi triều bái một chút.”
“Người chưa từng nói rõ, chỉ nói lần thứ hai đi thì không còn tìm thấy Bích Du cung nữa.” Mạnh Kỳ sắc mặt như thường trả lời.
Đương nhiên không tìm thấy, bởi vì đã dời nó đi rồi mà!
Nhậm Thu Thủy biến sắc, nghe ra được là Mạnh Kỳ không muốn nói cho cô biết:
“Tô đạo hữu, mong chuyển tin cho trưởng bối kia của ngươi, nếu có rảnh, chưởng giáo bổn môn muốn gặp mặt ông ấy.”
Mạnh Kỳ trong lòng căng thẳng, nhưng vẫn cười tự nhiên: “Trưởng bối kia của ta đang ở trong giai đoạn quan trọng, tạm thời chưa thể xuất quan.”
Nhậm Thu Thủy trầm mặc nửa ngày, mới cười yếu ớt: “Tóm lại cứ nhờ Tô đạo hữu chuyển cáo là được. Chúng ta trao đổi bí tịch đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui