Nhất Thế Tôn Sư

Dịch giả: Tiểu Băng
Đình đài lầu các, ao nước xanh xanh, mưa phùn nhè nhẹ, mây khói lượn lờ, Đông Dương biệt phủ như nơi nhân gian tiên cảnh, song nếu nhìn kĩ, sẽ thấy đình đã bị sụp một nửa, cây cối gãy đổ, lầu các tổn hại, cây hoa dập nát, cứ như vừa trải qua một hồi đại nạn.
“Lúc đó các ngươi giành nhau thực là kịch liệt a.” Mạnh Kỳ nhanh chóng tỉnh táo từ trong mê muội do chuyển dịch, nhìn quanh.
Tưởng Hoành Xuyên tỉnh lại trước hắn một chút, nghe vậy ngượng ngùng cười: “Tiền tài động nhân tâm, tuy Đông Dương biệt phủ cách nay đã có tám chín vạn năm, hiệu lực đan dược đã không còn, biến thành đất thường, phù triện, sách lụa cũng cùng cảnh ngộ, nhưng các loại tài liệu thượng phẩm, lợi khí, bảo binh, và linh thảo trong linh trì thì vẫn còn giữ được sự trân quý, dù là nhất lưu cao thủ nhìn thấy cũng còn phải nóng mắt, mà mới chỉ là ở ngoại phủ mà thôi.”
“Có bảo binh, linh thảo?” Mạnh Kỳ nhíu mày, đi một di tích còn hơn mấy lần đi làm nhiệm vụ luân hồi a!
Tưởng Hoành Xuyên thở dài: “Ngoại phủ chỉ có một món bảo binh, đã bị Bát Thủ Thiên Long cướp mất, nay hẳn đã rơi vào tay ma đầu, giáng thảo thì bị Khâu Phi đoạt được, ta chỉ lấy được một ít tài liệu và mấy món lợi khí, còn lại chẳng còn gì có giá trị.”
“Tên ma đầu kia thực lực mạnh mẽ, nay lại có thêm bảo binh, chuyến đi này có chút nguy hiểm.” Mạnh Kỳ nói, vẻ như đang oán Tưởng Hoành Xuyên sao không nói sớm cho hắn biết, nếu biết trước, hắn hẳn sẽ không chọn đi theo vào đây.
Tưởng Hoành Xuyên vẻ xin lỗi: “Lúc trước vì để giữ bí mật, nên không tiện nói ra, sau này lại lo nghĩ cách giải quyết, thời gian lại gấp gáp, nên quên mất, là lỗi của ta.”
“Có cách giải quyết?”
Tưởng Hoành Xuyên gật đầu: “Thực lực của ta đại khái tương đương với nửa bước ngoại cảnh. Nếu ngươi ra tay toàn lực, có thể đánh nhau với Xà vương, nếu hai người chúng ta liên thủ, dù đánh không lại ma đầu có bảo binh, thì cũng đủ sức bỏ chạy, vì hắn chưa phải là ngoại cảnh. Chỉ cần tìm Khâu Phi trước, thuyết phục họ hợp tác, nếu ma đầu không phải kẻ điên, sẽ hiểu không có khả năng một mình vào đây, mà phải liên thủ với chúng ta, nếu không, sẽ chẳng ai lấy được cái gì cả.”
“Tới lúc đó, cứ để mặc họ giành nhau, chúng ta chỉ cần lấy được một món bảo binh hay cái gì đó tương đương rồi bỏ chạy cho xa, không cần phải xen vào hỗn chiến. Tham lam chỉ tổ hại thân mà thôi, thấy đủ là thoát thân, tán tu chúng ta là phải từ từ tích tiểu thành đại, không có chuyện một đêm phất nhanh.”
Mạnh Kỳ không ngừng gật đầu: “Tưởng huynh rất lý trí, tại hạ cũng nghĩ như vậy.”
Hai người chạy về phía đình đài lầu các trong làn mưa bụi.
“Mưa này là do nước trong Linh Trì tạo thành, có thể thanh trừ mệt nhọc, thanh tâm ninh thần.” Tưởng Hoành Xuyên chỉ vào ao nước xanh xa xa, trong ao đầy thảo mộc rách nát, linh thảo ở giữa hồ đã hoàn toàn bị tiêu diệt.
Thật sự là không để lại cái gì, ngay cả việc giữ lại để phát triển sau này tới lấy nữa cũng không biết...... Mạnh Kỳ không ngừng khinh bỉ đám người này, cùng Tưởng Hoành Xuyên đi qua hành lang, tới thủy tạ.
“Đây là chỗ để thanh bảo binh.” Tưởng Hoành Xuyên giới thiệu, đẩy cửa đại điện.
Bỗng y vội lùi ra sau, thân hình nhẹ bẫng, lướt đi theo gió, như không có sức nặng, một cây tề mi côn đỏ rực xỉa thẳng vào ngực y.
Khâu Phi! Mạnh Kỳ chớp mắt, trường đao bổ ra, nhanh còn hơn tia sáng.
Trường đao chém vào tề mi côn.
Tề mi côn bị đẩy ra, xoay hướng định công kích Mạnh Kỳ, nhưng hai tay Tưởng Hoành Xuyên đã chụp tới, chưởng kình mạnh mẽ đánh chồng lên nhau, như những cơn sóng lớn đập vào Khâu Phi và hai đệ tử Sinh Tử Vô Thường tông sau lưng hắn.
Điện các lay động, mặt đất rung rinh, Tưởng Hoành Xuyên ra tay toàn lực tạo nên hiệu quả kinh người, làm Khâu Phi và hai người Sinh Tử Vô Thường tông không thể không thụt lại vào trong phòng.
“Dừng tay! các ngươi không lo ma đầu kia hay sao?” Mạnh Kỳ quát to.
Khâu Phi xuất hiện ở phố bắc, làm sao không biết chuyện lão Chung đầu?
Khâu Phi dừng lại, vẫn giữ thế phòng thủ: “Các ngươi muốn liên thủ?”
Hai người của Sinh Tử Vô Thường tông vẫn đội mũ nhọn, một trắng một đen, mặt tái nhợt như người chết, không nói gì.
“Bát Thủ Thiên Long chỉ mạnh hơn chứ không kém hơn ngươi, còn có bảo binh và Vân Lĩnh tam ưng tương trợ, vậy mà vẫn chết trong tay ma đầu, nay lão ta đã có được bảo binh, như hổ thêm cánh, ngươi nắm chắc được mấy phần?” Tưởng Hoành Xuyên lớn tiếng hỏi lại.
Khâu Phi nghiêng đầu nhìn hai người của Sinh Tử Vô Thường tông, ngầm thương lượng với nhau, sau đó nói: “Liên thủ có thể, nhưng sau khi giết chết ma đầu, mở ra nội phủ, thì dựa vào bản sự, thế nào?”
Đương nhiên hắn nghĩ chia đều đồ trong nội phủ với hai kẻ này là không công bằng.
“Không thành vấn đề.” Tưởng Hoành Xuyên và Mạnh Kỳ đã sớm quyết xong chuyện này.
Nhìn Khâu Phi và đệ tử Sinh Tử Vô Thường tông, Mạnh Kỳ mơ hồ cảm thấy kỳ quái, đòn đánh lén vừa rồi hơi quá dễ, với thực lực của ba người họ, rõ ràng có thể ra một đòn hoàn mỹ hơn nhiều, đâu để hai người bọn mình thong dong thế này, hay là chính bọn họ cũng có ý hợp tác? Vừa rồi chỉ là đánh thử mà thôi?
Hoạt tử nhân ngoại cảnh của họ đâu? Ninh Châu đại hiệp đâu?
Hai bên ăn ý không yêu cầu nhau lập lời thề nguyên thần, vì biết trước sau khi nội phủ mở ra, tất sẽ có một hồi long tranh hổ đấu.
Qua lầu các này, là con đường dẫn tới nội phủ, lát bằng đá xanh, hai bên đều là đất đen.
Tưởng Hoành Xuyên khẽ nhắc: “Từ cái chết của mấy người Bát Thủ Thiên Long có thể nhận ra ma đầu kia rất giỏi về đánh lén, mọi người phải cẩn thận.”
“Đánh lén......” đệ tử áo trắng Sinh Tử Vô Thường tông hừ một cái, giống như cảm thấy không ai có thể đánh lén hắn được.
Mạnh Kỳ thờ ơ, có lẽ Ninh Châu đại hiệp đang núp ở đâu đó không xa, dù đã trở thành hoạt tử nhân, nay không bằng xưa, nhưng nửa bước ngoại cảnh muốn đánh lén cũng không phải dễ.
Hợp tác với hai người mình là để dụ ma đầu ra tay?
Cuối đường là một con sông rộng mấy trượng, trên có một cây cầu gỗ, nằm sát mặt nước, bên kia bờ sông mây khói ngưng tụ, tạo thành một cánh cửa kì lạ.
Mạnh Kỳ và Tưởng Hoành Xuyên đi trước, Khâu Phi, Hắc Vô Thường, Bạch Vô Thường đi theo sau.
Đột nhiên, cầu gỗ lắc lư, Mạnh Kỳ suýt nữa đứng không vững, một bàn tay đen thùi từ dưới sông thò lên, túm lấy cổ chân Bạch Vô Thường!
Bùm một tiếng, Bạch Vô Thường bị kéo xuống nước, Hắc Vô Thường đạp chân vọt lên không.
Hắc Vô Thường xuất chưởng, Tưởng Hoành Xuyên đập xuống một côn, mặt sóng bị đẩy ra, cuộn ầm ầm.
Nhưng dưới nước không có một động tĩnh nào, cứ như vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng.
Mạnh Kỳ bước lên bờ: “Là ma đầu kia?”
“Ừ.” Tưởng Hoành Xuyên nghiêm mặt.
Khâu Phi và Hắc Vô Thường cũng nhanh chóng đi qua cầu gỗ, sắc mặt có chút khó coi, Tưởng Hoành Xuyên vừa mới nhắc nhở họ coi chừng bị đánh lén, là ngay sau đó bị dính ngay, từ khi nào lão Chung đầu trở nên đáng sợ như thế? Tu luyện ma công tiến triển nhanh vậy sao?
Không khí trở nên áp lực, bốn người trầm mặc.
Một lúc sau, Tưởng Hoành Xuyên đi tới trước cánh cửa mây mù, thử ấn mảnh Đông Dương ấn vào, nhưng không có hiệu quả, cười khổ quay sang nói với Khâu Phi: “Xem ra phải đủ ba miếng mới được.”
“Ma đầu như hổ rình mồi, e là muốn độc chiếm.” Khâu Phi trầm giọng.
Mạnh Kỳ không nói gì, xách đao bàng quan, Tưởng Hoành Xuyên đồng ý: “Đúng vậy,nhưng nếu lão đánh lén lần nữa, chúng ta sẽ cho lão một bài học phải nhớ lâu, để lão biết hợp tác mới là thượng sách.”
“Giờ lão không có cơ hội đánh lén nữa đâu.” Hắc Vô Thường khàn khàn lên tiếng.
Tưởng Hoành Xuyên gật đầu: “Không đủ ba mảnh Đông Dương ấn không thể vào trong biệt phủ, giải quyết ma đầu xong, là không còn nguy hiểm gì nữa.”
Đột nhiên, từ xa vang lên một tiếng hét thảm, là tiếng của Bạch Vô Thường.
Hắc Vô Thường quay phắt đầu sang, mắt lộ hung quang, Khâu Phi vừa đau vừa tức, đồng bạn chết thảm, mình lại bất lực, trong lòng làm sao dễ chịu!?
Đúng lúc này, Tưởng Hoành Xuyên động, tay phải đánh ra, nhiều lần kết ấn, cuối cùng hóa thành quyền, quy về chỉ, điểm thẳng vào lưng của Hắc Vô Thường.
Hắc Vô Thường không tin được quay lại nhìn Tưởng Hoành Xuyên, ma đầu chưa trừ, sao tên này đã trở mặt?
Khâu Phi chưa kịp ra tay, Tưởng Hoành Xuyên đã lùi mấy bước, thản nhiên mỉm cười: “Khâu huynh, bây giờ có thể thực sự hợp tác được rồi, họ có ngoại cảnh cương thi, làm ta không yên tâm.”
“Có ngươi, chúng ta ba người liên thủ, đối phó ma đầu ít nhất là tỷ lệ năm năm, không cần bọn họ.”
Sự đối lập mạnh yếu của hai phe trong tích tắc đã đổi chiều.
Khâu Phi nhìn Hắc Vô Thường ngã xuống đất, ngạc nhiên: “Ngươi biết?”
Thực ra hắn và hai người này hợp tác cũng là bằng mặt không bằng lòng, hắn cũng sợ Bách Lý.
Qua giao chiến bên bờ Cẩm Thủy, Khâu Phi đã nhận ra Cuồng Đao Tô Mạnh chính là Tô Tử Viễn.
Mạnh Kỳ không nói gì.
“Sinh Tử Vô Thường tông phái hạch tâm đệ tử ra ngoài, làm sao không có ngoại cảnh cương thi đi theo? Trách thì trách bọn họ thiếu kinh nghiệm giang hồ mà thôi.” Tưởng Hoành Xuyên mỉm cười thong dong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui