Nhất Thế Tôn Sư

Dịch giả: Tiểu Băng
Trong An Khang phường, Mạnh Kỳ từ trên cao nhìn xuống, bên dưới đâu đâu cũng là phế tích, căn nhà nơi mấy người Lý Trọng Khang ở đã bị san bằng, không còn lại vật gì, trong khi nhà cửa xung quanh vẫn còn y nguyên, không bị ảnh hưởng chút nào, khả năng khống chế phải nói là tinh chuẩn.
Tìm hiểu thông tin từ trong trời đất, hắn biết được Lý Trọng Khang, Tất Trọng Đức và Lỗ Tứ Toàn đều đã chết, các mối liên hệ nhân quả tương quan cũng không còn.
Bầu trời hạ xuống mưa phùn, bên trong có điện mang lấp lóe, Mạnh Kỳ xòe tay tiếp lấy, khẽ thở dài:
“Bùi Đạo Thông cũng bị diệt khẩu......”
Lão đã hóa thành bột mịn, trở về thành lôi điện, theo mưa rơi xuống.
Thân ảnh lóe lên, Mạnh Kỳ xuyên qua cấm pháp cung thành, xuất hiện trong Ngự Thư phòng, nhìn Tiêu Huyền đang ngồi im, trong mắt đầy kinh khủng và phẫn nộ, tay phải nắm lại thành quyền.
Gió chợt nổi, áo bào cửu long hí châu của Tiêu Huyền tan thành tro bụi, cơ thể ông ta cũng nhanh chóng tan rã, chỉ sau tích tắc, chỉ còn lại một gian phòng trống rỗng.
Mạnh Kỳ chỉ rời khỏi vũ trụ này một thời gian ngắn, mà Ma Phật đã kịp thời quyết đoán bỏ hết bố trí của mình, thong dong bỏ đi.
Chuyện giết người diệt khẩu này, Mạnh Kỳ tin tưởng không phải Ma Phật gây nên, nếu là y làm, thì đã chẳng cần phải bận tâm tới những người vô tội, nếu mà là y, chỉ cần vung Luân Hồi ấn một cái là cả kinh thành đã biến mất, hóa thành một cái hố sâu rồi.
Cho nên, chắc chắn là người đã giúp đỡ nó vào đây ra tay, nhằm xóa đi dấu vết của mình.
Mạnh Kỳ trầm ngâm, thân ảnh chớp động, đến chỗ khác của cung thành. Cửu vương Tiêu Khôn đang khoanh tay thong thả bước, cả người sa sút.
Sau khi cho đám người Lý Trọng Khang ra khỏi cung, hoàng đế không hề làm gì y, mà chỉ giam lỏng y lại, để Mạnh Kỳ không nhìn ra là có vấn đề.
Bỗng nhiên, trước mắt Tiêu Khôn nhoáng một cái, nhìn thấy một đạo nhân xa lạ, nhưng khí tức lại rất là quen thuộc, giống như đang nhìn thấy Vân Tập chân nhân.
“Là Vân Tập tiền bối sao?” Tiêu Khôn kinh hỉ hỏi.
Mạnh Kỳ khẽ gật đầu: “Có chuyện xảy ra, tăng nhân thần bí kia thấy âm mưu bị bần đạo phá giải, đã quyết đoán diệt khẩu rời khỏi, mấy người Lý Trọng Khang với Bùi thái sư và phụ hoàng của ngươi đều đã gặp nạn.”
Tiêu Khôn ngây ra, mặt biến sắc, vừa vui vừa sầu lẫn lộn, hơn nửa ngày mới cười khổ nói: “Cô hoàn toàn không ngờ lại trở thành như vậy.”
“Thí chủ có biết vật bí ẩn trong Ngự Thư phòng đó là cái gì không?” Mạnh Kỳ hỏi.
Tiêu Khôn lắc đầu: “Từ lúc mấy người Lý Trọng Khang bị bắt, Cô liền bị giam cầm nơi đây, không nhận được tin tức gì hết, nhưng nếu tiền bối muốn biết đó là cái gì, cô nghĩ là vẫn có cách biết được, vì trong Ngự Thư phòng thường có trọng thần tâm phúc của phụ hoàng ra vào.”
Mạnh Kỳ ôm trán, trong đầu quét qua hình ảnh của toàn cung thành, những trọng thần, cung nữ, thái giám từng vào Ngự Thư phòng đều không ai thoát khỏi, so với Tiêu Huyền và Bùi Đạo Thông thì họ khá hơn một tí, là thi thể vẫn còn.
“Những người biết đều đã bị diệt khẩu.” Mạnh Kỳ cảm thán nói.
Không chỉ người đã bị diệt khẩu, ngay cả nhân quả manh mối cũng đã đứt đoạn.
Tiêu Khôn cười gượng: “May mà phụ hoàng tâm ngoan, chưa bao giờ cho ta tiến vào Ngự Thư phòng.”
Vừa dứt lời, Mạnh Kỳ đang ở trước mặt y đột ngột biến mất, những chuyện đã qua cũng trở nên mơ hồ, như một giấc mộng.
Mạnh Kỳ hiện lên trong hạo hãn vũ trụ, thân hình to ra khổng lồ, choán hết trời đất, những dải ngân hà lấp lánh hiện ra quanh người hắn.
Hắn muốn đưa cái vũ trụ này vào trong khống chế tuyệt đối của mình.
Về phần người đã giúp Ma Phật kia, tuy rằng manh mối đã hoàn toàn gián đoạn, nhưng Mạnh Kỳ vẫn đoán ra được một ít. Thứ nhất, phạm vi phân loại là những người có khả năng thoải mái ra vào Ngọc Hư cung, thực lực ít nhất phải là Tạo Hóa, như thế mới đủ sức giúp Ma Phật phong ấn “Nguyên Thủy hình chiếu”; thứ hai, người này ngầm có ác ý với hắn, hoặc là muốn có cái gì đó của hắn, song lúc ra tay lại chỉ giết những người có liên quan, không lan đến người vô tội, cho thấy là người có vài phần lương thiện từ bi; thứ ba, từ chuyện cắt đứt những khả năng liên hệ nhân quả cho thấy người này am hiểu về lĩnh vực này......
Kết hợp tất cả, lòi ra một người, là người của xiển giáo năm xưa, nay là đàn anh của Phật môn, Nhiên Đăng Cổ Phật!
Ông ta viên mãnh sớm hơn Thanh Đế, chỉ còn chờ “Chư quả chi nhân” hoàn thiện là có thể đăng lâm Bỉ Ngạn, cho nên tất nhiên đối với hắn chính là không chết không ngừng.
Đương nhiên, cũng có thể là Tạo Hóa giả khác, ai đó cũng muốn có “Chư quả chi nhân”, giả trang làm Nhiên Đăng để ra tay, vừa che dấu được bản thân, vừa giá họa được cho đối phương, khơi lên tranh đấu. Ừ, người có thể ra vào Ngọc Hư cung mà cũng có thù hận với hắn còn có cả Vô Sinh lão mẫu nhất mạch.
Không có chứng cớ và manh mối, cái này chỉ có thể đoán ở trong lòng thôi. Dù sao trước tiên đặt hết lên đầu Nhiên Đăng là được rồi, ít nhất ác ý của ông ta và đệ tử Định Quang của ông ta đối với hắn đã được bóc trần ra rồi!
Vũ trụ này nhanh chóng rơi vào tầm khống chế của Mạnh Kỳ.
Nghĩ nghĩ, Mạnh Kỳ nâng ‘nhánh cây’ Thanh Đế cho, tiến vào một cái giếng cổ khác, lấy hình chiếu nguyên thủy chưa có ý thức độc lập của nơi này nhét vào thân mình.
Liên tục tám lần như thế, Mạnh Kỳ đã có thêm chín vũ trụ có quyền khống chế tuyệt đối. Bỗng hắn có cảm giác khiếu huyệt quanh người có một mối liên hệ gì đó với nhau, tạo nên một biến hóa kì diệu.
Trước mắt hiện ra chín dòng sông hư ảo cuồn cuộn, đều liên quan tới hiện tại và tương lai của những vũ trụ khác nhau, giúp Mạnh Kỳ hiểu thêm một chút về bí mật của thời gian.
“Thì ra bỏ đi hình chiếu của những đại năng khác, khống chế được một vũ trụ là mang tới ích lợi nhiều như thế, dù mình không tu luyện công pháp loại thời gian thì cũng có được chút thể ngộ, xây nên cơ sở để sau này độ qua khổ hải......” Mạnh Kỳ thầm than.
Hắn đã hiểu vì sao các Bỉ Ngạn giả lại tranh giành vũ trụ với nhau.
Vì chúng là những vũ trụ đầu tiên được Chân Thật giới diễn hóa ra sau khi kỷ nguyên này sáng lập, là những vũ trụ tối cổ nhất!
Vạn giới vũ trụ không phải là được sinh ra cùng lúc với nhau, cho đến hôm nay, vẫn có vài vũ trụ không rõ đang sinh ra và điêu vong, những vũ trụ cổ xưa nhất được tạo thành từ khi kỷ nguyên sáng lập mà vẫn còn tồn tại đến nay không hề nhiều, sau khi hắn lấy được chín vũ trụ tối cổ, phản chiếu bản thân, khiến khiếu huyệt quanh thân tăng lên, bắt đầu biến hóa, đã bắt đầu giúp hắn có được ‘khí tức cổ xưa’.
Pháp thân của hắn cũng bắt đầu biến hóa từ đơn vị nhỏ nhất, như đang có vô vàn vô tận vũ trụ đang được sinh ra trong cơ thể hắn.
Đa nguyên vũ trụ sơ hình đã hoàn thiện được thêm một bước!
Những vũ trụ mới sinh này đương nhiên đối ứng với bên ngoài, giúp tiến độ Mạnh Kỳ chiếu hình vạn giới đột nhiên tăng mạnh.
Quả nhiên là mang tới rất nhiều ưu việt!
“Nhưng những ưu việt này chỉ có tác dụng với Bỉ Ngạn trở xuống mà thôi. Rốt cuộc mấy người Nguyên Thủy Thiên Tôn A Di Đà Phật đang tranh giành nhau cái gì?” Mạnh Kỳ suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được.
Nhánh cây Thanh Đế cho đã bay ra khỏi giới này, trở về Phù Tang cổ thụ.
Nghĩ hoài không ra, Mạnh Kỳ đành bỏ nó qua một bên, tiếp tục hấp thu những hình chiếu Nguyên Thủy vô ý thức trong các giếng cổ, tốc độ tu luyện chiếu hình vạn giới quả thực là một ngày ngàn dặm.
Không biết qua bao lâu, khi hắn hoàn thành xong hết, rời khỏi Ngọc Hư cung, quanh thân đã nhộn nhạo một khí tức cổ xưa nhàn nhạt, ai nhìn thấy cũng đều sẽ có có cảm giác hắn là thiên tôn cổ xưa nhất từ thời kỷ nguyên mới bắt đầu sáng lập!
“Cái khí tức cổ xưa này hẳn là còn có rất nhiều diệu dụng, phải về tìm hiểu thêm......” Mạnh Kỳ một bước bước ra, trở về Côn Luân sơn Ngọc Hư cung của mình.
Đúng lúc này, khiếu huyệt tay trái của hắn chợt khẽ động, giống như khí tức cổ xưa thấm vào đã giúp Cố Tiểu Tang công hành viên mãn, sắp có đột phá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui