Nhất Thế Tôn Sư

Dịch giả: Tiểu Băng
Cách không hàng lâm chỉ là trong tích tắc, nhưng chỉ một tích tắc này, Mạnh Kỳ đã cảm nhận được lực phản phệ cực mạnh, muốn ném hắn ra khỏi dòng sông hư ảo, ném vào thời gian loạn lưu, đuổi về tương lai phía trước ‘điểm nút’.
Nháy mắt đó, Mạnh Kỳ và Lục đại tiên sinh như bị đất trời bài xích, suýt nữa mất đi khống chế, may mà chư quả chi nhân của hắn có thành, đặc thù Bỉ Ngạn ứng kích mà sinh, dòng sông thời gian hư ảo quanh thân hiện ra, giúp hắn chống đỡ lại sự giận dữ của đất trời này.
Đây chính là lực tu chỉnh và kềm chế của trời đất.
Lúc kịch chiến ở lăng Thuần Dương tử, Mạnh Kỳ đã có cảm ứng được, nhưng nó không mạnh tới mức này, vì lúc nó vẫn còn chưa ảnh hưởng rõ tới xu thế lịch sử, vẫn còn có khả năng vãn hồi, nhưng tới lúc này, hắn định mang theo truyền thừa của Thuần Dương tử đi xa, vượt ra khỏi diễn biến bình thường, nên mới bị phản phệ dữ dội.
Đầu óc của Mạnh Kỳ chợt trở nên lúc mơ hồ, lúc rõ ràng, kinh ngạc phát hiện mình suýt nữa quên đi Thuần Dương tử, quên đi Xung Hòa tiền bối, ngay cả sự tồn tại của bản thân cũng có phần trở nên không chân thật.
Đây chính là dấu hiệu lịch sử bị thay đổi?
Mạnh Kỳ nhanh chóng xuất hiện vài suy nghĩ.
Thứ nhất, động tĩnh ở lăng mộ Thuần Dương tử không thể nào gạt được cao nhân xung quanh, mọi người sẽ nhanh chóng để ý tới. Hắn chỉ có thể tìm chỗ khác dựng lại lăng mộ, tự làm ra một cái quan tài đồng xanh, bố trí trận pháp, dựng lại khung cảnh, lưu lại truyền thừa cho tổ sư Thuần Dương tông sau này. Như thế, lực tu chỉnh mới sẽ hạ xuống, không còn lúc nào cũng ép chặt lấy hắn như lúc này.
Thứ hai, bị lực tu chỉnh quá mạnh, thời gian hắn còn ở lại được thời trung cổ sẽ hạ xuống, tối đa chắc chỉ còn được nửa tháng, phải nhanh chóng tìm được cách trở về.
Thứ ba, mấy người Cổ Nhĩ Đa nhất định sẽ không để yên cho hắn. Ví dụ như sẽ loan tin về vị bí tàng của Chân Võ phái và Tẩy Kiếm các ra ngoài, để đám cường giả trung cổ công kích mấy người mình. Muốn không bị bị động bị đánh, thì phải chủ động ra tay, nhanh tay giết Cổ Nhĩ Đa, diệt trừ mối họa.
Thứ bốn, việc phải làm quá nhiều, một mình mình không thể nào làm hết, phải chia việc ra cho mọi người cùng làm. Lần này trở về La thành, hẳn sẽ gặp được các ‘pháp thân tương lai’, liên kết với họ. Mình, Lục đại tiên sinh, đại ca và Tô tiền bối sẽ chia nhau dẫn thành bốn đội, tách ra làm việc. Để nâng cao chiến lực, phòng ngừa lại gặp phải cường địch, chống đỡ không xong, phải xem xem “Nhất Khí Hóa Tam Thanh” còn lại mấy lần chân ý truyền thừa. Nếu còn nhiều, vậy sẽ để bốn người đầu lĩnh mình lâm trận mới mài gươm, không bổ ngang cũng bổ dọc, đương nhiên, trong lịch sử Thuần Dương tông chẳng có được mấy người luyện thành môn này, nếu trong thời gian ngắn này mà luyện ra được thành tựu gì, thì chỉ có thể coi là số mạng.
Đồng thời, có cơ sở hợp tác lần này, nếu có thể trở về tương lai, pháp thân của Chân Thật giới và thất hải hai mươi tám giới sẽ có thể liên kết với nhau, truyền tin cho nhau, cùng đối phó chuyện các đại năng trở về, bóp chết nguy hiểm từ trong trứng nước.
Mạnh Kỳ mới nghĩ được nhiêu đó, thì đã thấy mình xuất hiện trong một cái sân yên tĩnh, thân hình của Lục đại tiên sinh khi mơ hồ, lúc bình thường.
Bốn phía im lặng, không có một bóng người, Lục đại tiên sinh sau khi kiểm tra sau trịnh trọng nói: “Lão phu đã quên mất một số việc có liên quan tới Thuần Dương tông và Xung Hòa đạo hữu.”
“Đây là lực tu chỉnh lịch sử.” Mạnh Kỳ cảm thán, Lục đại tiên sinh không thể so với hắn có chư quả chi nhân và đặc thù Bỉ Ngạn, nhưng bởi vì hắn mới là người lấy đi truyền thừa, nên ông bị phản phệ cũng nhẹ hơn.
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đợi Hà Thất tiền bối hội hợp, sau đó chiêu tập các Pháp Thân đi đến La thành cùng thương nghị đại sự.” Mạnh Kỳ đi về phía phòng chính.
Nơi này là địa điểm hắn và Hà Thất ước định gặp nhau, đã lưu lại liên hệ nhân quả để có thể cách không hàng lâm - Hà Thất mỗi ngày sẽ tới đây một lần.
Mới vừa đi đến cửa phòng chính, Mạnh Kỳ dừng bước, trong lòng có một cảm giác kì kì. Lục đại tiên sinh cũng nghiêm mặt, cảm nhận có điều không đúng.
Mạnh Kỳ ngẩng đầu, Đạo Nhất lưu ly đăng hiện ra trong mắt, chiếu ra thế giới nhân quả ở bên trong phòng, xác nhận không có mai phục, mới thò thần thức vào, tay đẩy cửa.
Trên một cây cột trong phòng có dán một tờ giấy trắng.
Trên giấy có viết chữ, như rồng bay phượng múa, viết hai dòng:
“Đông Hải Quỷ Kiến Sầu đảo, bỉ nhân chúc mừng Tô Mạnh tiên sinh.”
“‘Thái Thượng Thiên Ma’ Ngô Đạo Minh.”
Ngô Đạo Minh? Thái Thượng Thiên Ma? Mạnh Kỳ và Lục đại tiên sinh nhìn nhau, hiểu Hà Thất đã bị Thái Thượng Thiên Ma phát hiện, và đã bị bắt.
“Thái Thượng Thiên Ma không phải còn có hơn mười ngày nữa mới kết thúc lột xác sao?” Mạnh Kỳ nghi hoặc nhíu mày. Nếu Ngô Đạo Minh đã hoàn thành lột xác, đương nhiên sẽ tìm ra hành tung của Hà Thất, vì y là Thiên tiên, lại còn có Ma Hoàng trảo hỗ trợ.
Lục đại tiên sinh nói: “Bảy bảy bốn mươi chín ngày lột xác là từ tin do Ma môn truyền ra, không hẳn là chính xác.”
“Cũng phải.” Mạnh Kỳ gật gật đầu, thầm suy nghĩ. Ma Hoàng trảo cũng là vật cấp độ Bỉ Ngạn, quá khứ hiện tại tương lai thống nhất, hiện thời nhất định nó đã nhận thức Tề sư huynh, nhận thức mình, có nên lôi kéo giao tình với nó hay không? Không đúng, Tề sư huynh là đang áp chế lực ăn mòn của Ma Hoàng trảo, hai bên làm gì có giao tình nào đáng nói.
“Trước xem xem có đồng đạo nào đến La thành, liên lạc với họ cùng đi Quỷ Kiến Sầu đảo mới ổn.” Lục đại tiên sinh đề nghị.
Đúng vậy, cũng phải để Thái Thượng Thiên Ma kiến thức một chút uy lực bản thăng cấp của Tru Tiên kiếm trận! Mạnh Kỳ và Lục đại tiên sinh tìm một chỗ yên tĩnh để ông chữa thương, còn hắn thì thay đổi dung mạo và khí tức, đi ra ngoài tìm những ‘pháp thân tới từ tương lai’.
Mới vừa đi ra, hắn nhìn thấy trên không có một cái lâu thuyền bay qua, cổ xưa trang nghiêm, đầy khí tức nhân đạo, nhiều cường giả La thành đều cung kính nghênh đón.
“Đó là?”
“Đó là tiên thuyền của Nhân Hoàng, họ vốn trông coi Long Đài, ít khi ra ngoài, không biết vì sao lại đến La thành.” Bên cạnh có ai đó khoe kiến thức, “Nhân Hoàng dẫn dắt nhân tộc chúng ta từ suy tàn đi tới đỉnh phong, ai ai cũng tôn sùng, nên các vị cường giả đều đi ra đón chào.”
“Nga, Nhân Hoàng di tộc?” Cửa lâu thuyền mở, hai người thủ vệ đi ra trước, cung kính chào một nam tử mặc đế bào, dáng vẻ ngang tàng, vô cùng tuấn mĩ, môi cực mỏng, chính là Cao Lãm!
Ai, đại ca ngốc đi tới đâu cũng phong cảnh như vậy...... Khóe miệng Mạnh Kỳ run run


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui