Nhất Thế Tôn Sư

Dịch: Tiểu Băng
Trường đao ập đến, tử điện hung mãnh, chiếu sáng cả tòa Chuyển Luân điện, Chuyển Luân vương bất chấp mọi thứ, hai tay ấn mạnh xuống, quyển sách hai màu đen trắng trên bàn bay lên, từng trang giấy thi nhau lật qua, ánh sáng lấp lóe, ngưng tụ thành hai con cá âm dương đen trắng đầu đuôi nối nhau.Phanh!
Tuyệt Đao bổ trúng vào cá âm dương, chém nó tan nát, tử điện như ngân xà, tán loạn ở trong điện, khí tức chí dương chí cương chí mãnh xua sạch tử vong chi ý của Địa Phủ, Ngưu Đầu Mã Diện không kịp kêu tiếng nào đã bị tan thành mây khói, Thôi phán quan vội vã vung bút, gian nan chống đỡ, trên thân không ngừng có khí đen bay ra.
Bọn họ ỷ vào đặc thù mộng cảnh, thường ngày hoàn toàn không sợ một Pháp Thân nào, không ngờ gặp phải Mạnh Kỳ, dù là hư ảo hay chân thật gì cũng mạnh mẽ như nhau, khiến điểm yếu của họ hoàn toàn bị lộ ra.
Phanh!
Cá âm dương tiêu tán, quyển sách đen trắng bay ngược về lòng Chuyển Luân vương, y đẩy hai tay ra, hai cánh tay có màu trắng bạc như kim loại, mang tới khí tức băng lãnh tuyệt vọng, giống như tử vong.
Một tiếng va chạm, Chuyển Luân vương lui liền ba bước, cuối cùng cũng chặn được một đao này.
Sau đó, y rung thần thức, phát ra âm thanh vang dội:
“Tô Mạnh, ngươi muốn tìm được chuyển thế chi thân của đồng bạn hay không?”
Tuyệt Đao khựng lại giữa không trung, tiếng Mạnh Kỳ truyền ra: “Ngươi có ý gì?”
Chuyển Luân vương nói: “Nơi này thật sự là âm tào địa phủ, có thể chủ quản chuyện chuyển thế của thế nhân, những đồng bạn đã mất mạng trước kia của ngươi, nếu không lên Phong Thần bảng, không bị đại năng tương ứng thu đi, đương nhiên sẽ qua chỗ này của chúng ta để đầu thai. Ví dụ như, Trương Viễn Sơn và Phù Chân Chân, ngươi không muốn tìm thấy chuyển thế của họ sao?”
Trương sư huynh và Phù Chân Chân? Tuyệt Đao khẽ giật lên một cái. Không ngờ địa phủ này lại trưởng thành tới mức này, thật có thể chủ quản chuyện chuyển thế của chư thiên vạn giới?
Lại còn nói về chuyện lục đạo luân hồi không chút xa lạ, có thể nào chính là một trong những vị “Lục Đạo Luân Hồi chi chủ” hay không?
Chuyển Luân vương thấy Mạnh Kỳ im lặng, tiếp tục nói: “Hơn nữa La Thắng Y bị ngươi đưa đi chuyển thế, hôm nay vẫn còn đang chờ Luân Hồi, không muốn qua chỗ chúng ta đây để mọi chuyện dễ dàng hơn sao? Chỉ cần ngươi không nhúng tay vào chuyện Giang Đông Vương thị, ngươi chính là quý khách của âm tào địa phủ chúng ta, là nhân tài mới được Đại Đế coi trọng, tương lai vô cùng có lợi!”
Cảnh cáo không xong, giờ chuyển sang dụ dỗ.
Chuyển Luân Vương biết Tô Mạnh tu luyện “Nguyên Thủy Kim Chương” và “Bát Cửu huyền công”, biết hắn là tân chư quả chi nhân, cho nên khi dùng sức mạnh của “Đại Đế” kéo hắn vào trong mộng cảnh, đã cẩn thận giấu nhẹm đi mối liên hệ nhân quả, để sau này khi xong việc sẽ xóa sạch luôn. Không ngờ Tô Mạnh quá mạnh, lần theo được dấu vết, xem ra biện pháp cảnh cáo đã dùng là sai lầm.
“Đại Đế của các ngươi là ai?” Mạnh Kỳ hỏi.
Chuyển Luân vương cười: “Tên trước kia thì không thể nói, hiện tại ngươi có thể gọi ngài là ‘Phong Đô Đại Đế’. “
Xem ra thái độ đối với Tô Mạnh đã mềm hẳn đi.
Mạnh Kỳ bình thản nói: “Chuyển cáo cho Phong Đô Đại Đế. Tô Mạnh ta một lời nói đáng giá ngàn vàng, chuyện của mấy người Trương sư huynh không cần làm phiền tới các ngươi. Ta sẽ cố gắng lo liệu. “
Oanh!
Mạnh Kỳ vừa dứt lời, sấm rền từ trong Tuyệt Đao nổ tung, lôi đình màu tím xuyên qua Chuyển Luân điện, chiếu sáng cả tòa Địa Phủ, khí đen tan rã, âm khí tán loạn, tiếng quỷ khóc ma gào om sòm.
Uy thế này...... chiến lực thật sự của Tô Mạnh e là còn ở bên trên bổn tọa! Chuyển Luân vương biến sắc, cả người bị lôi chấn khiến hơi run lên, không phải cảnh giới không đủ, chỉ là do thiên tính tương khắc mà thôi.
Tô Mạnh từ chối một cách dứt khoát như vậy?
Tên này quả thực là cứng mềm đều không xong hay sao?
“Tô Mạnh, ngươi phải suy nghĩ tới hậu quả cho thật kĩ.” Chuyển Luân vương trầm giọng nói.
“Hậu quả?” Mạnh Kỳ cười, Tuyệt Đao đột nhiên thu hồi lôi đình, nhảy vào hư không, biến mất khỏi mộng cảnh Địa Phủ.
Đến lúc này, lôi đình từ xung quanh mới bắn tới, từng đạo thi nhau nện về phía Chuyển Luân điện.
Từ trong Diêm La điện vọt lên một đạo khí tức mênh mông, vừa mới xuất hiện, giữa không trung đã như có mấy mặt trời đen xuất hiện, nối thành tinh đồ, mạnh mẽ hơn xa Chuyển Luân vương.
Khủng bố như vậy, chứng tỏ đó phải là đại năng Truyền Thuyết!
“Tô Mạnh......” Những tiếng nói âm trầm thi nhau vang lên, vang vọng khắp Địa Phủ.
............
Tranh!
Tuyệt Đao trở vào bao, Mạnh Kỳ đã có chút kiến thức ban đầu về cái gọi là Địa Phủ. Nó là sự kết hợp những miêu tả về âm tào địa phủ của cả Đạo Môn Phật gia và Thiên Đình, kết nối chúng thành một hệ thống, nên mới có thập điện Quỷ Đế, 18 tầng Địa Ngục, có Hoàng Tuyền và Bỉ Ngạn hoa.
Thập điện Quỷ Đế này đa số đều là Thiên Tiên, riêng cái kẻ ở Diêm La điện kia hẳn còn phải tới cấp Truyền Thuyết!
Nhiều Quỷ Đế như vậy, còn có “Quái vật thiên đạo”, Vương Tư Viễn định làm thế nào? Dựa vào cái gì để đối kháng với bọn họ?
Nghĩ một hồi, sắc trời đã dần sáng, Mạnh Kỳ khép hờ mắt, chuyển qua nghĩ tới “Nhất Khí Hóa Tam Thanh”.
Khi ánh nắng chiếu vào, làm cả gian phòng ấm áp, Mạnh Kỳ mở mắt, cảm giác có một Pháp Thân đang tới gần.
Pháp Thân? Mạnh Kỳ nhíu mày, Hà Hương gõ cửa phòng: “Tô chưởng giáo, Ẩn Mạch trưởng lão Vương Hoài Ân của chúng ta muốn tiếp kiến ngài.”
“Mời vào.” Mạnh Kỳ gật đầu.
Ẩn Mạch trưởng lão? Là trưởng lão trông coi một động thiên nào đó của Vương gia?
Tiếng bước chân cố tình dậm mạnh hơn, một nam tử trung niên, ngũ quan trong sáng, râu đen tiêu sái đi vào: “Dù đang ở trong Động Thiên, nhưng danh tiếng của Tô chưởng giáo cũng khiến Vương mỗ như sấm bên tai.”
Một vị Nhân Tiên, nhưng không phải người có chiến lực mạnh nhất của Vương gia...... Giang Đông Vương thị quả là mạnh mẽ...... Mạnh Kỳ mỉm cười: “Chỉ là bạc danh, có gì đáng kể, không biết Vương trưởng lão đến có chuyện gì?”
Vương Hoài Ân ý bảo Hà Hương lui xuống, ngồi xuống đối diện với Mạnh Kỳ, nghiêm chính nói: “Như Tô chưởng giáo đã thấy, Vương gia chúng ta có tới mấy động thiên, đều tự thành một giới, tài nguyên nhân khẩu đều không thiếu, chỉ cần không tu luyện [Toán kinh], thì sẽ không phải bị nguyền rủa, không bị chết yểu ở tuổi năm mươi, cũng không bị biến thành quái vật. Đại trưởng lão của chúng ta hiện đã tới cửa thiên tiên, lúc nào cũng có thể đột phá.”
“Cho nên, các ngươi rất hài lòng với tình hình hiện giờ?” Mạnh Kỳ nghe huyền ca biết nhã ý.
Vương Hoài Ân gật đầu: “Tuy rất ích kỷ, nhưng cảm giác này đang chiếm đa số trong Vương gia.”
“Đại công tử thiên phú kinh người, lại có Lạc Thư nhận chủ, y làm gia chủ, các mạch chúng ta đều thuần phục đi theo. Nhưng y quá điên cuồng, cứ đàng hoàng như người ta chứng Pháp Thân không được sao? Nhất định cứ phải tự khiến cho tật cũ tái phát, nhất định muốn cá chết lưới rách, không để ý gì tới mấy ẩn mạch này của chúng ta sao? Muốn cả Vương gia bị hủy diệt hay sao?”
Mặt ông ta càng thêm nghiêm túc: “Cho nên, các nhà các mạch đã đạt thành nhất trí, không thể để đại công tử tiếp tục làm bậy như vậy nữa. Mong Tô chưởng giáo rời khỏi Vương gia, không nhúng tay vào nữa, đây là ý chí của cả Vương gia chúng ta.”
“Vương đại công tử bố cục sâu xa, tính toán đầy đủ, nếu các ngươi có thể nắm giữ được cục diện, thì đã không cần phải tới đây thuyết phục một người ngoài như ta.” Mạnh Kỳ yên lặng nghe xong, khẽ cười, “Hiện giờ đa phần các ngươi đều đang bị phong ở trong động thiên, không ra được có phải không? Chẳng có mấy ai là đối thủ của Vương đại công tử và tử sĩ của y chứ gì?”
Vương Hoài Ân trầm mặc một chút, gật đầu: “Đúng vậy, cho nên mới mong Tô chưởng giáo giơ cao đánh khẽ, ân đức này, Vương gia ta xin ghi nhớ.”
Giọng điệu của ông ta đã khiêm tốn đi vài phần.
“Hèn gì Vương gia có vẻ im lặng như vậy, chẳng nhìn thấy mấy gia nhân.” Mạnh Kỳ thở dài, “Đáng tiếc, mỗ có giao tình không phải là Vương gia, là Vương đại công tử.”
Nghe ra được ý kiên quyết của Mạnh Kỳ, Vương Hoài Ân nhắm chặt mắt, thở dài: “Việc đã đến nước này, chỉ hi vọng mọi người đều tự giải quyết cho tốt.”
Nói xong, ông ta xoay người rời khỏi Thiên Cơ lâu.
Xem ra đám người trong Vương gia muốn dùng tới biện pháp mạnh… Mạnh Kỳ nhìn Hà Hương ngoài cửa, khẽ cười: “Vương đại công tử có dặn gì không?”
“Tô chưởng giáo cứ yên tâm ở lại, không phải lo lắng an nguy, tới lúc đó chỉ cần vào trong từ đường, chém ra một đao, là sao đó cứ thoải mái rời khỏi, dù thành công hay không, Vương gia đều sẽ không ghi thù gì với ngươi.” Hà Hương nhướng mép, trên má lộ ra một cái lúm đồng tiền nhàn nhạt, nói thêm “Đương nhiên, lúc vào trong từ đường thì phải cẩn thận một chút, mấy người Vương Hoài Ân nhất định sẽ giở trò.”
Mạnh Kỳ gật đầu, nhắm mắt lại.
............
Bảy ngày sau, ban đêm, mây đen che kín bầu trời.
Mạnh Kỳ mở mắt, nắm lấy chuôi đao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui