Nhất Thế Tôn Sư

Dịch giả: Tiểu Băng
Mạnh Kỳ và Bá Vương cùng biến mất, lối vào trong lăng hiện ra mồn một, Lục đại tiên sinh không chút do dự, xách Nhất Tâm kiếm, lao tới chắn đường.
Tô Mạnh có giữ chân nổi Bá Vương không? Có thể kéo dài bao lâu? Bá Vương đuổi tới thì phải làm sao? Nếu mình không níu chân được Cổ Nhĩ Đa và Tô Ðát Kỷ thì sao? Mà dù có thành công, giành được thần thông Nhất Khí Hóa Tam Thanh, Thuần Dương tử truyền thừa và Thượng Động kiếm, thì nơi này cũng đã bại lộ, tất sẽ đưa tới quần lang vây quanh, sau này phải bố trí lại ra sao, để truyền lại “Đạo thống”?......
Rất nhiều vấn đề tồn tại, nếu đổi là pháp thân khác, hẳn sẽ lâm vào bối rối, phân tâm. Nhưng Lục đại tiên sinh không như vậy, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất là làm sao để giữ chân hai người mà thôi.
“Ta từ nhỏ đần độn, nếu phân tâm, tất sẽ bị thất bại, nên lúc nào làm việc cũng phải chuyên tâm, cố gắng hết cỡ, không nghĩ tới trường hợp thất bại......” Lục đại tiên sinh từng nói với thê tử như vậy, không tự ti không kiêu ngạo, như thanh kiếm của ông, lúc nào cũng chỉ có con đường dưới chân mà thôi.
Kiếm quang xuyên qua, Lục đại tiên sinh phát hiện các tầng cấm pháp và cơ quan phía trước đều đã được mở ra, rõ ràng là Cổ Nhĩ Đa vận chuyển sức mạnh trích tiên của Thiên Tru phủ, gặp núi bổ núi, gặp sông chém dòng, không chút chần chừ xông tới phòng chủ mộ.
Lục đại tiên sinh đuổi theo, pháp thân đầy vết thương và vết rạn đang dần khép lại, Canh Kim Bất Diệt thể nổi danh có khả năng tự lành, cứng rắn và sắc bén.
Trước mắt ông đột nhiên sáng lên, bởi vì cánh cửa đồng cách đó không xa đã mở rộng, cảnh ở trong chủ mộ hiện ra rõ mồn một trong ánh nến. Cái quan tài đồng xanh không phải nằm ở giữa phòng, mà nằm tựa vào tường ở phía đông, trên nắp quan tài không có trấn hồn đăng cũng không có hoa văn phù triện gì.
Đối diện cửa vào có một chiếc giường mây. Trên giường có ba thanh kiếm trong vắt, lượn lờ tiên khí, nổi lơ lửng giữa không trung, chỉ nhìn vào chúng, bao nhiêu phiền não, ái dục và tham giận đều như bị chúng chém đứt, biến mất không còn.
Ba thanh trường kiếm như tạo thành kiếm trận, ở giữa có hai vật lơ lửng. Một là một bức tượng ngọc Đạo Đức Thiên Tôn tóc trắng xóa, hai là một bức tượng ngọc Thuần Dương tử mi nhãn xuất trần, phiêu dật tuấn mỹ. Theo hiểu biết của Lục đại tiên sinh về Thuần Dương tông, ông biết ngay bức tượng thứ hai chính là chân ý truyền thừa của Thuần Dương tử đạo thống, còn cái trước chính là chân ý truyền thừa của đại thần thông “Nhất Khí Hóa Tam Thanh”. Hai bức tượng rực rỡ ánh sáng mênh mông, khiến chung quanh trở nên như ảo mộng. Cổ Nhĩ Đa và Tô Ðát Kỷ đứng ngay đó, nét mặt không ngừng thay đổi, khi thanh khi ám, như bởi vì tham dục bị chém đứt mà bị rơi vào mờ mịt.
Cảm ứng được khí tức cường địch tới nơi, một người một yêu quay phắt đầu qua, thấy Lục đại tiên sinh rút kiếm đâm tới.
“Bá Vương đâu?” Tô Ðát Kỷ kinh ngạc hỏi.
Lão già này xông qua được Bá Vương ngăn trở?
Cho dù Bá Vương kiêu ngạo, để cho hai người con đường sống, nhưng muốn vượt qua ngăn cản của y, chính là không có cửa!
Nhưng hiện giờ Bá Vương không có đuổi tới, mà lại là Lục đại đuổi tới!
Sao lại thế này?
Chẳng lẽ hai người liên thủ đánh bại được Bá Vương? Tô Mạnh vẫn còn cất giấu thủ đoạn áp đáy hòm?
Chỉ nghĩ thế thôi cũng đủ run người!
Không chỉ Tô Ðát Kỷ nghĩ như thế, khi phát hiện kẻ đuổi theo là Lục đại tiên sinh, Cổ Nhĩ Đa cũng không tin nổi vào mắt mình. Bá Vương thực lực như thế nào, mình biết rất rõ, không phải dựa vào liên thủ, chỉ dựa vào công pháp và thần thông của mình, và đặc thù Truyền Thuyết và Bỉ Ngạn mà bù nổi sao? Chẳng lẽ Tô Mạnh đã lấy được thần binh tuyệt thế Nguyên Thủy Thiên Tôn để lại, và nó đã hoàn toàn thức tỉnh?
Thấy hai kẻ kia kinh ngạc mà ngẩn người, Lục đại tiên sinh không chút do dự xuất kiếm.
Kiếm quang sáng ngời, chiếu sáng rực cả mộ thất. Từng tia phân hoá, kết thành từng tổ kiếm trận, suy diễn một hơi cả bốn kiếm Tru Tiên huyền bí, cuốn Cổ Nhĩ Đa và Tô Ðát Kỷ vào giữa.
Kiếm trận hỗn tạp, Tru Tiên là thành, kiếm khí ngang dọc, phá hủy tất cả.
Đúng lúc này, kiếm trận bỗng nhiên phình to ra, sau đó thu lại, mất đi sự sắc bén và lăng lệ, bị Thiên Tru phủ chém thẳng vào. Cổ Nhĩ Đa hiện ra Trường Sinh thiên chân thân, suy diễn Vạn Tượng tự nhiên, chín cái đuôi Tô Ðát Kỷ nhét đầy mộ thất.
Một chiêu đắc thủ, Cổ Nhĩ Đa sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Nếu ngươi không bị thương không bị tiêu hao, vẫn còn ở trạng thái đỉnh phong, dù ta có Thiên Tru phủ thì cũng sẽ thua, nhưng bây giờ, ta muốn giết ngươi, chỉ mất vài hơi mà thôi.”
Y tiến lên trước một bước, vung cự phủ, truyền âm cho Tô Ðát Kỷ: “Ta đến đối phó Lục đại, ngươi mau đi lấy truyền thừa, để khỏi đêm dài lắm mộng.”
Lục đại tiên sinh không giỏi phân tâm, nhưng không có nghĩa ông là người ngốc. Ông biết mình hiện giờ không phải là đối thủ của Cổ Nhĩ Đa hoặc Tô Ðát Kỷ.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, mộ thất, giường mây, quan tài, Trường Minh đăng…, trong đầu Lục đại tiên sinh chợt lóe lên một tia linh quang.
Trường kiếm bắn ra, kiếm quang tầng tầng chồng lên nhau, xoay thành xoắn ốc, chém về phía Cổ Nhĩ Đa. Thiên Tru phủ lóe sáng, mặt rìu tối thăm thẳm như cắn nuốt vạn vật, lấy công đối công, đón kiếm quang bổ tới, chín cái đuôi Tô Ðát Kỷ múa may, khiến tiên vụ lượn lờ quanh giường mây bị nhạt đi.
Kiếm quang xoắn ốc bổ trúng mặt rìu, bị tối đen hút sạch vào trong, nhưng vạn sự vạn vật có âm liền có dương, kiếm quang bị hút vào, sau khi bị xé nát, thì lại có một phần bị tán ngược ra ngoài.
Bỗng nhiên, một luồng lực âm nhu đột ngột được sinh ra, nương theo thế xoắn bị bắn sang bên!
Bên đó chính là quan tài đồng xanh, ở phía đông của quan tài!
Cổ Nhĩ Đa biến sắc, thầm nghĩ không tốt, một kiếm này của Lục đại tiên sinh trong cương có nhu, mặt ngoài là tấn công mình, nhưng thực tế là chém vào quan tài đồng xanh.
Là quan tài của đại năng Truyền Thuyết, nó nhất định có cấm chế cực mạnh, nếu bị kích phát, sẽ gia tăng trở ngại cho Cổ Nhĩ Đa và Tô Ðát Kỷ!
Cổ Nhĩ Đa vội lùi ra thật nhanh, đuổi theo đạo kiếm quang âm nhu kia, định trừ khử nó.
Nhưng kiếm quang âm nhu đã tiêu tán, như chỉ là đồ chơi.
Đương!
Thiểm điện bổ trúng vào quan tài, kiếm quang âm nhu tán rồi lại tụ, chém trúng vào nó.
Quang mang sáng lên, quan tài rung rung.
Trát trát trát!
Nắp quan tài dịch chuyển. Tim Cổ Nhĩ Đa và Tô Ðát Kỷ đập thình thịch.
Không được! Cổ Nhĩ Đa vội truyền âm cho Tô Ðát Kỷ:
“Đừng động vào quan tài. Lấy truyền thừa cái đã, đừng để công sức chúng ta trở thành công dã tràng!”
Mặc kệ trong quan tài có cái gì, đợi nó ra ngoài rồi hẵng tính!
Y vung tay, cản một kiếm ngay tiếp đó của Lục đại tiên sinh.
Trát trát trát!
Nắp quan tài mở ra. Cổ Nhĩ Đa bật cười, vì trong quan tài hoàn toàn trống rỗng, không có di thể, cũng chẳng có bố trí gì, giống như chỉ còn sót lại một tí chấp niệm mà thôi!
Lục đại đã uổng phí tâm cơ!
Chấp niệm bay ra khỏi quan tài, hóa thành một giọng nói tao nhã, thì thào khẽ hỏi:
“Ta là ai? Ai là ta?”
Ta là ai? Ai là ta? Tô Ðát Kỷ run người, Lục đại tiên sinh lại nhớ tới cảnh năm đó nhìn thấy ở Đông Dương biệt phủ.
Cổ Nhĩ Đa không hiểu gì, tiến lên, định chém Lục đại tiên sinh.
Lúc này, sau lưng Lục đại tiên sinh xuất hiện một nam tử mặc bào xanh, y kinh ngạc nhìn quan tài đồng xanh, miệng không ngừng thì thào “Ta là ai? Ai là ta?”
Trở về nhanh thật...... Lục đại tiên sinh không ngờ Mạnh Kỳ lại có thể rũ bỏ được Bá Vương, chạy về nhanh như vậy.
Đối với chuyện này, Mạnh Kỳ chỉ có thể cảm ơn túi Hậu Thiên, cảm ơn Đại Trí thánh tăng, cảm ơn Di Lặc Phật Tổ.
Nhưng lúc này, trong lòng hắn chỉ còn có một việc:
Ta là ai? Ai là ta?
Chẳng lẽ Thuần Dương tử cũng là do Thanh Đế biến thành? Còn từng bái vào làm môn hạ Đạo Đức Thiên Tôn?
Đưa mấy người mình tới Trung Cổ là Thanh Đế và Đông Hoàng chung, vậy muốn trở về có phải là cũng phải bắt đầu từ hai thứ này hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui