''Pháp danh Chân Định.''
Bốn chữ này như từng tiếng sấm lớn, chui vào tai Xa Uyển Tú, tuy nàng là đại tông sư, nhưng nghe xong thì mặt cũng biến sắc, nói không ra lời.
Cũng không phải do nàng phản ứng chậm chạp, mà cái tên này, cái pháp danh này trong một năm qua quá nổi bật, trong thiên hạ không ai không biết. Chém giết tông sư, phá hủy Tương Thần, một đao thông thần, đánh vỡ hư không...Đủ loại thủ đoạn thần kỳ như sấm ở bên tai, muốn người ta không nhớ đến cũng khó khăn.
Trượng phu Hướng tiên sinh của nàng vốn chất phác, lúc này cũng ngạc nhiên khiếp sợ, biến sắc nói: ''Chân Định pháp sư?''
Không phải nói là đã đánh vỡ hư không, phi thăng Phật Môn Tịnh Thổ sao?
Toàn bộ lầu hai, những nhân sĩ nghe được âm thanh của Đoạn Hướng Phi đều sững sờ. Lạc Tuyết Đao Xa Uyên Tú là tông sư nổi tiếng ở trong vùng, lại là một mỹ nhân, bọn hắn dĩ nhiên chú ý đến bàn này, mà nàng cũng sẽ không nhận nhầm Nhàn Ẩn tiên sinh. Với tư cách là người trực tiếp trải qua chuyện ở Thiên Định thành, Nhàn Ẩn tiên sinh dĩ nhiên cũng sẽ không nhận nhầm Chân Định pháp sư!
Đoạn Hướng Phi cười ha hả nói: ''Xa phu nhân, phi thăng cũng không có nghĩa là không về được. Chân Định pháp sư một lòng từ bi, biết đồng đạo trong giang hồ khó đánh vỡ được giới hạn nhân thần. Cho nên cố ý quay lại, tìm người hữu duyên, chỉ điểm pháp môn.''
Trả lời khẳng khái rõ ràng, Đoạn Hướng Phi xác nhận với mọi người vị hòa thượng này chính là Chân Định pháp sư một đao thông thần.
Đông đông đông.. Không biết bao nhiêu đũa gỗ trong tay các hảo hán giang hồ đã rơi xuống mặt bàn. Ba ba ba...không biết bao nhiêu bát cơm, bát rượu rơi xuống đất nát bấy.
Bọn hắn khiếp sợ đến cực độ, nhao nhao quay lại nhìn Đoạn Hướng Phi. Chỉ thấy bên cạnh Nhàn Ẩn tiên sinh là một vị hòa thượng trẻ tuổi ngồi ngay ngắn. Hắn mặc một bộ tăng bào trắng, không nhiễm một hạt bụi nào, khuôn mặt trang nghiêm tuấn tú, sắc mặt bình thản không sợ hãi, miệng mỉm cười tay bưng chén trà, quả thật có phong phạm của cao tăng xuất trần.
Còn trẻ như vậy? Trong truyền thuyết không phải là râu bạc rủ xuống ngực, cao tăng đắc đạo sao?
Mà hình như cũng có lời đồn là Chân Định pháp sư còn ít tuổi.
Xa Uyển Tú kìm nén nội tâm phức tạp, thu lại vẻ mặt mỉa mai, thăm dò: ''Nghe qua đao pháp của Chân Định pháp sư thông thần. Ta lại được bằng hữu giang hồ ưu ái đặt cho nhã hào Lạc Tuyết Đao. Ta nhất thời ngứa nghề, muốn pháp sư vui lòng chỉ giáo một chút.''
Có phải người thật không, thử qua là biết!
Mạnh Kỳ vốn muốn luận bàn với nàng, đặt chén trà xuống, rút Hồng Nhật Trấn Tà Đao, dùng sống đao hướng về Xa Uyên Tú: ''Xa phu nhân, mời xuất đao.''
''Ngươi cứ ngồi như vậy?'' Sắc mặt Xa Uyển Tú trầm xuống, lạnh lùng hỏi. Hòa thượng này quá xem nhẹ Lạc Tuyết Đao của ta a.
Đương nhiên, ta muốn bảo trì hình tượng cao nhân a, ta là người rất sĩ diện a! Mạnh Kỳ cười nói: ''Ở xa tới là khách, nhường chính là kính.''
Vừa dứt lời, đám hảo hán giang hồ nhao nhao phục hồi tinh thần, có người la lớn: ''Lạc Tuyết Đao muốn tỷ võ với Chân Định pháp sư!''
Oanh một tiếng , âm thanh dưới lầu một như nổ tung.
''Cái gì cái gì? Chân Định pháp sư?''
''Chẳng lẽ là một đao thông thần, đánh vỡ hư không, Chân Định pháp sư?''
''Lạc Tuyết Đao tiền bối muốn luận võ cùng Chân Định pháp sư?''
...
Trong khoảnh khắc, những tiếng thán phục, nghi vấn, chấn động cùng vang lên, khiến lỗ tai người ta ông ông. Có người như đang nằm mộng, đứng im bất động, lại có người ba chân bốn cẳng chạy lên lầu hai, muốn xem cuộc tỷ võ. Chỉ trong chốc lát, trừ chỗ của Mạnh Kỳ và Xa Uyển Tú thì lầu hai đã chật kín người, thậm chí có người còn trèo lên bàn.
Xa Uyển Tú biến hóa sắc mặt, chuyện đã đến mức này, đâm lao đành phải theo lao. Về phần Chân Định pháp sư ngồi, cũng không cần đắn đo nữa, hắn chính là người phá vỡ giới hạn nhân thần, vừa ngồi vừa chiến với mình cũng coi như bình thường.
Suy nghĩ thông suốt, nàng gỡ Lạc Tuyết Đao xuống, đảo ngược lại, thu liễm tinh thần. Tay đao ôm quyền, bày ta thức mở đầu: ''Mời pháp sư chỉ giáo.''
''Mời thí chủ.'' Mạnh Kỳ mỉm cười trả lời, nội tâm cũng có phần khẩn trương, ngồi chiến cùng tông sư cũng là một loại ma luyện.
Xa Uyển Tú không nói gì nữa, hít nhẹ một ngụm khí, chém ra một đao.
Ánh đao giống như tuyết rơi chầm chậm, từng mảnh sáng trắng hạ xuống, trông rất đẹp mắt. Nhưng nàng chính là tông sư đã mở tinh lực bí tàng, đao thế rất ác liệt lăng lệ, kình phong đập vào mặt, đao chiêu đẹp nhưng ẩn chứa sát cơ nồng đậm.
Lạc Tuyết Đao quả nhiên danh bất hư truyền, Mạnh Kỳ thầm khen một tiếng. Thân bất động chân không rời, hắn đưa Hồng Nhật Trấn Tà Đao nghiêng nghêin chém ra một đường vòng cung, tựa hồ bao quát vạn vật nơi đây.
Đang, hai đao chạm nhau, Xa Uyển Tú lùi sau nửa bước, sắc mặt không giận mà vui. Một đao kia của Chân Định pháp sư thật là tinh diệu đến tuyệt đỉnh, cả đời mình ít thấy. Trận luận bàn này khẳng định rất bổ ích đối với đao pháp của mình.
Nàng cũng không giữ sức, thân pháp triển khai, ánh đao cuồn cuộn, giống như bạo tuyết hàng thế, hàn khí mãnh liệt, tuyệt không thể tả.
Mạnh Kỳ ngồi ngay ngắn trên ghế, vì không muốn di chuyển nên đành vận dụng toàn bộ những tinh diệu của đao pháp mình đã học được.
Nhàn Ẩn tiên sinh Đoạn Hướng Phi đã sớm bưng chén trà sang bàn khác ngồi. Lão ha hả cười nhìn hai người tỷ thí, ánh đao như luyện, thưởng thức đao pháp tuyệt diệu của hai người.
''Hảo đao pháp!'' Những thân sĩ có chút kiến thức ở xung quanh đều hoa mắt chóng mặt, chìm đắm trong biến hóa tuyệt diệu của đao pháp giao tranh.
Xa Uyển Tú không mở tinh thần bí tàng lại được xếp ngang hàng đám Đoạn Hướng Phi, đao pháp tự nhiên là phải có vài phần thần dị. Thêm việc nàng đã mở tinh lực bí tàng, nguyên khí nội lực dồi dào, liên miên không dứt. Nàng càng đánh càng hăng, ánh đao phiêu hốt như tuyết rơi đầy trời bao trùm lấy Mạnh Kỳ.
Dưới áp lực như vậy, Mạnh Kỳ dần dần quán thông toàn bộ sở học đao lý của mình. Từ Ngũ Hổ Đoạn Môn, Huyết Đao đao pháp đến biến hóa của Đoạn THanh Tịnh đều dần trôi chảy, hạ bút thành văn, mỗi lần qua chiêu là một lần Xa Uyển Tú âm thầm tán dương.
Bất quá Mạnh Kỳ vẫn là bất lợi về mặt thân pháp, Xa Uyển Tú thế đao càng hung mãnh, hắn cuối cùng cũng thấy có chút khó khăn.
Hắn hít một hơi dài, tâm thần đắm chìm vào đao chiêu, Hồng Nhật Trấn Tà Đao đột nhiên thu lại,
Tình huống khó khăn, hắn chỉ có thể rời bàn, hoặc là tung ra tuyệt chiêu nếu không muốn bị thua.
Trước mắt bao nhiêu người, sao có thể nhận thua?
Nếu có thể lựa chọn, dĩ nhiên ta là người rất sĩ diện!
Nếu không có lựa chọn thì quan tâm quái gì đến mặt mũi giá bao nhiêu tiền?
Các hảo hán đứng xem dù võ công không cao nhưng vẫn nhìn ra được Xa Uyển Tú đang chiếm thượng phong. Trên lầu hai tràn đầy tiếng xì xào bàn tán:
''Đao pháp của Chân Định pháp sư thật diệu a, tuy nhiên ngồi bất động thì vẫn có chút cố sức.''
''Đúng vậy, dù là Tiên nhân đã đánh vỡ giới hạn nhân thần nhưng cũng không thể chỉ ngồi mà thắng tông sư a.''
''Một đao thông thần không phải chỉ có vậy thôi chứ?''
Đúng lúc này, một ánh đao quang sáng chói, nhảy vào mắt bọn họ.
Hoàng kim vạn lượng, thành danh võ lâm, rượu ngon mỹ nhân, sinh tử tận tình...Những điều chỉ có thể cầu như hiện ra trước mắt bọn họ. Tất cả nhân sĩ trên tầng hai tửu lâu nguyên một đám mỉm cười hưởng thụ, dường như ước mơ của họ đã thành hiện thực.
Dù là đã thay đổi góc độ, từ đối thủ thành người quan sát, ánh mắt Đoạn Hướng Phi cũng mê mang như đêm hôm đó. Tuyết Thần Cung như hiện ngay trước mắt.
Đao quang vụt tắt, Xa Uyển Tú đứng thẳng tại chỗ, hô hấp dồn dập, khuôn mặt vũ mị thành thục đỏ hồng, bộ ngực cao vút kịch liệt phập phồng, hết sức hấp dẫn ánh mắt người khác.
Đương một tiếng, Lạc Tuyết Đao rơi xuống đất, Mạnh Kỳ cũng thu hồi Hồng Nhật Trấn Tà Đao. Khóe miệng hắn có chút run rẩy, cái bộ dạng này của Xa Uyển Tú thật là...Không biết nàng bị Lạc Hồng Trần dẫn động cái dục niệm ''cầu không được'' nào?
Hắn không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng thu liễm thể xác và tinh thần. Cũng giống như Đoạn Thanh Tịnh, bản thân phải rơi vào Hồng Trần mới có thể lôi kéo người khác cũng ''lạc'' theo. Vì vậy lúc này Mạnh Kỳ cũng đang có dục niệm cuồn cuộn, phải kiệt lực hàng phục.
Âm thanh Lạc Tuyết Đao rơi xuống đất khiến ộng đẹp vỡ tan, trò hề chấm dứt. Mọi người phục hồi tinh thần, nhưng ai như cũng có nỗi buồn khó tả, dường như đã thất lạc cái gì đó.
Sau một lúc lâu, mới có người sợ hãi thán phục và thỏa mãn nói: ''Một đao thông thần, thật là một đao thông thần.''
''Quả nhiên là một đao thông thần, khó trách có thể trảm phá hư không...''
''Đao pháp như vậy, quả thật ngoài sức tưởng tượng.''
''Chân Định pháp sư đúng là Thần Tiên a.''
''Pháp sư là người xuất gia, phải nói là Bồ Tát.''
Từng tiếng tán thưởng phát ra từ nội tâm, Mạnh Kỳ mỉm cười không nói, gác giới đao lại, nâng chung trà lên uống một hớp.
''Ách, Chân Định pháp sư khí độ siêu phàm, danh bất hư truyền!''
Bọn hắn đều nhớ lại một đao kia, khen Mạnh kỳ võ công và khí độ. Mà Lạc Tuyết Đao thất bại, cũng không có au cười nhạo nàng. Bởi vì dưới ''một đao thông thần'' của Chân Định pháp sư, tông sư nào cũng giống như vậy.
Thở ra một hơi dài, Xa Uyển Tú cũng không vội nhặt Lạc Tuyết Đao lên, vẻ ửng hồng chưa tán trên khuông mặt, nhìn Mạnh Kỳ chắp tay: ''Hôm nay mới biết thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn, đao pháp của pháp sư đã thoát khỏi phàm tục.''
Nàng vốn xinh đẹp, dáng người tuyệt phẩm, khí chất sung mãn ướt át, lúc này lại thêm vẻ xấu hổ đầy vũ mị, đám nam nhân đứng xem đều miệng đắng lưỡi khô, nuốt nước bọt ừng ực.
Mạnh Kỳ thoát khỏi cắn trả của Lạc Hồng Trần, tâm bình khí tĩnh. Ánh mắt hắn hiện tại nhìn Xa Uyển Tú không có nửa điểm dục vọng, lạnh nhạt mà không xa cách nói: ''Thí chủ khen nhầm rồi, có gặp mặt đều có thu hoạch, đao pháp của thí chủ cũng cho bần tăng nhiều thu hoạch.''
Xa Uyển Tú nhặt Lạc Tuyết Đao lên, dùng hết sức khôi phục lại sắc mặt: ''Ta với ngoại tử(*) ở thôn trang ngoài thành, không biết có thể mời pháp sư đến làm khách hay không.''
(*)ngoại tử: cách người phụ nữ TQ cổ gọi chồng mình trước mặt người khác, giống như Việt Nam có từ ''nhà tôi''.
Nàng có thể đạt đến tông sư, đối với đao pháp không phải là ưa thích bình thường, bởi vậy muốn thỉnh giáo thật kỹ đao pháp Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ cười nói: ''Bần tăng đã có nơi đặt chân, nếu thí chủ muốn tìm bần tăng, ngày mai hãy đi Trường Hoa Tự.''
Hắn có ý định ở Trường Hoa Tự một thời gian, tiện điều tra Viên Mông đại sư.
Nói đến đây, hắn đột nhiên cảm giác được có chút không đúng. Mình là nam nhân, kiếp trước cũng coi như thông hiểu việc đời, kiếp này cũng huyết khí phương cương, nên bình thường trong đầu không thiếu được chút dục niệm. Ví dụ như lần bị ma khí ở cửa đã xâm nhiễm, cảnh ''tưởng tượng'' ra quả thật...Bây giờ nếu gặp riêng với Xa Uyển Tú động lòng người, chắc chắn không đến mức nghĩ ra chuyện kia, nhưng có ánh mắt thưởng thức là không thể tránh khỏi. Đến lúc đó thì hình tượng cao tăng đắc đạo sẽ sụp đổ, còn đâu dáng vẻ không chút hồng trần, con đâu tâm lặng như nước...
Chậc, A Nan Phá Giới Đao Pháp thật ''ác độc'', một đao chém xuống chỉ cần không tẩu hỏa nhập ma, không tự hủy thanh tịnh, kiềm chế được bản thân, giả hòa thượng như ta sớm muộn cũng sẽ thành chân hòa thượng. Mạnh Kỳ ''hiểu ra'' rất nhanh, nhịn không được thầm nhe răng, không được, phải nghĩ cách a. Ân, lần sau tìm đám Chỉ Vi thương lượng kỹ càng, xem bọn họ có ý kiến giải quyết không. Nếu như không cách nào thì ta đành đổi đao pháp Ngoại Cảnh khác thôi, ví dụ như Tử Lôi Thất Kích mà bản thân mong ước đã lâu.
Xa Uyển Tú nhận lời, cùng trượng phu Hướng tiên sinh ngồi xuống ăn tối với Mạnh Kỳ và Đoạn Hướng Phi, sau đó quay lại thôn trang ngoài thành. Nàng vốn nghe thuộc hạ báo có Nhàn Ẩn tiên sinh trong thành, nên mới đến gặp để tận tình địa chủ.
Uy danh của một đao thông thần với hai tông sư ngồi đó, khiến những nhân sĩ vừa quan chiến không dám tới gần, chỉ có thể trở về nói khoác.
Một đêm vô sự, sáng ngày thứ hai, Đoạn Hướng Phi dẫn Mạnh Kỳ đến Trường Hoa Tự.