Nhất Thế Tôn Sư

Dịch giả: Tiểu Băng
Thiên địa bị phật chưởng bao phủ, bốn phương tám hướng đều có những đóa hoa bà la vàng nở rộ, một đóa hoa một thế giới, một chiếc lá một vũ trụ, bên trong ngồi đầy tam sinh Phật Đà, chư thiên Bồ Tát, vạn phương La Hán, diễn hóa ra từng tầng tịnh thổ.
Nơi trung tâm tịnh thổ, có một tượng phật màu ám kim ngồi trên đài sen, xung quanh có Minh Vương vây quanh, đỉnh đầu có Đại Bằng giương cánh, sau đầu phật quang như nguyệt, nhiều vòng tầng tầng, chiếu sáng tịnh thổ, chính là A Nan Kim Thân.
Vạn Phật triều tông, một chưởng hạ xuống, trấn áp tất cả!
Mạnh Kỳ thầm thở dài, lúc này A Nan mới chỉ là đỉnh Thiên tiên, quả nhiên là khi không bỏ xuống được chấp niệm, lúc nhập thế Luân Hồi pháp, mỗi đời sau lại kém hơn đời trước, ấn ký dần dần tiêu tán, nếu cứ để như vậy, cả đời này y cũng chỉ dừng lại ở mức vừa vào Truyền Thuyết mà thôi, đến kiếp sau, thành tựu Truyền Thuyết sẽ trở thành là hi vọng xa vời. Mà nếu không có cảnh giới Truyền Thuyết, ấn kí sẽ hoàn toàn tiêu tán. Hèn gì đời này A Nan lại thả ra di thể Lôi Thần, thì ra là muối nuôi ra một con cá Lôi Thần, sau đó sẽ dùng nó để hòa vào cái thân Phật môn này, để đột phá giới hạn.
Đáng tiếc thực lực y quá yếu, bị Bá Vương chém diệt quá khứ, mạnh mẽ tránh thoát, tương lai lại còn cùng Bá Vương song song bước vào Truyền Thuyết. Sau đó bỏ bao công sức, sau khi ép được Bá Vương tự bạo, A Nan nhận ra con đường phía trước đã chấm dứt, không cò hi vọng siêu thoát, nên mới hoàn toàn nhập ma, nghịch chuyển Như Lai thần chưởng, trở thành kẻ gây ra Trung Cổ đại kiếp.
“Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.”
“Buông xuống đồ đao, lập địa thành Phật.”
Âm thanh vang vọng, phật chưởng chụp xuống. Hàn Quảng tiến lên trước một bước, ánh mắt trở nên đạm mạc uy nghiêm, không có thiên vị, không có căm hận, không có ưu ái, cũng không có lạnh bạc, chí đại chí cường chí hãn chí quảng cảm giác xông thẳng lên trời.
Ào ào, trong tiếng nước chảy, trong tay Hàn Quảng đột nhiên xuất hiện một thanh trường đao do ba quang ngưng tụ thành, chém ngược lên trên!
Một dòng sông hư ảo hiện ra, choán đầy trời đất, tràn ngập cả tầng tầng tịnh thổ.
Thiên Đế đạp quang âm, đè ép cả một thế!
Mạnh Kỳ thấy lưu ly phật chưởng mất đi màu ám kim, chỉ còn hai màu đen trắng, tịnh thổ mất đi sự thanh tịnh, chỉ còn sự cô đọng, các Phật Đà Bồ Tát đều bị khựng lại, như biến thành bức tranh.
Ầm!
Thiên địa chấn động, hoa bà la vàng và thủy quang ảm đạm lan ra xung quanh, dư ba quét ngang Thiên Đình di tích.
Trong mắt Mạnh Kỳ hiện lưu ly cổ đăng, quanh thân dòng sông hư ảo vòng quanh, Ly Tiên kiếm đâm ra, dư ba bị cắt đứt.
Bích Cảnh Tuyền nhìn Mạnh Kỳ, vung tay, tế ra Hỗn Nguyên Kim Đấu.
Kim đấu lơ lửng trên cao, một làn kim quang không ngừng xoay tròn diệt trừ sạch dư ba lan tới.
Trên đầu Số Thánh thì có một cái mai rùa, với những đốm sáng đen trắng, suy diễn thiên địa huyền cơ, khiến dư ba chỉ có thể lướt sát qua người ông mà thôi.
Rào rào!
Ánh đao phá tan tịnh thổ, choán đầy phật quốc, lan tới từng ngóc ngách thiên đình di tích. Mạnh Kỳ thấy mình như chìm xuống biển sâu, xung quanh tối mù tối mịt, mơ hồ nhìn thấy những đốm sáng lấp lóe, đành phải không ngừng cố gắng chống đỡ.
Hàn Quảng bị Thiên Đế phụ thể, và cũng đạt tới đỉnh Thiên tiên?
Một đao “Thiên Đế đạp quang âm” này có thể nói là vừa mạnh vừa tuyệt. Nếu không có cảnh giới Truyền Thuyết, hay biết công pháp liên quan tới thời gian như Tru Tiên kiếm pháp, Vô Cực ấn hay có tuyệt thế thần binh pháp bảo, thì không thể nào chống lại nổi!
Nếu A Nan đang ở đỉnh phong, cái này chẳng khác gì chỉ là ăn sáng, nhưng hiện giờ thì xem ra phải trả giá đắt......
‘Biển sâu’ xung quanh Mạnh Kỳ rúng động, thiên địa cô đọng thi nhau vỡ tan, một cái phật chân thò ra.
Một tượng phật ám kim khổng lồ tay kết ấn, bước đi ra, đạp vỡ ba quang, cái gì nó chạm đến, đều hóa thành không.
Vật chất là không, địa hỏa phong thủy là không, tất cả đều là không!
Tượng phật bước tới, thân cây, tảng đá, núi thi thể xung quanh đều bị mất đi sức nặng, bay lên lơ lửng, trong đó có ba bản ngọc sách, lóe ra ánh sáng lấp lánh.
Nhìn cảnh Phật Đà hàng thế, Số Thánh biến sắc, thì thào:
“Tay chân đứt gãy, máu nhuộm tịnh thổ, thiên địa sa sút, thi thể khắp nơi, Động Thiên rách nát, đại kiếp mở ra, không ai may mắn thoát khỏi......”
Tích tắc này, nhờ cơ hội khiên dẫn, ông thoáng nhìn thấy được cảnh tượng đại kiếp hai vạn năm sau, nhìn thấy được kết quả không hay, giọng nói run lên vì sợ.
Mạnh Kỳ nghiêng đầu nhìn ông, không có cảm giác có sức mạnh tu chỉnh của trời đất. Xem ra Số Thánh quả thực là nhìn thấy Ma Phật chi kiếp lần đầu tiên chính là ở Ngọc Hoàng sơn, sau này mới từng bước nghiệm chứng, tìm cách vượt kiếp cho Vương gia.
Thiên Đình di tích như hóa thành tịnh thổ Phật quốc, A Nan hiện ra Kim Thân, thi triển Như Lai thần chưởng, một tay dựng trước ngực, tay kia vương qua chỗ ba quyển Ngọc Thư.
Nhưng một ánh đao đã từ trong lưu ly chém ra, cao xa mênh mông, vô cùng đơn giản, như đầy khí tức thời gian.
Quang âm như đao, từng đao đoạt tuổi thọ.
Ánh đao mênh mông chém xuống, phật đà khổng lồ bị già đi cả vạn năm, mục nát ra từ bên trong, kim thân lập tức yếu hẳn.
Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão, phật như hiện thế phật cũng thương!
A Nan khoanh chân ngồi xuống, hai tay kết Niết Bàn ấn, phía sau có một cây Bồ Đề khô héo che trời, phi sinh phi phi sinh, phi tử phi phi tử, Quang Âm chi đao không còn ảnh hưởng gì được tới y.
Rắc!
Trường đao chém xuống cây Bồ Đề khô héo, kích phát Niết Bàn chi ý, một quyển Ngọc Thư bị cuốn vào trong đó, hào quang ảm đạm, sau đó nát tan.
Ầm!
Bồ Đề tiêu tán, những chiếc lá cây bay xuống, che chắn cảm quan của mấy người Mạnh Kỳ.
Đến khi lá cây rụng hết, Mạnh Kỳ thấy A Nan một tay tạo thế niêm hoa, một tay bắt được hai quyển sách Ngọc Thư còn lại.
A Nan không dừng lại, Kim Thân hóa thành ánh sáng, bỏ chạy ra khỏi Thiên Đình di tích.
Số Thánh vội vã đuổi theo A Nan.
Mạnh Kỳ truyền âm cho Bích Cảnh Tuyền:
“Bích tiên tử, chúng ta liên thủ, dò dẫm nơi này tìm cách trở về!”
Có Hỗn Nguyên Kim Đấu chi uy, không hẳn là không đánh lại Hàn Quảng!
Bích Cảnh Tuyền không chút do dự gật đầu: “Được!”
Khí thế mạnh mẽ mênh mông trên người Hàn Quảng ào ào rút đi, khí tức nhanh chóng rút xuống, chỉ còn lại tiêu chuẩn Địa tiên.
Nhưng Mạnh Kỳ còn chưa kịp thấy mừng, thì sau lưng và hai bên đã xuất hiện thêm ba Hàn Quảng, một người khí tức thâm sâu, một người mang tới hủy diệt chi ý, một người đạm bạc bình thản như đại đức cao tăng!
Từ khi biết Hàn Quảng xông vào Huyền Thiên tông thất bại, mấy người Mạnh Kỳ và Lục đại tiên sinh đã từng thảo luận vì sao y lại có thể vừa ở bên Dao Trì đoạt bảo, vừa xuất hiện ở Huyền Thiên tông. Mọi người đều đoán hẳn là y đã dùng một món bảo vật nào đó chém ra một cái thân ngoại hóa thân, và hẳn là thân ngoại hóa thân luyện công pháp Lục Diệt Diêm Ma.
Hôm nay xem ra, thân ngoại hóa thân y chém ra không chỉ có một cái, mà còn có một cái nữa chịu tải “Thiên Đế” công pháp!
Cái thân thể mang tới cảm giác đại đức cao tăng khiến Mạnh Kỳ nghĩ tới Như Lai thần chưởng và Như Lai nghịch chưởng trong A Nan tịnh thổ, trong lòng chợt nghĩ tới Đạo Môn chi thân Thái Ất Thiên Tôn và Phật môn chi thân Dược Sư Như Lai của Thanh Đế.
Chẳng lẽ Hàn Quảng bắt chước tiền nhân, lấy Như Lai thần chưởng và Như Lai nghịch chưởng làm trụ, chém ra Diêm Ma chi thân và Thiên Đế chi thân, để bù lại cái tai họa ngầm do hỗn hợp công pháp của mình?
Mạnh Kỳ đã hơi hiểu trạng thái của Hàn Quảng, không phải cứ hai môn thần công nào cũng có thể dung hợp hoàn mỹ như “Bát Cửu huyền công” và “Nguyên Thủy Kim Chương”.
Hàn Quảng đạm mạc bình thản đưa một tay ra, ý bảo Mạnh Kỳ và Bích Cảnh Tuyền không cần lo lắng, mỉm cười: “Bổn tọa không có ác ý với các ngươi.”
Giọng nói này vẫn khác hẳn với giọng nói của y trước đây, trầm trầm, đầy từ tính.
Không có ác ý? Mạnh Kỳ vẫn giữ nguyên phòng bị, sẵn sàng rút đao, ngưng trọng nói:
“Ngươi không có bị chấp niệm Thiên Đế phụ thể.”
Nhìn bộ dạng tỉnh táo thế kia, đâu có giống bị người phụ thể!
“Đương nhiên không bị, chỉ là diễn cho A Nan và Số Thánh xem thôi, để dóm ngó bí mật của A Nan.” Hàn Quảng mỉm cười thừa nhận, chỉ chỉ cái hóa thân mới vừa giao thủ với A Nan vừa rồi, “Chấp niệm Thiên Đế bị ta làm ký thác, chém ra cái Thiên Đế hóa thân này.”
Mạnh Kỳ giật mình, hèn gì Hàn Quảng muốn tới Ngọc Hoàng sơn, thứ y tìm đối với người khác là vô dụng, hóa thân do y tự chém ra không thể nào thay thế được Thiên Đế chấp niệm!
Mạnh Kỳ nhớ tới Ma Sư vừa rồi bày ra thực lực Thiên tiên, trầm giọng hỏi:
“Sau khi chém ra Thiên Đế hóa thân, ngươi tấn chức Thiên tiên?”
“Công hành viên mãn, lại có thời gian mười năm mài dũa, tự nhiên tấn chức.” Hàn Quảng cười đến vân đạm phong khinh, hai bộ hóa thân khác đi tới, dung nhập vào bản thể, khiến trên người có cả cảm giác đạo đức cao tăng, có cả sự tiêu sái bất kham, và khí tức Thiên tiên khủng bố.
Mạnh Kỳ đề phòng hỏi: “Nếu Ma Sư ngươi không có ác ý, vì sao cản chúng ta lại?”
Thời gian mười năm là có ý gì?
Hàn Quảng cười trêu tức: “Ta chỉ muốn giúp ngươi một tay thôi, tam đệ.”
Tam đệ? Da đầu Mạnh Kỳ tê dại, Bích Cảnh Tuyền lập tức kéo dãn khoảng cách ra với hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui