Nhất Thế Tôn Sư

Bão cát bành trướng rất nhanh, trước mắt cát bụi mênh mông, tiếng gió gào thét bên tai, khó cảm ứng bốn phía.
Mắt thấy dị biến nổi lên, Cổ Không Sơn không nghĩ nhiều, quanh người gió cuốn lên, muốn lao vào bão cát cứu viện Trích Tinh Lâu.
Đúng lúc này, một cánh tay thon dài hữu lực chắn trước mặt hắn.
''Cổ trang chủ, chớ vội xao động, cẩn thận mai phục.'' Mạnh Kỳ trầm giọng nói.
Cổ Không Sơn giang hồ lão luyện, nghe huyền ca biết nhã ý, lập tức thầm trách bản thân lỗ mãng. Nếu Ma giáo chỉ tập kích Trích Tinh Lâu thì không sao, chỉ sợ bọn chúng giương đông kích tây, mai phục mình trong bão cát, không cẩn thận e rằng sẽ nuốt hận tại chỗ.
Hắn tuy là đệ nhất cao thủ chính đạo, nhưng cũng hiểu giáo chủ ma giáo Hồ Bất Vi không hề kém mình, bị hắn đánh lén thì tám chín phần mười là sẽ chịu trọng thương. Hơn nữa có ba tên Thiên Địa Nhân tôn giả ở bên, chính mình chưa hẳn có thể chạy thoát.
Cho nên không thể lỗ mãng lao đến, phải cẩn thận mà đi.
Nhẹ hít một hơi, Cổ Không Sơn rất có phong độ nói: ''Đa ta Pháp sư nhắc nhở, chúng ta cẩn thận đi về phía trước.''
Đi cùng với bọn này, ai cũng thực lực bất phàm, cho dù có gặp mai phục thì cũng không sợ nguy hiểm.
Bất quá hắn cũng không chủ quan, nếu đám người này cũng là Ma giáo gian tế thì sao? Bởi vậy, trong khi đám Mạnh Kỳ nối đuôi nhau vào bão cát, Cổ Không Sơn đem hộp đao trong ngực mở ra.
Lập tức, đao quang bạo sáng, hướng thẳng cửu tiêu, bầu trời mây trắng hội tụ, gió cuốn thành rồng, bão cát như bị đục thủng một khoảng.
Là một đao khách, Mạnh Kỳ nhịn không được nhìn qua. Chỉ thấy một thanh trường đao màu xanh nhạt, được bao phủ bởi ánh sáng trong vắt, chuôi đao bằng gỗ mang phong cách cổ xưa, mà trên thân đao có một con ngũ trảo Chân Long, hàm xúc ý vị, dưới trảo của nó mây cuốn gió bay.
Cổ Không Sơn lấy Phong vân đao ra. Hộp đao đeo sau lưng, trảm nhẹ về phía trước một cái, chỉ thấy cuông phong bạo khởi, thổi bay cát bụi, lộ ra một con đường.
Đến lúc này Mạnh Kỳ mới nhìn thấy mặt bên kia của Phong Vân đao, ánh sáng đỏ sậm uốn lượn, thân đao có khắc một con Mãnh Hổ rất sống động, thanh phong lượn lờ quanh thân.
Không hổ là bảo binh... Mạnh Kỳ thầm khen một tiếng, cất bước theo đám Giang Chỉ Vi, đi vào con đường mà Cổ Không Sơn vừa trảm ra.
...
Quân doanh Trích Tinh lâu, không ít lều vải bị gió thổi bay. Nhiều đệ tử mất phương hướng trong bão cát, mắt không nhìn thấy vật, tai khó nghe âm thanh. Dưới tình trạng này khó có thể ứng cứu nhau, đành phải thủ chặt môn hộ, cẩn thận đi tới nơi mà bão cát yếu hơn.
Bên ngoài chủ lều, ma khí lượn lờ, từng bóng đen lao tới cản lại Trích Tinh Lâu lâu chủ và chúng trưởng lão, không cho họ tiến vào trong lều.
Thiên Địa Nhân ba tên tôn giả, có thoáng hiện trong bão cát, có từng khỏa ''Diêu lạc tinh thần'' đầy ô uế, có ma khí rót thân, không sợ đau đớn, mỗi lần bị thương huyết nhục lại nhúc nhích hồi phục như cũ. Trích Tinh Lâu lâu chủ và bốn trưởng lão dốc sức liều mạng nhưng vẫn không đột phá được sự ngăn cản của ba tên Ma giáo tôn giả.
Trong lúc nguy cấp, tuy rằng cao thủ Trích Tinh lâu chiếm ưu thế về số lượng, nhưng lại nửa bước khó tiến.
Trong lều, một vị lão giả tóc bạc lông mày dựng đứng, căm tức nhìn trung niên nam tử trước mặt, thất khiếu lão giả đều có máu tươi chảy ra. Hai tay đeo bao tay màu trắng bạc đang bị những sợi ma khí buộc chặt, khó có thể phát ra uy lực.
Nam tử đối diện mờ ảo dị thường, hai tay tràn đầy ma khí, như có như không. Hắn kiềm chế lão giả cũng không dễ dàng, trên trán tiết ra mồ hôi và máu, nhưng trên mặt lại vui vẻ, nhìn về phía sau lưng đối phương.
Vân Đình Phong tóc dài tung bay, mày rậm giãn ra, đứng phía sau thái thượng chưởng lão của Trích Tinh Lâu. Thấy nam tử trung niên ra hiệu, hay tay hắn biến chưởng, chộp vào vai lão giả. Có thể nhìn thấy cơ bắp của lão không ngừng phập phồng, hình như có vật gì đang dũng mãnh truyền sang cơ thể Vân Đình Phong.
Bên cạnh nam tử trung niên, Tô Nguyên Anh mi tâm mở ra, con mắt thứ ba yêu dị vô cùng, hắn chẹ miệng ho khan, dưới chân là hai nữ đệ tử Trích Tinh Lâu đang hôn mê. Trong góc lều Cố Tiểu Tang cười mỉm quan sát, có vẻ không quan tâm.
Sau mấy hơi thở, lão già tóc bạc cơ bắp khô quắt, tinh lực toàn thân bị xói mòn, chậm rãi ngã xuống. Ánh mắt lão mê mang, trong miệng thều thào: ''Ma đầu, ma đầu...''
Nam tử trung niên không chủ quan, ma khí tĩnh mịch đáng sợ trước sau vẫn cuốn lấy bao tay bạc, cho đến khi nó từ trên tay lão giả rơi xuống mới thở phào nhẹ nhõm.
Vân Đình Phong trên mặt thoáng đỏ hồng, sau đó biến mất, thỏa mãn mà nói: ''Giáo chủ, tiếp theo làm như thế nào?''
Nam tử trung niên đúng là Ma giáo giáo chủ Hồ Bất Vi.
Hồ Bất Vi cười mỉm: ''Ba vị võ công cái thế, lần này may mà có các ngươi tương trợ.''
Tán dương một câu, hắn lại nghiêm túc nói: ''Đám Cổ Không Sơn sắp tới rồi, hiện tại chúng ta không nên trực tiếp đối đầu với bọn chúng, chi bằng lập tức rút lui. Chỉ cần đợi qua ngày phong ấn Ma phần, bọn chúng sẽ không thể xoay chuyển tình thế.''
''Vì không để bọn chúng đoạt lại 'Trích tinh thủ' chúng ta chia làm bốn đường, hư hư thật thật, phân tán lực lượng của họ. Chỉ cần mang 'Trích tinh thủ' về tới Thánh Hỏa Sơn, giấu trong ma phần, đại sự tất thành.''
''Đến lúc đó bổn giáo sẽ thâm tạ ba vị. Cho dù là thần binh lợi khí, đan dược bí tịch, hay Ma khí kết tinh, mỹ nữ đệt tử, tuyệt đối không keo kiệt.''
Vân Đình Phong tiêu sái chắp tay: ''Vậy cứ theo giáo chủ phân phó.''
Cố Tiểu Tang đứng bên cười mà không cười nói: ''Tiểu nữ cũng đang có ý đó.''
...
Cuồng phong kích động, vân khí bài không, Cổ Không Sơn dùng Phong vân đao, cuối cùng cũng đả thông một đường tới Trích Tinh Lâu quân doanh. Chỉ thấy trong quân doanh một mảng hỗn loạn.
''Lạc lâu chủ? Thích trưởng lão đâu?'' Cổ Không Sơn thấy được lâu chủ Trích Tinh Lâu, có vẻ đang chuẩn bị tiến vào bão cát.
Nghe được âm thanh của Cổ Không Sơn, Lạc lâu chủ ngẩn người, kích động nói: ''Cổ trang chủ, Thích trưởng lão bị ma đầu vây giết, Trích tinh thủ cũng bị cướp đi rồi.''
''Cái gì?'' Mặc dù có dự đoán trước đó, đám Cổ Không Sơn, Mạnh Kỳ vẫn cảm thấy chấn động.
Đúng lúc này, kiếm khí tung hoành, phiêu mang bay tán loạn, chưởng môn Vạn Kiếm Phái và Hiểu Nguyệt Môn thủ khuyết lão nhân mang theo trưởng lão bổn môn đã tới.
''Trích tinh thủ trong tay kẻ nào, chạy theo đường nào?'' Cổ Không Sơn nghiêm nghị hỏi Lạc lâu chủ.
Chưởng môn Vạn Kiếm Phái là một mỹ phụ trung niên, duyên dáng sang trọng. Hiểu Nguyệt Môn Thủ khuyết lão nhân thì là một lão giả lưng còng, nếp nhăn dày có thể kẹp chết muỗi. Bọn họ không nói chen vào, mà nghiêng tai lắng nghe, một bên hướng những người khác chuyện gì đã xảy ra.
Lạc lâu chủ bị Cổ Không Sơn hỏi tới sững sờ, mờ mịt nói: ''Bọn hắn chia làm bốn đường rút lui, ta cũng không biết Trích tinh thủ nằm trong tay ai.''
Hừ hừ, kế hoạch thật tốt... Cổ Không Sơn nghe xong liền hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nếu đoán sai phương hướng của Trích tinh thủ, lập tức vạn kiếp bất phục, ''Đã như thế thì chúng ta cũng chia người truy kích. Hồ Bất Vi chạy hướng nào? có ai đồng hành?''
Lúc này, bão cát đã yếu dần, lão quyết tâm đuổi theo Ma giáo giáo chủ Hồ Bất Vi.
Lạc lâu chủ trấn định lại, nói nhanh: ''Hồ Bất Vi một mình một đường, đi hướng kia...Thiên tôn và dị nhân ba mắt cùng đi hướng kia...Nhân tôn và nam tử tóc dài đi một đường....Địa tôn và nữ tử quần trắng một đường...''
Cổ Không Sơn không do dự, nói thẳng: ''Ta và ngươi đuổi theo Hồ Bất Vi!''
Đơn thân độc mã chưa hẳn đã cướp lại được Trích tinh thủ.
Sau đó hắn nhìn chưởng môn Vạn Kiếm Phái nói: ''Hoàn phu nhân, thỉnh ngươi mang theo trưởng lão quý phái đuổi theo Thiên Tôn, cẩn thận dị nhân ba mắt, hắn có thể công kích hồn phách.''
Hoàn phu nhân nghiêm túc gật đầu: ''Yên tâm, Thái hoa kiếm có thể trảm tinh phách nguyên thần.''
Nàng cũng không dài dòng, lập tức mang theo hai vị trưởng lão đuổi theo Tô Nguyên Anh và Thiên Tôn, còn hai vị khác quay về quân doanh an bài việc tấn công.
''Cổ trang chủ, chúng ta đuổi theo đám Nhân tôn.'' Hiểu Nguyện Môn Thủ khuyết lão nhân không muốn chậm trễ thời gian, trực tiếp nói.
Cổ Không Sơn gật đầu: ''Cẩn thận nam tử tóc dài, hắn có thể hấp thụ nội lực thông qua việc tiếp xúc thân thể.''
Thủ khuyết lão nhân nhỡ kỹ, quay người mà đi, cũng lưu lại một bộ phận trưởng lão trở về ổn định nhân tâm.
Cổ Không Sơn vốn định để mấy vị Trích tinh lâu trưởng lão đuổi theo Địa tôn, nhưng đảo mắt nghĩ đến đám ''Quyền lực bang'' thần bí, không thể tùy tiện để họ ở lại đây. Vì vậy trầm giọng nói: ''Thỉnh cầu chư vị đuổi theo hai người Địa tôn, Trích tinh lâu mời phái ra hai trưởng lão hỗ trợ.''
Một là để giám sát, hai là để dẫn đường.
''Được, Cổ trang chủ.'' Đám Mạnh Kỳ trao đổi ánh mắt, sau đó liền đáp ứng.
Đây chính là cơ hội tốt để giết Cố Tiểu Tang! khó có cơ hội khiến bọn hắn phân tán lực lượng.
Cổ Không Sơn không dám trì hoãn nữa, nhẹ nhàng gật đầu, phong vân kích động, mang theo Lạc lâu chủ đuổi theo Hồ Bất Vi.
Giang Chỉ Vi trầm ngâm một chút nói: ''Trương sư huynh, ngươi cùng Chân Chân quay về nơi đóng quân của Phong vân trang. Nàng mới mở Nhãn Khiếu, khinh công không tốt, khó có thể theo kịp, mà nếu Chân Chân đi một mình, chúng ta không yên lòng.''
Trong tình huống này, Giang Chỉ Vi không dài dòng, không để ý Phù Chân Chân mặt mũi.
Mạnh Kỳ nghe vậy trong lòng có ưu tư. May mắn lúc trước nghe đề nghị của nàng, đặt nhiều tâm huyết vào khinh công, đổi Thần hành bát bộ và Phong thần thối, nếu không hiện tại mình cũng phải ở lại.
Trương Viễn Sơn từ trước đến nay luôn biết đại cục, suy nghĩ một chút rồi nói: ''Được, nếu có việc gì hãy phát ra tín hiệu.''
Giang Chỉ Vi sắp xuống núi du lịch, trên người chắc chắn có tín hiệu của Tẩy Kiếm Các.
Phù Chân Chân sắc mặt ảm đạm, nhưng cũng hiểu chuyện, không có nói gì. Chẳng qua đưa cho Mạnh Kỳ, Giang Chỉ Vi, Tề Chính Ngôn một cây nến.
Sau đó, đám Mạnh Kỳ theo hai vị trưởng lão Trích tinh lâu dẫn đường, chạy về phía Cố Tiểu Tang và Địa tôn đào tẩu.
Trên đường đi, La Thắng Y và Giang Chỉ Vi thể hiện năng lực truy tung, khiến cho Mạnh Kỳ và Tề Chính Ngôn được lợi không nhỏ. Thì ra hai người mình không chỉ kém về võ công, mà hai vị trưởng lão Trích Tinh lâu cũng hiểu những đặc thù dấu vết trên hoang mạc, càng làm cho Mạnh Kỳ sinh lòng cảm khái. Nếu bản thân sớm biết những điều này, lo gì bị An Quốc Tà đuổi theo?
Có lẽ Địa Tôn và Cố Tiểu Tang đào tẩu khá vội vàng, tuy rằng tung tích đã được xử lý qua , nhưng vẫn lưu lại dấu vết. Mấy người truy đuổi cho đến lúc trời chạng vạng tối, thấy ánh mặt trời phía tây chiếu vào một mảnh di tích cổ xưa bị cát vàng bao phủ.
Chỗ di tích này có phạm vi hơn mười dặm, mang kiến trúc đặc trưng của sa mạc, mà ở trung ương của di tích, có một cái thần miếu cổ xưa, tuy cũ nát nhưng vẫn đứng sừng sững, mấy trăm năm không hề thay đổi.
Hoàng hôn đỏ sậm rơi xuống, cả di tích như bị thiêu đốt, cảnh tượng đồ sộ, hoang vu mà mênh mang.
''Di tích này là nơi nào? Cố Tiểu Tang sao lại trốn vào trong này?'' Trong đầu đám Mạnh Kỳ có cùng một nghi vấn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui