Nhất Thế Tôn Sư

Dịch giả: Tiểu Băng
Miễn cưỡng cũng coi như biết chữ, Hà Mộ mờ mịt lắc đầu:“Không biết.”
Mạnh Kỳ tay trái cầm sách, tay phải cầm bầu rượu, rót một ly, nhấp một ngụm, chậm rãi nuốt xuống, cuối cùng mới nói: “Câu này có nhiều tranh cãi, có đại nho bảo ý là chỉ tam hợp giả, âm chi khí, dương chi khí, thiên chi khí, âm có thể thành vật, dương có thể sinh vật, thiên có thể dưỡng vật, tam khí hợp, vạn vật được sinh ra; cũng có đại nho lật xem sách cổ, giải thích khác hẳn, trong tam giả có cả Âm Dương, hoá sinh vũ trụ, diễn biến vạn vật, nên mới hỏi cái nào là bản thể, cái nào là do diễn biến mà thành.”
Hà Mộ tựa như vịt nghe sấm, cả đầu mờ mịt, lời của như Tô tiên sinh cứ như sấm nổ tinh tang, lầm bầm:“Tô tiên sinh, ngươi nghĩ nó nghĩa là gì?”
“Thái Cực giả, Hỗn Độn chưa phân, lấy động làm dương, lấy tĩnh làm âm, một động một tĩnh này hợp lại với nhau làm gốc, một dương một âm cũng là như thế, vừa sinh vừa biến, cần gì mà hỏi cái nào là bản thể, cái nào là diễn biến thành, tùy thế mà biến ra thôi!” Mạnh Kỳ không trả lời thẳng.
Hà Mộ càng nghe càng mờ mịt, Tô tiên sinh nói cái gì cũng không hiểu nổi được một chữ, cứ ậm ừ đại.
Trả lời xong, Mạnh Kỳ nhàn nhã cười:“Đây là đạo lý của trời đất, đương nhiên cũng có thể áp dụng cho chiêu thức võ công, khi ra tay, trong chiêu bao hàm Âm Dương, sinh ra biến hóa cho nhau, tùy thế mà biến, tùy địch mà biến, có thể thay đổi cho nhau, khi làm âm, lúc làm dương, không để cho địch phân biệt được.”
Đây là đạo lý ‘cao mà lên’, Mạnh Kỳ từ “Thiên vấn” mới lĩnh hội ra được, nhưng đạo lý chung quy đều trừu tượng, tuy rất nhiều người đều biết, nhưng phải thực sự áp dụng vào chiêu thức, cảm thụ mỗi chút chi tiết mỗi phản ứng, điều này rất khó khăn, phải chậm rãi nghiền ngẫm, tốt nhất có một môn võ công cùng loại để tham khảo, nếu lĩnh ngộ được tinh nghĩa này, có thể dùng cho cả đao pháp lẫn kiếm pháp, có thể gọi là tinh nghĩa võ công.
Hiện tại ngẫm lại, Diêu tiểu quỷ Âm Dương song kiếm cũng có vài phần tương tự, sau này nếu mình đi theo hướng đao kiếm song tuyệt, cũng có thể dùng tư tưởng này.
Nói đến phương diện chiêu thức võ công, Hà Mộ rốt cuộc cũng nghe hiểu được một chút, khẽ nói:“Có chiêu thức bản thân nó đã mang cả âm dương.”
“Không giống nhau.” Mạnh Kỳ lắc đầu cười,“Quan trọng là cách sử dụng và biến đổi.”
Không hiểu...... Hà Mộ nhìn Mạnh Kỳ vẻ hy vọng:“Tô tiên sinh, trong thơ có đáp án à?”
Mạnh Kỳ mỉm cười:“Không có, chỉ toàn là câu hỏi thôi, đều là những nghi vấn do con người đặt ra với tự nhiên trời đất, bản thân nó có lẽ không hẳn là bí hiểm, nhưng nếu ai có thể trả lời được hết những vấn đề này, thì thật sự có thể chạm tới đạo lý của trời đất, cao nhân khác nhau sẽ có đáp án khác nhau, giải bất đồng tắc đường bất đồng (cách giải thích khác nhau nên đường đi cũng sẽ khác nhau).”
“Nga.” Hay không hiểu...... Hà Mộ càng lúc càng thấy Tô tiên sinh này nhân uyên bác cao thâm, vội hỏi,“Tô tiên sinh, hôm nay ta......”
“Chờ ta đọc xong rồi nói tiếp.” Mạnh Kỳ buông chén rượu, tiếp tục đọc “Thiên vấn”:
“Viên tắc cửu trọng, thục doanh độ chi?”
......
“Cửu Thiên chi tế. Sắp đặt an chúc?”
......
“Nhật nguyệt an chúc, liệt tinh an trần?”
......
Trong tiểu viện an tĩnh, tiếng đọc sách thanh thanh lọt vào tai, như những tiếng hỏi ông trời.
Hoa mai đo đỏ, bếp lò ấm áp, hương rượu tỏa bay khắp phía.
Tuy nghe không hiểu này những từ ngữ cổ, nhưng đầu óc Hà Mộ lại dần trở nên tĩnh lặng, bình thản, sự thấp thỏm lo âu, vui sướng hớn hở đều theo tiếng đọc sách mà chậm rãi biến mất, tâm linh trở nên trong veo như gương.
Phiền não đi xa, hoàn toàn thanh tịnh, Hà Mộ đã quên hết mọi áp lực và âu lo, chỉ còn thấy bình an.
“Hôm nay thắng?” Đột nhiên, một câu hỏi làm nó bừng tỉnh.
“Dạ.” Hà Mộ nhìn Tô tiên sinh, tuy người này nhìn chỉ hơn mình chừng bốn năm tuổi, giống ca ca, nhưng khí chất thành thục, lời nói đều mang hàm nghĩa, ở chung lâu, ai cũng coi hắn là một tiên sinh đọc đủ thứ thi thư thật sự.
“Lần đầu tiên giao thủ......” Hà Mộ kể lại chi tiết quá trình giao đấu, cuối cùng nói:“Nhờ có Tô tiên sinh ngươi chỉ điểm, quán chủ sư phụ đã cho ta tham gia võ quán đại bỉ.”
Nó trông chờ lại được chỉ dạy tiếp.
“Võ quán đại bỉ?”
Hà Mộ giải thích: “Nghiệp đô võ phong cực thịnh, nhưng Vương thị thế mạnh, môn phái thế gia còn lại thế quá yếu, người có chí võ đạo khó có cơ hội tu luyện, sau này đệ tử các môn phái, thế gia đều đi mở võ quán, chỉ lấy học phí, không lấy ruộng đất núi mỏ, chỉ bảo cho người thường chúng ta để giúp chúng ta có cơ hội tiến tới.”
“Nếu đánh tốt, sẽ được vào môn phái bái sư, hoặc tham gia võ cử, hoặc kiếm chút công danh, cái nào cũng tốt.”
“Việc lập võ quán đã có cả trăm năm, võ quán đa số đều ở Nghiệp đô, đương nhiên không thể thiếu bị người ta âm thầm đánh giá, sau này Xích Dương bát đại võ quán đề nghị mỗi ba năm cử hành một lần, các quán đều phái đệ tử ưu tú nhất tham dự, chuyện này có phạm vi ảnh hưởng rất lớn, Chu quận Vương thị, Hoán Hoa kiếm phái, Nghiệp đô Hoàng thị, Triều Sinh môn, Lạc Hà Thần Kiếm môn vân vân đều sẽ phái người quan khán, chọn những người xuất sắc đưa vào tông môn làm đệ tử, hoặc gia nhập thế gia để tu luyện, tương lai làm khách khanh.”
Nó tuổi không lớn, biết chữ không nhiều, những chuyện phức tạp như vậy vốn không biết rõ, nhưng có lẽ Hà quán chủ thường nói cho đệ tử nghe ý nghĩa của võ quán đại bỉ, nên nó mới nói được rành rẽ như vậy.
“Chu quận Vương thị, Hoán Hoa kiếm phái......” Mạnh Kỳ lầm bầm, nửa năm nay, ngoài Tề Chính Ngôn thường xuyên lại đây luận bàn, một lần được xem Nhân bảng và Chu quận Nhân Kiệt phổ, thì hắn gần như đã hoàn toàn tách rời với võ lâm, giờ nghe thấy những cái tên quen thuộc, nhất thời có chút cảm khái.
Uống một ngụm rượu, Mạnh Kỳ mỉm cười nhìn Hà Mộ: “Nên ngươi lo tham gia võ quán đại bỉ, chỉ ‘kể chuyện xưa’ thì không đủ?”
“Dạ.” Hà Mộ xấu hổ, đây đúng là dụng ý nó tới đây.
Mạnh Kỳ đứng dậy, thong thả bước đi, cười ha ha: “Ừ, kể chuyện xưa của ngươi hiện giờ là rất đơn giản, chỉ có khởi và thu, đối phương đâu phải chỉ có người của võ quán các ngươi, đương nhiên không bị ảnh hưởng mấy, ha ha, lần tỉ thí thứ hai ngươi ứng phó khá lắm, biết dùng đầu óc rồi, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.”
Được khen, Hà Mộ khẽ cười đắc ý.
“Nên, ngươi phải chuẩn bị những chuyện xưa phức tạp hơn, phải làm cho chúng bị chìm vào, tự giác nhảy vào cạm bẫy.”
“Tô tiên sinh, phải làm như thế nào?”
Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ: “Ngươi cứ kể một đoạn trước, xem cách phản ứng của đối phương, hoặc nói chính xác là phỏng đoán những khả năng ứng phó đối phương, sau đó đưa ra sẵn nhiều tình tiết khác nhau, khiến đối phương bất tri bất giác rơi vào ngươi cạm bẫy ngươi đào sẵn khi kể chuyện.”
“Chẳng hạn, sau khi dùng chiêu ‘Thương Hải Thiên Phàm’, đối phương có thể sẽ thủ bụng, cũng có thể chém xuống từ rên cao, cũng có thể… đại loại là phải tưởng tượng ra được những khả năng có thể xảy ra, phải có chiêu ứng đối đúng lúc với mỗi khả năng, mỗi chiêu đánh ra đều phải lực......”
“Đương nhiên, nếu là đúng, đối phương sẽ không thể không theo chiều hướng dẫn dắt câu chuyện của ngươi, chỉ có được một số ít lựa chọn mà thôi, nhưng với khả năng hiện giờ của ngươi thì chưa làm được như thế......”
Mạnh Kỳ dùng “Thính Triều kiếm pháp”vẽ ra một câu chuyện xưa không dài nhưng cũng không ngắn, mỗi một chiêu thức đều mô tả một số cách phản ứng khác nhau, khá là phức tạp, Hà Mộ cố gắng ghi nhớ, đợi sau khi trở về sẽ tập lại.
“Nhớ kỹ chưa?” làm xong, Mạnh Kỳ hỏi Hà Mộ.
Hà Mộ gật đầu:“Nhớ kỹ!”
“Nhưng sao phải biên soạn câu chuyện như vậy? Mà làm sao biết đối phương nhất định sẽ ứng đối như thế?”
“Hỏi rất hay, trẻ nhỏ dễ dạy!” Mạnh Kỳ cười, đây mới là tinh túy cốt lõi, “Nhưng giờ có nói cho ngươi biết ngươi cũng không làm được.”
Hà Mộ không hỏi thêm, đã cảm thấy thêm tự tin:“Tô tiên sinh, ta xin cáo từ.”
“Trở về đi, không cần căng thẳng.” Mạnh Kỳ vỗ vai thằng bé,“Dùng kiếm của ngươi, kể cho họ nghe một câu chuyện xưa đi.”
Hà Mộ đi rồi, Tề Chính Ngôn từ trong phòng đi ra, trầm tư hỏi: “Vì sao phải chỉ nó kiếm pháp chi lý?”
Dù là hắn, nãy giờ nghe Mạnh Kỳ giảng, cũng còn hiểu ra được thêm không ít điều mới, có cảm nhận mới về những loại kiếm pháp đã từng biết.
Mạnh Kỳ cười tủm tỉm: “Một lý do giả, một lý do thật, Tề sư huynh, ngươi muốn nghe cái nào?”
“Lý do giả......” Tề Chính Ngôn mắc mưu nhiều lần, quyết định dùng phương pháp trái ngược.
“Ta đang cân nhắc việc tu luyện dịch kiếm bố cục, thử từ giản nhập phồn, nên mượn tay tiểu Hà Mộ, biên ra một số chuyện xưa và một số chiêu thức mới lạ chưa từng thấy để xem người ta phản ứng thế nào, hiệu quả thế nào, giống như bố trí một ván cờ, mời đại ai đó vào giải.” Mạnh Kỳ thần sắc đứng đắn.
Tề Chính Ngôn gật đầu, lý do này không sai, nên như thế, nếu không phải hiện giờ mình đang nghiêng theo hướng Hồn Thiên bảo giám, nói không chừng cũng muốn thử một lần.
Hắn khẽ hít một hơi:“Đây là lý do giả?”
Đây là lý do thật mới đúng í!
Mạnh Kỳ hắc hắc cười:“Lý do thật chỉ có bốn chữ.”
“Hử?” Tề Chính Ngôn bị gợi lòng hiếu kỳ.
Mạnh Kỳ khoanh tay đưa lưng hắn:“Quá nhàn, nổi hứng.”
Một trận gió lạnh thổi qua, một đóa hoa mai rơi xuống đất, kết thành băng tinh, Tề Chính Ngôn da mặt giật giật, nắm chặt tay lại rồi từ từ buông ra: “Bảo thạch của ngươi, ta đã đổi hết thành ngân phiếu.”
Suy xét đến vấn đề một mình chuyên tâm tu luyện, Mạnh Kỳ đã nhờ Tề Chính Ngôn hỗ trợ đổi bảo thạch của mã phỉ thành ngân phiếu, mua một thanh trường kiếm.
Ở Nghiệp đô, Tề Chính Ngôn có quá nhiều người giám sát, nên cũng không dám làm lớn, mất nửa năm mới đổi được hết bảo thạch thành tiền, tổng cộng một vạn hai ngàn bảy trăm lượng.
“ngân hàng tư nhân Lang Gia, hắc, nhà của tiểu tham ăn......” Mạnh Kỳ nhìn ngân phiếu, cười thầm.
Tề Chính Ngôn nghĩ nghĩ, dặn dò:“Võ quán đại bỉ rất được coi trọng, nếu ngươi muốn tiếp tục ẩn nấp hành tung, không bị giang hồ chú ý, tốt nhất có chừng có mực.”
“Ờ, ta tự biết đúng mực.” Mạnh Kỳ đứng đắn gật đầu, bắt đầu suy ngờ việc đi mua kiếm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui